Chỉnh sửa: Sunny
Trong nhà ánh nến nhảy nhót, Tần Chiêu nửa ôm nửa kéo Cảnh Lê vào phòng ngủ.
Cảnh Lê say đến mức ý thức mơ hồ, vừa tiếp xúc với đệm giường êm ái liền lăn một vòng vào giữa giường.
Phòng ngủ cũng được thay hình đổi dạng.
Màn đỏ bằng lụa treo bên giường, trên giường phủ lên một tấm vải bông cũng màu đỏ, hiển nhiên là trang trí theo đêm động phòng hoa chúc. Những thứ này đều rất đơn giản, nhìn ra được đều là Cảnh Lê tự tay làm, thậm chí còn hơi đơn sơ.
Giá treo bên cạnh có treo hai bộ hỉ phục được may rất tinh tế, chất vải mềm mại, chắc chắn là giá không thấp.
Tần Chiêu vuốt ve bộ hỉ phục, trong lòng ấm áp.
Đồ ngốc ấy... Thì ra là vì chuẩn bị những thứ này.
"Tần Chiêu..." Cảnh Lê lăn qua lăn lại trên giường, nói mớ vài câu: "Đi thả hoa đăng..."
"Còn muốn thả hoa đăng à?" Tần Chiêu lấy khăn lau mặt cho y, nghe mà dở khóc dở cười, "Muốn thả hoa đăng mà còn uống nhiều thế hả?"
"..." Cảnh Lê lầm bầm hai câu, an tĩnh lại.
Tần Chiêu giúp y cởi áo ngoài và vớ giày, đắp kín chăn rồi cúi người hôn lên môi y: "Lên kế hoạch kĩ càng như thế, sao lại không tính tới chuyện ngươi sẽ uống say chứ?"
Hắn hơi ngẩng đầu, cắn một cái lên cánh môi mềm mại của đối phương, thấp giọng nói: "Đúng là đồ ngốc..."
Lo cho cá nhỏ nhà mình xong, Tần Chiêu đi ra sau bếp nấu một bát canh giải rượu mang vào phòng.
Cảnh Lê vẫn ngủ rất ngon như cũ, ngũ quan thanh tú dưới ánh nến nhiễm vài phần ấm áp, không hề có chút phòng bị.
Nhìn đẹp mắt đến phạm quy.
Tần Chiêu hơi dừng lại, kiềm chế một ít xúc động khó nói trào dâng, im lặng hít thở sâu.
"Tiểu Ngư, dậy uống ít canh giải rượu đã." Tần Chiêu đặt bát canh xuống bàn, nhỏ giọng gọi.
Cảnh Lê nhíu mày, không kiên nhẫn đẩy tay hắn ra nhưng Tần Chiêu không hề nhượng bộ.
Rượu hoa quế hắn chưa uống bao giờ nên không biết độ rượu thế nào, nhưng hắn biết tửu lượng của cá nhỏ nhà hắn chẳng tới đâu, nếu cứ thế này mà ngủ thì ngày mai chắc chắn sẽ đau đầu.
Tần Chiêu nhẫn nại cúi người hôn lên môi Cảnh Lê lần nữa. Hắn nhẹ nhàng cắn mở môi y, ngậm lấy đầu lưỡi mềm mại kích thích y. Một lát sau, nỗ lực của hắn cũng có hồi đáp, Cảnh Lê than nhẹ một tiếng, mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Tần Chiêu buông y ra, nói: "Uống canh giải rượu đã rồi ngủ tiếp."
Cảnh Lê còn đang mơ hồ, bất giác chạm lên môi mình, không rõ cảm giác tê dại kia là từ đâu tới. Y trợn tròn mắt, ngồi dậy nhào tới trước thì bị Tần Chiêu ôm vào lòng: "Ngươi làm gì thế?"
"Buồn ngủ quá..." Cảnh Lê gối đầu lên vai Tần Chiêu, hàm hồ nói: "Chúng ta đang ở đâu đây, mua hoa đăng chưa?"
Tần Chiêu: "..."
Chỉ biết mỗi hoa đăng.
Tần Chiêu nói: "Mua rồi, nhưng hiện tại chúng ta đang ở nhà."
"Ở nhà?" Cảnh Lê nhắm mắt lại, cứ như đang nói mớ: "Sao lại ở nhà, trong nhà không phải còn..."
Cậu chợt im bặt đi.
Mấy nay cậu bận tới bận lui chuẩn bị cho một việc quan trọng, gần như là đã khắc sâu vào lòng. Nghĩ tới chuyện đó, lí trí lập tức trở về, Cảnh Lê ngồi thẳng người lại, nhìn xung quanh.
"Ta ta ta... Chúng ta sao lại..."
