Mục lục
Xuyên Thành Cẩm Lý Tiểu Phu Lang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyển ngữ: Canmilia

Chỉnh sửa: Sunny

Cảnh Lê và Đặng Thiên Hữu chưa từng gặp mặt nhau nên cũng không biết dáng vẻ đối phương ra sao, giờ đụng phải mới nhận ra người này là ai.

Cảnh Lê vội vàng ném chổi đi rồi chạy qua đỡ hắn ta dậy: "Đặng, Đặng đại nhân... Ngươi tỉnh lại đi!"

Đặng Tuần phủ đáng thương chỉ là một con mọt sách, bị hành cho một trận như thế trực tiếp ngất luôn, gọi thế nào cũng không tỉnh.

Cảnh Lê lại giúp hắn ta thuận khí, ấn nhân trung, làm đi làm lại một lúc lâu mà người vẫn không tỉnh.

Đó chính là tình cảnh mà khi Tần Chiêu đi tới đã nhìn thấy.

"Ngươi đang... làm gì vậy?"

Lúc nãy hắn thấy cá con tự mình quay về là đã thấy không ổn rồi, vội vàng ôm cá con đi tìm người ngay lập tức mà đáng tiếc vẫn đến muộn một bước.

Tần Chiêu nhìn Đặng Thiên Hữu ngã dưới đất, lại nhìn Cảnh Lê áy náy đứng bên cạnh, không cần giải thích đã hiểu đại khái mọi chuyện.

Hắn xoa mi tâm, thở dài nói: "Dìu hắn vào phòng nằm một chút đi."

Đặng Thiên Hữu và Tần Chiêu hẹn gặp nhau ở đây.

Mấy ngày qua Tần Chiêu cũng không ngồi yên chờ chết, chỉ là trong kinh không có động tĩnh gì nên hắn cũng chỉ có thể nhẫn nhịn chờ đợi. Còn về phần Đặng Thiên Hữu, đúng lúc mấy ngày trước hắn ta mới vào kinh báo cáo, trước khi xuất phát nhận được tin của Tần Chiêu nói muốn gặp hắn ta sau khi hắn ta quay trở lại từ kinh thành.

Hắn ta làm người cẩn thận, sợ bị người khác nhìn thấy mình vào phủ của Tần Chiêu rồi sinh nghi nên mới lén lút tới một mình, còn thậm thụt vào từ cửa sau.

Ai ngờ xui xẻo bị Cảnh Lê bắt gặp.

Tính cảnh giác của Cảnh Lê mấy hôm nay khá mạnh, gió thổi cỏ lay gì cũng không bỏ qua, nhìn thấy có người lén lén lút lút vào cửa sau nhà mình đương nhiên sẽ có địch ý.

Còn Tần Chiêu chỉ đoán được Đặng Thiên Hữu sẽ đến nhà trong vài ngày tới chứ không rõ thời gian cụ thể nên không nói trước cho Cảnh Lê biết.

Chung quy lại...

Đã thành kết quả này.

Đặng Thiên Hữu hôn mê gần nửa canh giờ mới từ từ tỉnh lại. Hắn ta vừa nhúc nhích lập tức có người đến đỡ lấy: "Ngươi tỉnh rồi à? Đầu còn đau không?"

Chỗ đau trên trán đã được bôi thuốc, Đặng Thiên Hữu lấy lại bình tĩnh, giờ mới nhìn rõ thiếu niên thanh tú xinh đẹp trước mặt mình: "Ngươi là..."

"Là phu lang của ta."

Lúc này Đặng Thiên Hữu mới chú ý đến Tần Chiêu cũng ở trong phòng.

Đây là phòng khách trong nhà Tần Chiêu, Đặng Thiên Hữu nằm trên giường, mà Tần Chiêu thì ngồi ở mép giường, trên bàn nhỏ bên cạnh vẫn còn đặt băng vải và thuốc trị thương dùng để băng bó cho hắn.

"Vương gia, ngài... Thần bị..."

Đặng Thiên Hữu là một người đọc sách cực kỳ hiểu lễ nghĩa, sau khi thấy rõ tình hình hiện giờ lập tức muốn ngồi dậy, thế nhưng lại bị thiếu niên kia đè lại, thân thiện nói: "Ngươi đừng nhúc nhích, còn chóng mặt không?"

"Ta..." Đặng Thiên Hữu nhất thời hơi hoảng hốt, nghe hỏi mới nhớ lại, bèn hỏi dò, "Lúc nãy sao thần bị ngất vậy?"

