"Mảnh này là cà, kia là cải trắng, còn đây... À đây là bắp!"
Cảnh Lê làm mấy thẻ gỗ rồi khắc tên từng loại lên đó, dựng bên cạnh mỗi thửa ruộng.
Làm xong việc này, cậu phủi tay đứng dậy, dắt theo cá con tuần tra lãnh thổ đi dạo quanh ruộng một vòng.
Cá con tuy còn nhỏ tuổi nhưng rất hứng thú với việc nhà nông, hơn một nửa hạt giống gieo xuống ruộng là do bé tự làm.
Về phần lí do thì đại khái là Tần Chiêu mấy hôm trước dạy nó rằng chỉ cần gieo hạt xuống rồi dụng tâm chăm sóc vài tháng là có thể thu hoạch được rau quả nhiều gấp bội.
Nói tới chuyện ăn uống thì cá con chưa thua ai bao giờ.
"Cá con thích ăn như vầy thì sau này cho học làm đầu bếp cũng được chứ nhỉ?" Cảnh Lê đăm chiêu tự hỏi.
Với cả, nếu nó thật sự học được một tay nghề tốt thì cậu cũng có thể ăn hôi được không ít đồ ngon.
Khi cậu đang nói lời này thì Tiêu Việt đang làm trợ thủ thái thịt cho Tần Chiêu, nghe xong hắn lập tức phản đối: "Thế sao được?! Không phải đã nói chờ cá con lớn là cho theo ta học võ à?"
"Ai nói thế với ngươi? Muốn học võ phòng thân ta cũng dạy nó được." Tần Chiêu nói chen vào.
"Cái công phu mèo cào của ngươi mà cũng dám dạy người khác à?" Tiêu Việt quay quay dao phay, khiêu khích: "Có bản lĩnh thì tới đây thử đi, ông đây dùng một chiêu là đủ đánh ngã ngươi!"
Tần Chiêu chẳng màng tới khiêu khích của Tiêu Việt, thản nhiên nói: "Thánh Thượng kêu ngươi tới thăm ta, ngươi tới thăm thế à?"
Tiêu Việt: "..."
Cảnh Lê đã sớm quen cái cảnh mới nói được hai câu đã cãi nhau chí chóe này của bọn họ, thậm chí còn lười không thèm can.
Thỉnh thoảng cậu cũng hoài nghi không biết Tần Chiêu nói quan hệ giữa hắn và Tiêu Việt không tốt là thật hay giả. Nếu đúng là quan hệ không tốt thật thì sao Tần Chiêu còn luôn đồng ý Tiêu Việt ghé thăm nhà thế nhỉ?
Hơn nữa, cậu còn chưa thấy Tần Chiêu cãi nhau với ai như thế.
Đương nhiên cũng không thể loại trừ khả năng Tần Chiêu đang hưởng thụ niềm vui thú ép cho đối thủ một mất một còn không cãi lại được.
Bàn về công phu mồm mép thì Tiêu Việt chưa lần nào thắng lại Tần Chiêu. Vừa nghe hắn nhắc tới tiểu Hoàng đế thì Tiêu Việt chỉ có thể buồn buồn hừ một tiếng rồi vùi đầu thái củ cải.
Nhưng mà nhìn lại thủ pháp hạ đao hung ác kia, Cảnh Lê nghi ngờ Tiêu Việt hẳn là đã tự âm thầm coi củ cải là Tần Chiêu cũng nên.
Giao chiến ngắn ngủi lấy thắng lợi áp đảo của Tần Chiêu làm kết.
Cơm tối hôm nay đều dùng nguyên liệu tiểu Hoàng đế sai Tiêu Việt mang tới nấu, tôm thịt cua cá, rau quả tươi mới, đều là những thứ ngày thường khó thấy.
Tiêu Việt vừa xử lí nguyên liệu vừa thở dài: "Tuần phủ Lĩnh Nam cố ý ra roi thúc ngựa phái người đưa rau quả tươi tới, chưa vào ngự thiện phòng đã vào bếp nhà ngươi trước, xem xem tiểu Hoàng đế dụng tâm với ngươi biết bao."
Tần Chiêu nghe ra ngụ ý của hắn: "Thì ra là thuyết khách tiểu Hoàng đế mời tới."
Thời gian thi hội năm nay đã qua, Tần Chiêu không tham gia nhưng tiểu Hoàng đế vẫn chưa từ bỏ ý định vời Tần Chiêu hồi triều.
Chính y nói không được liền nhờ Tiêu Việt tới nói.
Tần Chiêu hiếu kì: "Ngươi bắt đầu nghe lời tiểu Hoàng đế từ khi nào thế?"
Dạo trước Tiêu Việt hãy còn phàn nàn tiểu Hoàng đế tính tình nhu nhược, không có uy nghiêm Hoàng đế đó.
"Ngươi thì biết gì, như ta gọi là trung quân." Tiêu Việt lườm hắn, "Ai như ngươi, người ta thân là thiên tử còn vì ngươi mà thanh tẩy Hàn Lâm viện từ trong ra ngoài, thế mà ngươi vẫn không chịu quay về."