Giường cưới, hỉ phục, màn che, đúng là nhà của cậu và Tần Chiêu.
Cảnh Lê: "..."
Bọn họ về nhà.
Kế hoạch còn chưa kịp thực hiện đã bị chính tay cậu phá rối.
Tần chiêu không để ý Cảnh Lê đang ngẩn ra, bưng bát canh giải rượu tới trước mặt y: "Cứ uống canh trước đã rồi tính tiếp."
Canh vẫn còn nóng, bên trong có sơn tra, gừng và đường, còn có một ít gì đó Cảnh Lê uống không ra hương vị. Canh vừa ngọt vừa chua khiến Cảnh Lê thanh tỉnh hơn chút.
Cậu ngoan ngoãn uống hết bát canh, nhỏ giọng nói: "Tần Chiêu, ta..."
"Tỉnh rồi à?" Nét mặt Tần Chiêu không hiện rõ vui giận, nhận bát từ tay Cảnh Lê, hỏi: "Muốn ngủ tiếp hay là muốn thả hoa đăng?"
Cảnh Lê khó hiểu chớp chớp mắt.
Tần Chiêu chỉ tay lên bàn, trên đó có một chiếc hoa đăng: "Ta có mua về, ngươi có thể thả trong ao."
Đáy ao trong vườn có mạch nước ngầm chảy qua nối liền với dòng suối, để đảm bảo dòng nước luôn lưu động.
Đêm nay chính là mười lăm tháng tám, là ngày mặt trăng sáng nhất trong năm. Khắp nơi đều được ánh trăng chiếu rọi, mặt trăng in bóng trên mặt ao gợn sóng, cây cỏ trong vườn giống như phủ lên một tầng ánh sáng bàng bạc.
Tần Chiêu dắt Cảnh Lê đi ra vườn, lo y vẫn chưa tỉnh rượu nên để y ngồi xuống ghế trúc trong đình rồi mới đi lấy hoa đăng.
Tần Chiêu hỏi: "Ngươi muốn viết tâm nguyện gì lên hoa đăng nào?"
"... Còn phải ước nguyện hả?" Cảnh Lê phản ứng còn chậm, hồi lâu mới cười ngốc ngốc: "Ta là cá chép nha, giờ còn cầu nguyện hoa đăng nữa có phải ước gì được nấy không? Nếu ta ước nhà chúng ta từ nay đại phú đại quý không lo ăn mặc cũng thành thật hả?"
Tần Chiêu nghe thế cũng cười theo: "Chỉ cần ngươi thành tâm cầu nguyện thì nhất định có thể thành thật."
Từ khi hai người quen biết tới giờ, tâm nguyện của Cảnh Lê còn chưa thất bại lần nào.
Cảnh Lê nhìn hắn.
Tần Chiêu nghịch nghịch hoa đăng, dưới ánh trăng không nhìn rõ được khuôn mặt tuấn tú, chỉ thấy được dáng người gầy gò và ánh mắt chưa hề rời khỏi cậu.
Cảnh Lê vươn tay: "Để ta tự viết đi."
Cậu nhận lấy hoa đăng và bút lông, nhất bút nhất họa, chăm chú viết xuống một hàng chữ nhỏ trong hoa đăng: Muốn vĩnh viễn ở chung một chỗ với Tần Chiêu, muốn Tần Chiêu bình an, khỏe mạnh, cả đời thuận lợi.
Tần Chiêu nhìn những gì y viết, nhẹ giọng hỏi: "Không cầu tài vận à?"
Cảnh Lê đáp: "Không quan trọng bằng ngươi."
Tất cả những vật ngoài thân đều không trọng yếu bằng người trước mặt.
Hai người cùng nhau thắp sáng hoa đăng, thả xuống ao. Ngọn đèn độc nhất dập dờn theo sóng nước, ánh nến nhảy nhót theo gió đêm.
Cảnh Lê bị gió thổi cho tỉnh bớt rượu, quay đầu hỏi: "Sao ngươi không mua nhiều hoa đăng chút?"
Ngữ khí cậu có hơi tiếc nuối: "Một chiếc hoa đăng được ước một điều, mua mười cái có phải ước thêm được mười lần không? Làm gì lãng phí cơ hội tốt như thế."
Tần Chiêu: "..."
Ước nguyện mà còn ước theo gói luôn à?
Người bình thường thì có lẽ là không thể, nhưng con cá trước mặt hắn đây là cá chép gấm, không chừng ước được thế thật.
Chỉ là Tần Chiêu hoàn toàn không nghĩ đến mấy cái đó, lúc ấy thấy Cảnh Lê uống say chỉ lo y ở ngoài phải gió cảm lạnh, lại sợ lúc tỉnh lại không thả được hoa đăng mà tiếc nên mới mua đại một cái mang về.