Hắn ta giơ tay chạm vào vết thương âm ỉ đau trên trán, hoảng hốt hỏi: "Còn bị thương?"

Cảnh Lê chột dạ nhìn Tần Chiêu.

Tần Chiêu hắng giọng, bình tĩnh đáp: "Ngươi bị ngã."

"... Hả?"

Tần Chiêu: "Không nghe lầm đâu. Ngươi bị ngã, phu lang nhà ta đưa ngươi về."

Vẻ mặt của Tần Chiêu vô cùng nghiêm túc, Đặng Thiên Hữu tin tưởng không nghi ngờ, đứng dậy hành lễ với Cảnh Lê: "Đa tạ Vương phi."

Cảnh Lê: "..."

Đây là lần đầu tiên Cảnh Lê bị gọi như vậy nên không quen lắm, lúc đáp lại hơi lắp bắp: "Không, không sao."

Tần Chiêu thì không hề có chút chột dạ nào khi lừa gạt người khác, nghiêm mặt nói: "Ngươi không thể ở lại đây lâu, chúng ta phải nói chuyện chính đi."

"Vâng." Đặng Thiên Hữu trả lời.

Tần Chiêu dẫn Đặng Thiên Hữu ngồi xuống cạnh bàn, từ từ nói chuyện. Cảnh Lê không thể nói xen vào nhưng cũng không muốn rời đi, chủ động bưng trà rót nước giúp hai người.

Tần Chiêu nhìn cậu, để mặc cậu làm.

"Ngươi trở về kinh thành khi nào, có vào cung không?" Tần Chiêu hỏi.

Đặng Thiên Hữu đáp: "Sáng sớm hôm qua trở về, sau buổi trưa có vào cung."

"Gặp Thánh thượng chưa?"

Đặng Thiên Hữu lắc đầu.

"Hiện giờ các chuyện lớn nhỏ trong cung đều do thái hậu làm chủ. Lúc hỏi đến Thánh thượng thì chỉ nói bệnh nên thân thể suy yếu, không tiện gặp người khác." Đặng Thiên Hữu dừng một chút, "Nhưng thần nghe nói Lễ bộ đang chuẩn bị tế tổ cuối năm."

"Ồ?" Chân mày Tần Chiêu hơi nhếch lên, "Khi nào?"

"Có lẽ là mười sáu tháng mười hai."

Tần Chiêu vẫn chưa nhận được tin này.

Tuy rằng hắn đã sắp xếp tình báo trong kinh thành nhưng nguồn tin có nhanh có chậm, chắc chắn không bằng trọng thần trong triều như Đặng Thiên Hữu.

Hiện tại đã là cuối tháng mười một, tức là vẫn còn hơn nửa tháng nữa.

Hơn nửa tháng, cũng đủ thời gian cho hắn bố trí mọi việc.

Tần Chiêu nói: "Ta muốn gặp Thánh thượng, cần sự giúp đỡ của ngươi."

"Ngày tế tổ ư?"

"Đúng." Tần Chiêu nói, "Vào lễ tế tổ Thánh thượng sẽ đích thân ra mặt, mà tổ miếu cách kinh thành một khoảng xa, đi về ít nhất cũng phải ba ngày. Trong ba ngày ấy tìm một cơ hội cho ta."

Đặng Thiên Hữu hơi do dự nhưng vẫn gật đầu: "Được."

Tần Chiêu lại hỏi về những chi tiết trong triều gần đây. Đặng Thiên Hữu trả lời tất cả những gì hắn ta biết, cách nói chuyện tao nhã đúng mực, không nhanh không chậm.

Cảnh Lê nhìn hắn ta đầy hứng thú.

Đặng Thiên Hữu mười tám tuổi đã là Trạng nguyên, sau đó vẫn luôn là môn đệ của Tần Chiêu, cũng coi như một nửa học trò của hắn. Người này ở bên cạnh Tần Chiêu thật sự là học rất tốt, hành vi cử chỉ, phong cách xử sự đều giống hệt Tần Chiêu.

Nhưng hắn ta không có phần tự tin ung dung như Tần Chiêu, đương nhiên là vì xuất thân khác biệt.

Nhìn dáng điệu của Đặng Thiên Hữu, Cảnh Lê càng tò mò vị tiểu Hoàng đế trong tin đồn là người thế nào. Đó là người được Tần Chiêu nuôi lớn từ nhỏ, dạy dỗ bảy năm.