Tần Chiêu cười nhạt không đáp.
Mấy nay Cảnh Lê và Tần Chiêu đã bàn rất kĩ chuyện này. Ý của Cảnh Lê đó giờ vẫn nhất quán, hi vọng Tần Chiêu lấy việc chăm sóc tốt bản thân làm điều kiện tiên quyết, tuân theo nội tâm mình, làm chuyện mình muốn làm.
Không thể không nói, là người ngoài cuộc, có khi cậu còn hiểu rõ Tần Chiêu hơn chính hắn.
Cậu biết Tần Chiêu muốn trở về.
Lí do không phải cái gọi là quyền thế, càng không phải vì lo lắng Tiêu Việt không thể phụ tá tiểu Hoàng đế trụ vững triều chính.
Chuyến này lưu lạc dân gian, trải qua rất nhiều chuyện trước đây chưa biết, cũng cảm nhận được rất nhiều thứ trước đây chưa từng có. So với hắn trong quá khứ, hắn bây giờ càng thêm hiểu rõ sự khốn khổ gian nan của bách tính, cũng càng biết rộng biết sâu dân chúng cần gì. Truyện Sắc
Những thứ cần cải cách ở thời đại này còn nhiều lắm, muốn bách tính an khang triều đình vững chắc chân chính, thứ bọn họ cần chính là một lần cải cách toàn diện từ trên xuống dưới.
Đây không phải là chuyện ngày một ngày hai, thậm chí chưa chắc một đời Hoàng đế đã làm được.
Nhưng mà vạn sự khởi đầu nan, khó đến mấy vẫn cứ cần một người đi tiên phong.
Đó mới là chuyện Tần Chiêu muốn làm.
Và cũng chỉ có Tần Chiêu mới làm được.
Điều càng khiến Tần Chiêu vui mừng chính là Cảnh Lê vô cùng hiểu rõ những chuyện đó, còn đưa ra rất nhiều quan điểm hay ho. Sau khi nói chuyện với Cảnh Lê, Tần Chiêu đã định ra phương hướng đại khái những gì mình sẽ làm sau này, nhưng tạm thời hắn chưa định nói về chúng với Tiêu Việt và tiểu Hoàng đế.
Bây giờ hắn chỉ muốn tu dưỡng cho thật tốt, ở bên cạnh bầu bạn với tiểu phu lang của hắn.
Còn khuya mới để mớ chuyện phiền lòng kia quấy rầy cuộc sống hiện tại.
Tần Chiêu quay đầu lại thì thấy Cảnh Lê đang ngồi cạnh bếp lò dạy cá con làm sao nặn bột mì thành hình cá. Bản thân y cũng làm không ra dáng lắm, hai người nặn nặn hồi lâu, cá thì vẫn chưa thành hình mà khắp tay chân toàn là bột mì, ấy thế mà còn cười khanh khách đến là vui vẻ.
Tần Chiêu cũng cười theo, đi lấy khăn lau mặt cho hai người.
Tiêu Việt nhìn thấy hết thảy, mặt không đổi sắc dời mắt qua chỗ khác, cảm thấy nụ cười kia của Tần Thù đúng là chói mù mắt. Hắn tức giận thái đồ ăn, trong lòng âm thầm hạ quyết định, lần tới tiểu Hoàng đế có năn nỉ cỡ nào hắn cũng sẽ không đồng ý đi đến cái chỗ rách nát này nữa.
Một ngày ghé thăm của Tiêu đại tướng quân gồm có giúp đỡ cày ruộng, hỗ trợ làm cơm, còn bị đôi phu phu kia kíc.h thích, ngay cả cơm tối cũng chưa ăn được bao nhiêu đã cáo từ.
Màn đêm buông xuống, A Thất tiễn Tiêu Việt xuống núi, Cảnh Lê cùng Tần Chiêu thu dọn bát đĩa.
"Ta thấy nên tìm tân nương cho A Thất rồi á." Cảnh Lê nhắc lại lần thứ n với Tần Chiêu.
Dạo này thời gian rảnh nhiều nên Cảnh Lê thích tự mình làm việc nhà, Tần Chiêu cũng vui vẻ làm chung với cậu, dẫn đến A Thất gần như biến thành người nhàn nhã nhất nhà ngoại trừ cá con.
"Chuyện này ngươi tự nói với A Thất đi." Tần Chiêu xắn tay áo, đưa chén đĩa rửa sạch cho Cảnh Lê, "Lần trước ta nói hắn còn tưởng là ta chê hắn làm việc không tốt nên muốn đuổi hắn đi."
Tần Chiêu nhắc tới chuyện này thì cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ: "...Còn cầu xin ta mãi."
Cảnh Lê thở dài.
A Thất xuất thân là ảnh vệ, ảnh vệ thì không có quá khứ, cũng không có tương lai, như thể sinh ra là để phụng dưỡng chủ nhân. Không có chủ nhân, cuộc đời của bọn họ liền mất đi ý nghĩa.