Ai biết đồ ngốc ấy thả một cái còn thấy chưa đã nghiền.
Tần Chiêu không nói tiếp chuyện đó, quay đầu nhìn vào nhà, trông thấy chữ hỉ dán trên tường ngay gian trước qua khe cửa.
Chính sự đêm nay còn chưa có làm đâu.
Tần Chiêu quay lại nhìn Cảnh Lê, nhéo nhéo tay y: "Bây giờ ngươi tính đi ngủ à?"
Cảnh Lê không hiểu nhìn hắn: "Hử?"
Tần Chiêu nhìn về phía nhà chính, vẻ mặt sâu xa khó dò, nói: "Đã tỉnh rồi thì có phải nên giải thích với ta một chút không?"
"..."
Cảnh Lê nhỏ giọng nói: "Ta muốn tạo niềm vui bất ngờ cho ngươi."
Tần Chiêu nắm tay y đi vào nhà, nhẹ nhàng hỏi: "Sao lại bỗng nhiên nghĩ tới mấy cái này?"
"Không phải bỗng nhiên nha." Cảnh Lê nói, "Ngươi từng cầu nguyện với ta đó, còn nhớ không? Ngươi nói muốn một vị phu lang, ta tìm không thấy phu lang khác cho ngươi, cũng không muốn tìm, cho nên chỉ có thể... chỉ có thể..."
Cậu không nói thẳng ra miệng được.
Tần Chiêu nhìn y: "Cho nên chỉ có thể gả chính ngươi cho ta?"
Cảnh Lê gật đầu thật khẽ, hai tai bắt đầu đỏ lên.
Tần Chiêu nhìn y một lúc, chợt dời mắt qua chỗ khác, nhanh chân kéo người vào phòng ngủ: "Kế hoạch của ngươi còn có gì nữa? Chúng ta làm luôn."
Cảnh Lê tròn mắt nhìn bóng lưng hắn.
Cậu thấy Tần Chiêu đêm nay có hơi lạ, không giống đang buồn, ngược lại là... có tí vội vàng xao động.
Nay cậu có uống rượu, mặc dù có tỉnh táo chút chút rồi nhưng đầu óc mơ màng vẫn không thể giúp cậu nghĩ xem vì sao Tần Chiêu lại vội vội vàng vàng. Cậu theo Tần Chiêu vào phòng ngủ, lấy hỉ phục trên giá áo xuống.
Dạo trước cậu có tìm hiểu qua tục cưới hỏi ở thời đại này, bỏ bớt mấy cái lễ nghi phiền phức làm mai hạ sính đính hôn các thứ thì đêm động phòng hoa chúc chỉ đơn giản mặc hỉ phục, bái cao đường rồi uống rượu hợp cẩn là xong.
Cậu y như thế mà làm với Tần Chiêu, người kia cũng hết sức phối hợp.
Hỉ phục là cậu đặt may trên trấn, cả hai bộ hết năm trăm văn, là khoản chi lớn nhất cho hôn lễ.
Tần Chiêu không có kí ức, Cảnh Lê đời này cũng không có thân hữu, hai người lấy trăng làm mai mối, thiên địa làm chứng.
Tới rượu hợp cẩn, Tần Chiêu chết sống không cho Cảnh Lê uống rượu nữa, dùng trà thay thế.
Hai người uống xong trà trong chén, Tần Chiêu nhẹ giọng hỏi: "Bước tiếp theo làm gì?"
Tai Cảnh Lê chợt đỏ bừng: "Không, không có bước kế tiếp, trời đã muộn rồi, nghỉ ngơi sớm đi."
Cậu nói xong thì định đi cất chén bỗng bị Tần Chiêu tóm lấy kéo về giường.
Chén rượu lăn trên đất, Cảnh Lê ngẩng đầu thì va phải ánh mắt sâu thẳm của Tần Chiêu.
"Tiểu Ngư, nói cho ta biết." Tần Chiêu nói, "Hôn lễ của người ta, thật sự đến đây là kết thúc à?"
Cảnh Lê cảm giác tim mình đập dồn dập như muốn nổ tung cả lồng ngực, cậu căng thẳng đến nổi nói không thành câu, vất vả lắm mới nói được: "Chúng ta, không thể như thế này..."
Tần Chiêu không để ý lời cậu nói, vươn tay vuốt ve lọn tóc bên thái dương cậu.
Cảnh Lê chưa từng thấy Tần Chiêu mặc đồ đỏ bao giờ, hôm nay mặc lên mới thấy người nọ cũng rất hợp với màu sắc nổi bật này.
Da Tần Chiêu tái nhợt, khoác lên màu áo xinh đẹp ấy thì tinh thần cũng trở nên tốt hơn, cả người anh tuấn lóa mắt.
Cảnh Lê chẳng thể nào rời mắt khỏi hắn.
"Đúng là cá ngốc." Tần Chiêu đột nhiên nói.
Cảnh Lê chớp chớp mắt, nghe Tần Chiêu nói tiếp: "Chưa thấy nhà ai để phu lang tự kiếm tiền lo liệu hôn lễ, việc này mà truyền ra thì phu quân ngươi làm sao đặt chân trong thôn được hả?"
"Ta... Ta chỉ là..."
Chỉ là muốn khiến Tần Chiêu vui vẻ, không hề nghĩ tới những chuyện đó.
Cậu cố ý không dùng đến tiền trong nhà.
Mỗi thứ dùng cho đêm động phòng hoa chúc hôm nay đều dùng tiền cậu kiếm được nhờ đi làm việc cho người ta để mua. Cậu muốn mình nói được làm được, dựa vào bản thân hoàn thành tâm nguyện của Tần Chiêu.
... Cũng là tâm nguyện của chính cậu.
Cậu muốn trở thành phu lang chân chính của Tần Chiêu.
Tần Chiêu: "Nhưng ta rất vui."
"... Cảm ơn ngươi."
Sao mà không vui cho được chứ?
Có một kẻ ngốc nguyện ý nỗ lực yêu hắn, ngốc nghếch len lén tạo niềm vui bất ngờ mà khiến cho bản thân bị thương khắp nơi.
Hắn có lí do gì để mà không vui đây?
Cảnh Lê mấp máy môi nhưng không nói gì, thậm chí còn lặng lẽ trốn ra sau.
Về lý thuyết thì cậu hiểu, cơ mà, cái thứ đang cọ cọ lên cậu... Yên tĩnh chút được không đồng chí?
Tần Chiêu tuyệt đối không thả người, còn thuận thế dựa sát tới.
Cảnh Lê chịu không nổi nữa kêu lên: "Tần Chiêu!"
Tần Chiêu: "Ơi?"
"Tiết đại phu nói ngươi chưa thể..." Cảnh Lê có hơi khẩn trương.
Thân thể này của cậu nhìn có vẻ nhỏ tuổi nhưng đã trưởng thành một trăm phần trăm, huống chi cậu đã sinh hoạt mười tám năm ở hiện đại, phản ứng cần có cậu đều có, tất nhiên là không phải cái gì cũng không biết.
Dáng vẻ này của Tần Chiêu cậu cũng hiểu, chỉ là...
"Ngươi nói Tiết tiên sinh?" Đáy mắt Tần Chiêu có ý cười, đứng dậy đi tới án thư tìm gì đó.
Hắn nhanh chóng tìm được một phong thư đưa về cho Cảnh Lê.
Cảnh Lê hiện tại đã có thể nhận mặt chữ, cậu chậm rãi đọc hết lá thư, mặt cũng đỏ ửng.
Người này sao có thể hỏi cái chuyện kia trong thư chứ!
Đã thế tại sao Tiết tiên sinh còn hồi âm cho hắn!!
"Đọc xong rồi đúng không?" Tần Chiêu nghiêng đầu nhìn y, cười cười: "Bây giờ đã được chưa?"
Cảnh Lê: "Nhưng, nhưng mà ta..."
Ta còn chưa chuẩn bị gì hết!
Tần Chiêu không cho y cơ hội chần chừ, lập tức hôn xuống.
Dáng vẻ dịu dàng khắc chế trước kia phảng phất đều là vỏ bọc bên ngoài, sự kiên nhẫn của hắn hoàn toàn bị xe rách vào đêm nay.
Dưới thế công mãnh liệt hơn thường ngày, Cảnh Lê nhanh chóng bị đánh tơi tả đầu hàng.
Trong lúc mơ màng còn nghe Tần Chiêu thì thầm bên tai: "Tiểu Ngư, Tiết tiên sinh nói mặc dù hiện tại thân thể ta đã hồi phục nhưng không thể mệt nhọc quá mức."
Tai Cảnh Lê ong ong, cả người bị xúc cảm xa lạ quấn riết đến không thể suy nghĩ, vô thức hỏi lại: "... Thế phải làm như nào?"
Tần Chiêu ghé vào tai cậu thầm thì vài câu, sau đó giữ chặt eo cậu trở người.
Vị trí của hai người lập tức thay đổi.
Tác giả có lời muốn nói:
Cảnh Lê: Phòng cưới mình trang trí, hỉ phục mình mua, đến động phòng cũng muốn mình ra sức làm, làm cá khó lắm, phải đâu chuyện đùa.