Cảnh Lê nghĩ đến xuất thần, không chú ý hai người họ đang nói gì. Không qua bao lâu, Đặng Thiên Hữu đứng dậy cáo từ, hắn ta rời khỏi bằng cửa sau giống lúc tới.

Tần Chiêu tiễn hắn ta, vừa quay đầu lập tức bị cá con mềm mại ôm lấy chân.

Lúc người lớn nói chuyện, cá con vẫn luôn ngoan ngoãn tự mình chơi trong sân, giờ mới chạy ra tìm cảm giác tồn tại.

Cảnh Lê thấy hai tay nó trống trơn mới nhớ tới một việc: "Kẹo hồ lô của ta đâu?"

Cá con trốn phía sau Tần Chiêu: "Bị ăn mất rồi ạ."

"Bị ai ăn vậy?" Cảnh Lê tóm lấy nó, bắt chước giọng điệu của nó hỏi tiếp, "Không phải cha bảo con cầm giúp cha à?"

Cá con chớp mắt, vô tội nói: "Nhưng cha đâu có nói không được ăn."

"..." Cảnh Lê cứng họng không trả lời được.

Cậu xách cổ áo cá con, ngẩng đầu lên nói với Tần Chiêu: "Coi ngươi dạy bậy bạ gì này, con trai ngươi toàn học mấy điều gian xảo của ngươi."

Tần Chiêu không hề cảm thấy mình gian xảo chỗ nào.

Nhưng hắn biết lúc này không thể nói phải trái với Cảnh Lê, phu lang là để dỗ dành chứ không phải giảng đạo lý. Hắn gật đầu, nhận sai: "Là lỗi của ta, sau này sẽ đền ngươi một cây, à không, hai cây."

Cảnh Lê hài lòng: "Nhớ đấy!"

Hai người dắt con vào nhà.

Trong chốc lát Cảnh Lê đã quên mất chuyện kẹo hồ lô, tiếp tục vui vẻ cướp bánh ngọt với cá con.

Kiểu chăm con của cậu cũng coi như độc nhất, cha mẹ nhà người khác thì giữ phần tốt nhất cho con mình, Cảnh Lê thì không như vậy. Người nào đó chưa từng để bản thân chịu thiệt thòi, lúc cá con còn rất nhỏ đã lén bẻ bánh ngọt của con ăn.

Khi đó cá con chưa hiểu chuyện, thường xuyên không hiểu tại sao một miếng bánh lớn như vậy, đến lúc ăn chỉ còn một chút xíu.

Tới bây giờ, Cảnh Lê bị nhóc con càng lúc càng thông minh này bắt tại trận mấy lần, dứt khoát quang minh chính đại giành ăn với nhóc.

Mỗi lần như vậy Tần Chiêu có cảm giác mình đang nuôi hai đứa trẻ.

"Cho nên ngươi đã sớm muốn lợi dụng Đặng Thiên Hữu để đi gặp tiểu Hoàng đế rồi đúng không? Ta không hiểu lắm, tại sao hắn lại đồng ý giúp ngươi?" Nghĩ tới chuyện vừa rồi, Cảnh Lê hỏi.

Có lẽ vì Đặng Thiên Hữu là trọng thần trong triều, Cảnh Lê vô thức cảm thấy hắn ta không đáng tin lắm.

Cho dù khí chất trên người hắn ta giống hệt Tần Chiêu.

Thân là môn sinh của Vinh Thân vương mà có thể nhanh chóng trở mình sau khi Vinh Thân vương thất thế, còn được ủy thác trọng dụng, người này đáng tin thật ư?

Tần Chiêu đại khái có thể đoán được cậu đang lo lắng những gì, giải thích: "Ta muốn quay về, thật ra trong triều còn khá nhiều người ta có thể dùng, nhưng ngươi có biết tại sao ta nhất quyết phải chọn Đặng Thiên Hữu và Tiêu Việt không?"

"Bởi vì một người là trọng thần, một người có binh quyền?"

"Không phải." Tần Chiêu lắc đầu, "Đặng Thiên Hữu và Tiêu Việt là hai người hoàn toàn khác nhau, điểm chung duy nhất của hai người họ chính là lòng tin vững vàng khó lung lay."

Cảnh Lê nghe không hiểu.

Tần Chiêu nói: "Mấy đời Tiêu gia đều là đại tướng trung quân, vì đất nước mà lập được nhiều chiến công hiển hách, tổ tiên của bọn họ chinh chiến khắp nơi lập nước cùng Hoàng đế. Tiêu gia có ơn rất lớn với Kỳ thị. Truyền đến đời Tiêu Việt, hắn làm người cương quyết không chịu quản thúc, trong lòng hắn chỉ có hai chuyện."

