Chỉnh sửa: Sunny, Diên
Trên đường trở về, gió tuyết dần dần ngừng lại.
Tần Chiêu không cho người đi theo, ăn cơm trưa ở trong chùa xong thì một mình cưỡi ngựa trở lại kinh thành, trên đường đi thì kể lại toàn bộ nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi với tiểu Hoàng đế cho Cảnh Lê.
Cảnh Lê nghe hắn nói xong, nghi ngờ hỏi: "Chỉ thế thôi à?"
"Không thì sao?" Tần Chiêu một tay ôm thùng gỗ đừng cá nhỏ vào ngực, một tay nắm dây cương, chậm rãi đi trên sơn đạo.
"Ta thấy cứ đơn giản sao sao..." Cá nhỏ ở trong thùng gỗ bơi qua bơi lại, vây cá mềm mại hơi đong đưa, "Hoàng đế nhu nhược quá nhỉ?"
Mặc dù đã mường tượng ra dáng vẻ của tiểu Hoàng đế từ miệng Tần Chiêu rồi nhưng lúc gặp tận mắt cậu vẫn thấy hơi khó tin. Nói sao thì y cũng là vua một nước mà lại mặc người khác gây khó dễ như vầy thì cũng kì.
Cảnh Lê nghĩ thế, đoạn lại nghĩ phải chăng mình đang hơi thù địch tiểu Hoàng đế quá.
Năm đó Tần Chiêu cố ý lui về ở ẩn, không bao lâu sau lại bị đầu độc. Nhắc tới chuyện này, ai cũng nghi ngờ tiểu Hoàng đế đầu tiên.
Những chuyện này thật sự không liên quan gì đến tiểu Hoàng đế sao?
"Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ biết được chân tướng." Tần Chiêu nhàn nhạt nói.
Cảnh Lê cảm thấy trong lời nói của hắn dường như có thâm ý khác, hỏi: "Ngươi cũng cảm thấy tiểu Hoàng đế đang nói dối à?"
Tần Chiêu: "Không có chứng cứ, đều là suy đoán thôi."
Cá nhỏ vẫy vẫy đuôi mong đợi nhìn hắn: "Vậy ngươi đoán thử đi."
"Được, vậy ta đoán thử." Tần Chiêu mỉm cười, chợt hỏi ngược lại, "Nếu như ngươi là tiểu Hoàng đế, ngươi phát hiện nhiếp chính vương vốn đã mất mạng bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mình, ngươi sẽ phản ứng như thế nào?"
"Ừm..." Cảnh Lê nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Nếu như chuyện Nhiếp chính vương chết có liên quan đến ta, ta sẽ rất sợ."
Tần Chiêu hỏi: "Sợ cái gì?"
"Sợ hắn trả thù á." Cảnh Lê nói, "Ngươi nghĩ mà xem, từ góc độ của tiểu Hoàng đế mà nói, hôm nay y đi xa gặp đường núi bị ngăn trở, dưới tình huống không có bao nhiêu hộ vệ đến ngôi chùa đổ nát, còn gặp phải kẻ thù, nhất định y sẽ cảm thấy bị mắc bẫy. Nếu là ta thì chắc chắn sẽ rất sợ."
Tần Chiêu cúi đầu xuống, như có điều suy nghĩ nhìn cậu.
"Sao, sao thế?" Cá nhỏ ngước đầu lên, "Ta nói không đúng à?"
Tần Chiêu lắc đầu: "Không, ngươi nói rất đúng."
"Ta chỉ là đang nghĩ từ khi nào mà ngươi lại thông minh thế này."
Cá nhỏ đang định vểnh đuôi lên nhưng nghe lời này lại cảm thấy sai sai: "Ý ngươi là trước kia ta rất ngốc sao?"
Tần Chiêu ho nhẹ: "Ta không nói như vậy."
Cảnh Lê hừ hừ hai tiếng, không thèm chấp hắn.
Tần Chiêu không đùa cậu nữa, nghiêm mặt nói: "Lời ngươi vừa nói không sai, nhưng ngươi suy nghĩ lại một chút, nếu như chuyện năm đó không liên quan đến y thì y sẽ làm gì?"
"Còn có thể làm gì nữa?" Cảnh Lê không hiểu ý của hắn, "Nếu như chuyện xảy ra với ngươi không liên quan đến y thì chắc hẳn y rất vui vẻ khi ngươi trở lại. Suy cho cùng y đang bị Thái hậu canh giữ, hẳn là rất hi vọng có người có thể đến thay đổi cục diện này."