Dường như mấy năm trước khi gặp lại Tần Chiêu, A Thất sống cũng không được tốt lắm.
"Vậy ngươi nói xem nên làm gì bây giờ?" Cảnh Lê hỏi.
"Thuận theo tự nhiên đi." Tần Chiêu đáp, "Coi như là ngươi muốn tìm thê tử cho hắn thì đó cũng phải là người A Thất thích chứ, đúng không?"
"Ngươi nói đúng." Cảnh Lê gật gật đầu, vốn ý cậu là muốn A Thấttìm được hạnh phúc của chính mình chứ không phải khăng khăng bắt hắn cưới vợ. Loại chuyện này đúng là không gấp được.
Cảnh Lê suy nghĩ một lát lại bắt đầu rối rắm: "Nhưng mà chúng ta bây giờ ở đây thì A thất cũng không có cơ hội tiếp xúc với người khác."
"Giải sầu thôi." Tần Chiêu chẳng biết làm sao với cái tính thích quan tâm của phu lang mình, "Chuyện duyên phận không thể cưỡng cầu."
Lời này miễn cưỡng thuyết phục được Cảnh Lê.
Cậu không chấp nhất chuyện đó nữa mà chuyển sang bàn việc có nên mua mấy con gà về nuôi hay không, rồi là có muốn trồng mấy cây ăn quả như cây hồng ở sân trước không.
Bầu trời đêm điểm xuyết những vì sao, nom như một bức tranh vô cùng nổi bật*. Hai người câu được câu không tán gẫu, Cảnh Lê làm xong việc trong tay thì ngồi xuống tựa đầu lên vai Tần Chiêu nhìn hắn nhóm lửa.
(*) gốc là 浓墨重彩, là thành ngữ TQ, xuất phát từ «Thời đại Anh hùng», ý là dùng mực đậm và thuốc màu để mô tả, nghĩa đại khái là vô cùng dụng tâm làm việc hoặc là rất nổi bật, xuất chúng. (theo baidu)
Trong viện yên tĩnh, chỉ có tiếng lách tách củi cháy trong bếp lò.
Đột nhiên trong phòng có tiếng động nhỏ vang lên.
Hôm nay dùng cơm tối xong cá con liền tự chơi một mình trong phòng. Nghe thấy tiếng động, Cảnh Lê cao giọng gọi: "Cá con, con đang làm gì đấy?"
Không có tiếng trả lời, một lát sau, một con cá chép nhỏ nhỏ nhảy từ trong phòng ra.
Cá con xiêu vẹo nhảy tới chỗ cha mình, chuẩn xác nhảy vào thùng nước dùng để rửa bát mà còn chưa xài hết kia, ngẩng đầu phun bong bóng: "Cha!"
"Sao mà vui vẻ thế?" Cảnh Lê hỏi.
"Cá con tìm thấy một loại nước uống ngon lắm!" Cá con lắc lắc đuôi, thân cá lung lay trong nước.
"Nước?" Cảnh Lê nghe không hiểu: "Nước ở đâu ra?"
Từ giọng cá con nghe ra được nó đang rất hưng phấn: "Con uống hết rồi á!"
Cảnh Lê và Tần Chiêu nhìn nhau, hoang mang chạy vào trong phòng. Tần Chiêu cúi đầu nhìn nhóc con thần thái sáng láng bơi qua bơi lại trong thùng gỗ, mơ hồ cảm thấy mình đã quên mất chuyện quan trọng nào đó.
Cá con không thích dùng nguyên hình gặp người lắm, thế nhưng đêm nay chẳng hiểu sao lại chủ động biến về nguyên hình, trạng thái tựa hồ còn hơi hưng phấn quá mức.
Hưng phấn quá mức...
Khoan đã...
Tần Chiêu nhận ra được gì đó, vô thức gọi: "Cá nhỏ, ngươi chờ chút..."
Đáng tiếc đã chậm.
Tiểu phu lang đã đi vào phòng trúc.
Không lâu sau đó giọng Cảnh Lê vang lên trong nhà: "Tần, Chiêu!"
Cậu đi ra cửa, trong tay còn xách theo một bình rượu đẹp đẽ đã bị uống rỗng.
"Đó, đó chính là nước uống ngon á!"
Cá con hoàn toàn không chú ý tới bầu không khí hiện tại, vui sướng quẫy đuôi, còn nấc cụt một cái.
Cảnh Lê: "..."
Tần chiêu: "..."
Đêm hôm ấy, Tiêu Việt trên đường cưỡi ngựa hồi kinh gặp phải mưa to, lạc đường trong núi ròng rã một ngày một đêm.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngày đó, Tiêu Việt cuối cùng cũng nhớ kĩ nỗi sợ hãi khi bị cá chép debuff.
Nhắc nhở: Uống rượu hại thân, nhất là các bạn nhỏ, tuyệt đối không được uống rượu nha owo