"Một là Tiêu gia bình an vô sự, hai là ủng hộ giang sơn của Kỳ thị."

Còn về phần ai ngồi trên ngôi vị Hoàng đế, chỉ cần người đó vẫn là huyết mạch Kỳ thị thì Tiêu Việt chẳng quan tâm cụ thể là ai.

"Đặng Thiên Hữu thì càng đơn giản hơn." Tần Chiêu nói, "Hắn xuất thân nghèo khổ, một lòng mong muốn bách tính có cuộc sống tốt đẹp. Hắn quá lo lắng cho an nguy của dân chúng, thậm chí vượt qua cả sự kính sợ quyền thế. Đây cũng là lý do lúc đầu hắn không đồng ý với quan điểm chính trị của ta."

"Ta không nhìn ra..."

Đặng Thiên Hữu là một văn nhân chuẩn mực, Cảnh Lê trước giờ chưa từng nghĩ tới thì ra hắn ta lại là một người chính trực như thế.

Tần Chiêu cười: "Người như hắn, nếu gặp phải hôn quân hung ác vô độ thì e là sống không nổi ba ngày."

"Nhưng nếu hắn là người như vậy thì sao lại muốn giúp ngươi?"

Cảnh Lê vẫn không hiểu.

Kiểu người như Đặng Thiên Hữu, cho dù không kính sợ hoàng quyền hẳn cũng sẽ không dễ dàng phản bội mới đúng.

"Vì ta nói với hắn, năm đó ta bị hạ độc còn có ẩn tình. E rằng Thái hậu có dã tâm mưu quyền soán vị." Tần Chiêu nhẹ nhàng nói.

"Hả?" Cảnh Lê sững sờ, "Sao ngươi biết Thái hậu..."

Tần Chiêu: "Ta đâu biết."

Cảnh Lê ngây ra một lúc, mới loáng thoáng đoán được gì đó từ trong biểu cảm của Tần Chiêu.

Chắc hắn không... Nói đại để gạt Đặng Thiên Hữu chứ???

Tần Chiêu thở dài: "Đặng Thiên Hữu không giống tên quân nhân không có não như Tiêu Việt. Dù sao ta cũng phải tìm lý do xác đáng để thuyết phục hắn giúp ta."

Cảnh Lê: "..."

Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy có người lợi dụng người khác mà còn thẳng thừng nói người ta không có đầu óc!

Nhưng cũng đúng, nếu thật sự biết nghĩ cũng sẽ không bị Tần Chiêu lừa thảm như thế.

Đây không phải là bị bán còn giúp người ta đếm tiền sao?

Người này thật vô lương tâm.

Vẻ mặt Cảnh Lê hơi hốt hoảng: "Vậy ngươi không nghĩ rằng lỡ như ngươi đoán sai, chuyện đó không có liên quan đến thái hậu, đến lúc chân tướng được vạch trần chẳng phải Đặng Thiên Hữu sẽ biết hả?"

"Vậy thì sao?" Tần Chiêu hỏi.

Phải, biết thì sao?

Đêm đó gặp nhau ở Giang Lăng, nếu Đặng Thiên Hữu không đồng ý giúp Tần Chiêu thì tệ nhất là hắn ta còn không thể sống sót mà rời khỏi nơi đó. Dù cho đến cuối cùng mọi việc đi ngược với suy nghĩ của Tần Chiêu thì có gì mà sợ chứ?

Đặng Thiên Hữu chỉ là một quan văn, hắn ta có thể uy hiếp được Tần Chiêu ư?

Cảnh Lê nghĩ thông những điều này, trầm mặc.

Thì ra người này vẫn luôn suy tính nhiều việc như vậy.

Thảo nào đại phu nói hắn suy nghĩ quá nhiều.

"Sao vậy, cảm thấy ta quá độc ác với Đặng Thiên Hữu sao?" Tần Chiêu thấy sắc mặt Cảnh Lê không ổn, vội vàng tìm lời sửa chữa, "Nhưng bây giờ xem ra có lẽ suy đoán của ta không sai. Nhất định là Thánh thượng đã xảy ra chuyện, phần lớn có liên quan đến Thái hậu. Cho nên tính ra... Ta cũng không có lừa hắn hoàn toàn."