Tần Chiêu hỏi: "Nhưng y làm thế nào để chứng minh chuyện này không liên quan đến mình?"
Cảnh Lê trầm mặc.
Cậu mơ hồ hiểu được ý trong lời nói của Tần Chiêu.
"Đúng là y đang sợ ta, có điều không nhất định là do chột dạ." Tần Chiêu thở dài, "Sáu năm, hôm nay ta kiêng dè y, tương tự y cũng đang kiêng dè ta. Y không biết vì sao ta trở lại, có tính toán gì, biểu hiện của y hôm nay dường như là sợ ta nhất thời bị kích động muốn lấy mạng y."
Tần Chiêu vì lần diện thánh này đã chuẩn bị rất nhiều, trong chuyện này, thực tế là tiểu Hoàng đế ở ngoài sáng, Tần Chiêu ở trong tối.
Đối mặt với tình huống đột phát như vậy, dù có là Tần Chiêu cũng không thể thản nhiên như thường.
Nói cách khác, nếu như hôm nay biểu hiện của tiểu Hoàng đế là bình tĩnh hững hờ, đối đáp trôi chảy, Tần Chiêu cũng không thể xác định mình có thể để y rời khỏi chùa không.
"Trước đây tên đó gì cũng không học được, ngươi biết y am hiểu cái gì nhất không?"
Cảnh Lê: "Cái gì?"
Tần Chiêu: "Khóc."
Tần Chiêu nhàn nhạt nói: "Kỳ Tuyên từ nhỏ đã vậy, y biết khóc tức là đang tỏ ra yếu thế, mà y càng yếu thế thì người khác sẽ không coi trọng y. Từ lúc còn chưa được phong làm Thái tử y đã biết làm thế rồi."
Cá nhỏ nghe xong hơi ngẩn ra, Tần Chiêu thấy vậy cười khẽ: "Đừng nói ngươi nghĩ y là một người yếu đuối và vô dụng chứ? Sáng suốt một chút, năm đó y là vị Hoàng tử duy nhất còn sống sau cuộc tranh giành địa vị đấy."
Tần Chiêu giương mắt nhìn ra xa, thở dài nói: "Người trong hoàng tộc nào có ai là hạng thường."
Cảnh Lê nghĩ mấy chuyện này là thấy nhức đầu, cũng lười suy tính mấy thứ rối ren trong đó, hỏi thẳng Tần Chiêu: "Vậy tiếp theo phải làm thế nào, không phải ngươi đồng ý giúp y giải quyết bên Thái hậu à?"
"Ai nói ta đồng ý?"
"Hả?"
Tần Chiêu nhướng mày: "Chính miệng ta nói đồng ý à?"
"Ngươi đừng có chơi chữ!" Cá nhỏ giận đến mức làm nước bắn lên, "Ngươi muốn lấy tín vật từ tiểu Hoàng đế, không phải muốn giúp y lấy lại hoàng quyền à? Vậy ngươi muốn làm gì?"
Tần Chiêu vẫn như cũ không nhanh không chậm nói: "Ta là văn thần, không phải võ tướng, chuyện này không đến phiên ta phụ trách."
Cảnh Lê bình tĩnh lại, trong đầu hiện lên một người: "Ngươi nói là... Tiêu Việt?"
Tần Chiêu gật đầu, thái độ vô cùng đứng đắn: "Hắn mang binh lính tới kinh thành, không thể để hắn phí công được, nên làm chút chuyện."
Cảnh Lê: "..."
Lợi dụng người khác mà nói đến là thản nhiên.
Tần Chiêu nói tới đây, Cảnh Lê đã hiểu ý định của đối phương.
Nhìn tình hình bây giờ, kẻ thù chính của bọn họ không phải là tiểu Hoàng đế.
Thái hậu nắm quyền, cũng có thể là kẻ chủ mưu hạ lệnh ám sát Tần Chiêu, bắt đầu ra tay từ bà tuyệt đối không có sai.
Chuyện này thậm chí không cần Tần Chiêu tự mình ra mặt.
Tiêu gia sẽ không để mặc cho Thái hậu tiếp tục quyền khuynh triều dã*, bây giờ chỉ cần đưa tín vật của tiểu Hoàng đế cho Tiêu Việt, truyền đạt tình hình của tiểu Hoàng đế hôm nay cho tốt là được.
*Quyền khuynh triều dã: Một tay che trời, thao túng mọi chuyện.
Chuyện kế tiếp không liên quan gì đến Tần Chiêu nữa.
Cảnh Lê nói: "Cái này có tính là ngươi ngư ông được lợi không?"
"Đương nhiên là không rồi." Tần Chiêu bình thản, "Cái này gọi là người tài giỏi luôn phải làm nhiều việc, ai bảo thân thể ta không tốt, lại còn không có binh quyền trong tay."
Còn về chân tướng năm đó ra sao có thể chờ đến khi lấy lại quyền lực rồi điều tra cũng không muộn.
Mà tất cả mấy chuyện này cứ để Tiêu tướng quân góp sức là được.
"Nhưng mà lỡ đâu Thái hậu ra tay trước thì sao?" Cảnh Lê nói: "Chuyện ngươi đến đây sớm muộn gì Thái hậu cũng biết, ngươi còn không dùng tên giả, nếu bà ấy tra đến ngươi thì tính sao?"
"Không sao, ta đã chuẩn bị trước rồi."
Tần Chiêu không giải thích nhiều nữa.
Có lẽ là vì đã giải quyết xong một nỗi lo, trên đường trở về tâm trạng của Tần Chiêu rất tốt, thậm chí còn rảnh rỗi ngắm tuyết tán gẫu với Cảnh Lê.
Đáng tiếc là Cảnh Lê không đem theo quần áo, chỉ có thể giữ nguyên hình cá.
"Ngươi có thể mặc y phục của ta." Tần Chiêu cũng đưa ra phương pháp giải quyết.
Hắn còn đem theo một bộ quần áo để thay.
Cảnh Lê nhất quyết từ chối: "Ta không muốn!"
"Có gì mà phải xấu hổ, có phải chưa mặc bao giờ đâu?" Tần Chiêu nói.
Cá nhỏ quẫy đuôi bơi xuống đáy thùng, hoàn toàn không cho Tần Chiêu có cơ hội thương lượng.
Trước kia với bây giờ giống nhau à? Hơn nữa bọn họ còn phải cưỡi ngựa về thành, nếu như bị người khác nhìn thấy thì còn ra thể thống gì!
Cá nhỏ ở dưới nước ủ rũ vẫy đuôi, Tần Chiêu bất đắc dĩ nói: "Đã dặn ngươi đừng ra ngoài cùng ta rồi."
"Ta lo lắng cho ngươi mà." Cá nhỏ phun bong bóng, "Dù sao ta biến thành cá cũng không ai nhận ra được, nếu ngươi gặp nguy hiểm gì thì ta còn có thể cứu ngươi đó, không phải à?"
Tần Chiêu hỏi ngược lại: "Vậy nếu ngươi bị lạc đường ở trong núi gặp nguy hiểm thì ta biết làm sao mà cứu ngươi?"
Cảnh Lê không nói tiếp.
Tần Chiêu dừng ngựa, nhìn chăm chú cá nhỏ trong thùng gỗ: "Cá nhỏ, sau này đừng làm vậy nữa."
"Lần này ngươi có thể may mắn gặp ta, không có nghĩa là lần nào cũng thế. Ta không muốn ngươi lấy an toàn của bản thân ra mạo hiểm."
"Ta biết rồi..."
Bình tĩnh lại mà nghĩ thì Cảnh Lê biết việc lần này mình làm có chút nóng vội. Cậu bơi lên trên mặt nước, nghiêm túc nói: "Lần sau sẽ không như vậy nữa, ta bảo đảm."
"Trước kia ngươi cũng nói thế." Tần Chiêu thở dài, ngón tay xoa xoa đầu cá, "Có điều lần này công của ngươi là lớn nhất, tha thứ cho ngươi."
"Ta cũng cảm thấy ta là người có công lớn nhất." Cá nhỏ bơi vòng quanh ngón tay của Tần Chiêu, hài lòng, "Nếu như không có ta thì không chừng giờ ngươi vẫn chưa gặp được tiểu Hoàng đế đâu, ta rất có ích nha."
"Ta nói ngươi rồi, ngươi cái này..."
"Không thể dựa vào vận khí của cá chép, ta biết." Cảnh Lê ngắt lời hắn, "Ta cũng đâu có muốn, nhưng thỉnh thoảng cũng có thể hưởng thụ bất ngờ nó đem lại mà, điều này là do ngươi nói với ta đó."
Người dạy cho Cảnh Lê làm thế nào để tiếp nhận những ưu thế và ảnh hưởng mà thể chất mang lại là Tần Chiêu, người dốc lòng nhắc nhở để Cảnh Lê không quá phụ thuộc vào lợi ích kia cũng là hắn.
"Có lúc ta cảm thấy ngươi như một ông già." Cảnh Lê nói sâu xa, "Rõ ràng mới ngoài ba mươi thôi mà, có chút tinh thần phấn chấn của tuổi trẻ có được không, đừng vì người ta gọi tiên sinh mãi mà tưởng mình già thiệt."
"..."
Tần Chiêu nhướng mày, cá nhỏ vội vàng chui đầu xuống dưới nước, không dám bơi lên nữa.
Tần Chiêu với Cảnh Lê vừa đi vừa nghỉ, mãi tới hoàng hôn mới về đến kinh thành. Tần Chiêu đi bộ vào thành, mua bánh ngọt với kẹo hồ lô ở chợ cho cá con rồi ôm cá nhỏ về nhà.
Sáng hôm sau, Tiêu Việt đóng quân ở một nơi bí mật gần kinh thành nhận được một bức mật thư.
Trên mật thư không có tên, Tiêu Việt vừa mới mở ra thì một miếng ngọc thạch tinh xảo rơi ra khỏi bao thư.
Thứ này Tiêu Việt biết, là đồ do tổ tiên để lại cho đương kim Thánh thượng.
Bên trong mật thư nói rõ chuyện bố trí canh phòng và tình huống dự bị ở kinh thành, cùng với số lượng cấm quân hoàng đế dẫn đi đền thờ tổ, người gửi thậm chí còn rất quan tâm đưa ra kế sách.
Chỉ có một hàng chữ lớn ngắn gọn, súc tích...
Dĩ Kỳ nhân chi đạo, hoàn trì Kỳ nhân chi thân*.
*Lấy đạo của người họ Kỳ, trả lại cho người nhà họ Kỳ. (họ Kỳ ở đây là chỉ tiểu Hoàng đế).
Tiêu Việt cúi đầu đọc thư hồi lâu, mãi sau mới ngẩng đầu lên đá đổ chậu than trước mặt: "Tên khốn Tần Thù vô liêm sỉ, lại lợi dụng ông!"
Ðường đường là Đại tướng quân đương nhiên sẽ không dễ bị lợi dụng như vậy, cho dù hai quân giằng co cũng không thể để vị cựu Nhiếp chính vương kia chỉ lo giữ mình. Tiêu Việt lập tức phái người tới kinh thành tìm Tần Chiêu, nào ngờ tới nơi chỉ còn là vườn không nhà trống mất tăm mất tích.
Mười sáu tháng mười hai, đương kim Hoàng đế lên đường tới tổ miếu tế tổ, thời gian ba ngày.
Mười tám tháng mười hai, Hoàng đế trên đường trở về thành bị một nhóm người không rõ thân phận tập kích. Cũng may Hoàng đế không sao, chỉ là Thái hậu hoảng sợ, hạ lệnh nhất định phải điều tra rõ chuyện này
Hôm sau, hộ vệ của đại tướng quân Tiêu Việt bất ngờ đến kinh thành, tuyên bố đã bắt được tên thích khách muốn ám sát Hoàng đế.
Sau khi bị tra hỏi nghiêm ngặt, khai ra là bị một vị trọng thần bên dòng chính phe Thái hậu xúi giục.
Tiêu đại tướng quân lấy lí do là phải tra cho rõ, yêu cầu điều tra kĩ bên Thái hậu. Thái hậu tất nhiên không chịu nhượng bộ. Hai người ở kinh thành đấu đá kịch liệt, cuối cùng Tiêu Việt dẫn đại quân đóng quân ngoài thành lấy binh quyền uy hiếp.
"Quả nhiên là một kẻ lỗ mãng, hắn làm thế mà không sợ sau này bị tiểu Hoàng đế chụp cho cái mũ mưu phản." Ở trong căn nhà trúc trên núi cách kinh thành mấy trăm dặm, Tần Chiêu thả mật thư trong tay xuống, ung dung nói, "Nhưng mà đến bước này thì cũng sắp đặt được dấu chấm hết rồi."
A Thất đáp lại: "Chúc mừng tiên sinh."
"Chờ mọi chuyện kết thúc thuận lợi rồi chúc mừng cũng không muộn." Tần Chiêu bỏ mật thư vào trong chậu lửa để thiêu hủy, nghiêng đầu hỏi, "Phu nhân đi đâu vậy?"
Hắn vừa dứt lời, liền nghe thanh âm vang lên: "Ta đã về rồi!"
Cảnh Lê ôm con trai hấp tấp chạy vào.
Tối hôm qua trong núi có một trận tuyết, hai người dạo một vòng trong núi, quần áo và trên tóc đều dính tuyết, vừa vào nhà liền bị tan ra bởi nhiệt độ trong nhà.
"Lại đi đâu thế?" Tần Chiêu hỏi.
Sau khi gặp mặt tiểu Hoàng đế, Tần Chiêu biết rõ không thể ở lâu trong kinh thành. Cũng may chuyện này trước đó hắn đã chuẩn bị kỹ càng, tìm được một khu rừng núi yên tĩnh cách kinh thành mấy trăm dặm, cũng dựng một căn nhà trúc ở trong này.
Xung quanh nhà trúc được bố trí kĩ càng, an toàn hơn trong kinh thành.
Bọn họ ở chỗ này một lần, liền ở suốt một tháng.
Cảnh Lê chớp mắt với cá con, hai cha con buông tay ra cái khoảng mười củ khoai lang lớn nhỏ lăn xuống từ trong quần áo.
"Chúng ta đào rất lâu đó!" Cảnh Lê vui vẻ nói, "Cơm trưa ăn cái này nha."
"..."
Thảo nào trên người bẩn như lăn bùn, hóa ra là do đi đào khoai.
Tần Chiêu bật cười.
Hắn còn lo lắng Cảnh Lê ở trong núi sẽ cảm thấy buồn chán, kết quả là người ta sống vui vẻ lắm. Hôm nào cũng mang con trai đi lên núi xuống suối, khỏi phải nói có bao nhiêu tự tại.
Tần Chiêu tìm cái rổ giúp Cảnh Lê nhặt mấy củ khoai vào, nói: "Ðể ta nướng cho, đưa con trai đi tắm rửa rồi thay đồ đi, nhìn các ngươi bẩn quá."
Hai mèo hoa một lớn một nhỏ nhìn nhau một cái, Cảnh Lê nói: "Ðược rồi, vậy ngươi phải canh lửa thật tốt, đừng có nướng cháy."
Nghe Tần Chiêu bảo đảm xong Cảnh Lê mới yên tâm mang cá con đi.
Tần Chiêu thì cùng A Thất vào trong nhà.
Nhà trúc bọn họ đang ở được dựng tạm thời, bởi vì không có nhiều thời gian nên nhỏ hơn căn nhà ở thôn Lâm Khê, không có tường trúc, cũng không có ao nước.
Quanh nhà có dựng một hàng rào tre, bên cạnh còn có phòng bếp đơn sơ.
Tần Chiêu mang mấy củ khoai lang mà phu lang và con trai vừa mới khổ cực đào tới bếp lò, A Thất chủ động đi rửa khoai, Tần Chiêu thì bắt đầu bỏ thêm củi đốt lửa vào bếp.
Ðợi đến khi A Thất mang khoai đã rửa sạch vào, Tần Chiều bắt đầu nhóm lửa.
Nướng khoai lang không có gì khó, chỉ cần cho vào bếp nướng là được. Với cả nhờ phúc vận của Cảnh Lê và cá con, mấy củ khoai lang này đều bự hơn mấy củ bán ngoài chợ nhiều lắm.
Tần Chiêu nướng một lần bảy tám củ, mới vừa bỏ mấy củ khoai lang vào thì chợt nghe tiếng bước chân ngoài sân.
Một thanh niên ăn mặc như thôn dân đứng ngoài hàng rào tre cung kính nói: "Tần tiên sinh, có người muốn gặp ngài."
"... Hắn nói hắn họ Kỳ."
Tác giả có lời muốn nói:
Mùa đông tất nhiên phải ăn khoai nướng rồi!
—
Liên quan đến tiểu Hoàng đế, nhân vật này từ khi chuẩn bị đã sửa đổi mấy lần, cuối cùng vì không muốn ảnh hưởng tới quan điểm chính trong chính văn và tạo trải nghiệm đọc nên quyết định chọn phiên bản này. Ðến chương sau cơ bản có thể biết, không cần nôn nóng, chủ yếu là hi vọng thế giới thể hiện lòng tốt nhiều hơn với Tần Chiêu, dù sao thì hắn vẫn rất thảm, không muốn để hắn dạy ra một bạch nhãn lang orz.