Câu này đơn thuần chỉ để an ủi Cảnh Lê. Lúc trước Tần Chiêu nói có một nửa là nói dối, một nửa là suy đoán. Chỉ là từ khi Thánh thượng lâm bệnh nặng thoái lui về hậu cung, sau khi bọn họ đến kinh thành, phần suy đoán kia mới dần dần trở thành sự thật.

Cảnh Lê vốn không nghĩ cùng một vấn đề với Tần Chiêu, càng không để ý đến lời an ủi của hắn.

Cậu nói: "Nếu ngươi muốn biết tiểu Hoàng đế xảy ra chuyện gì thì ta có thể giúp ngươi."

"Ngươi giúp ta?"

Cảnh Lê nói: "Mấy hôm nay ta xem qua rồi, từ sông đào bảo vệ thành có thể trực tiếp bơi vào cung. Ta có thể giúp ngươi xem tiểu Hoàng đế đang làm gì."

Tần Chiêu: "..."

"Ngươi cười cái gì!" Cảnh Lê không vui, "Ta nghiêm túc đó!"

Cảnh Lê nói không phải là suy nghĩ nhất thời, sau khi đến kinh thành không bao lâu cậu vẫn luôn cân nhắc chuyện này, thậm chí còn mượn cơ hội lúc ra khỏi thành mua đồ mà xem xét mấy lần.

Cậu chắc chắn sông đào bảo vệ thành nối thẳng đến trong cung.

"Được, ta biết rồi." Tần Chiêu cố gắng nhịn cười, nghiêm mặt nói, "Bơi vào cung cũng được, nhưng ngươi biết hoàng cung to lớn cỡ nào không?"

Cảnh Lê nghẹn lời.

"Trong cung tổng cộng có hơn bảy mươi cung điện lớn nhỏ, hơn chín ngàn gian phòng. Ngươi biết Hoàng đế ở đâu không?"

Cảnh Lê trầm mặc.

"E là ngươi chưa tìm được tiểu Hoàng đế thì đã lạc đường trong cung rồi." Tần Chiêu khẽ thở dài, "Sau đó ta chỉ có thể để Tiêu Việt xông vào cung cứu ngươi."

Cảnh Lê: "..."

Cậu làm gì ngốc đến vậy chứ?

Đáng ghét.

Cảnh Lê hừ lạnh một tiếng, không muốn nói chuyện tiếp với Tần Chiêu.

Tần Chiêu thu lại ý cười, dỗ dành: "Ta biết ngươi lo cho ta, muốn chia sẻ với ta. Chỉ là chuyện này ta đã có tính toán rồi, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn chăm sóc tốt cho mình là đã đủ."

"Ta biết rồi..."

Cảnh Lê buồn bực đáp lại.

Sau khi dỗ dành tiểu phu lang từ bỏ kế hoạch "thăm dò tình hình kẻ địch" xong, Tần Chiêu như trút được gánh nặng, nâng chén trà uống một hớp.

Cảnh Lê như có điều suy ngẫm trong chốc lát, nói: "Đột nhiên ta nghĩ, ngươi lừa người ta xoay như chong chóng thế này, năm xưa lúc chúng ta quen biết có phải ta cũng bị chiêu trò của ngươi lừa gạt không nhỉ?"

Động tác của Tần Chiêu ngừng lại, thái độ nghiêm túc: "Đương nhiên không có. Sao ta có thể gạt ngươi được chứ?"

"Cũng phải." Cảnh Lê không hề nghi ngờ, "Trước khi khôi phục ký ức, rõ ràng ngươi rất chính trực thiện lương, không biết gạt người là gì."

Tần Chiêu chỉ cười gật đầu phụ họa, không dám tiếp lời.

Trên thế giới này, có lẽ chỉ có tiểu phu lang nhà hắn mới cho rằng hắn là người chính trực thiện lương thôi.

Cảnh Lê quay đầu nhìn bánh ngọt trên bàn, phát hiện lúc cậu và Tần Chiêu nói chuyện, miếng bánh đã mất đi hai phần ba, lập tức cáu giận: "Tần Nặc, đã nói chia đôi rồi mà!"

Tức đến trực tiếp kêu tên luôn.

Cá con đang cầm miếng bánh định cắn, nghe thấy Cảnh Lê nói thì cúi đầu nhìn miếng bánh trong tay, ngoan ngoãn bẻ đôi bánh ra: "Một nửa. Cho cha."

Cảnh Lê: "..."

Tác giả có lời muốn nói:

Cảnh Lê: Tần Chiêu chưa từng dùng chiêu trò với ta, vui vẻ.

Tần Chiêu: Phải phải phải, đúng thế (chột dạ.jpg)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK