Chỉnh sửa: Sunny
Khi Tần Chiêu bưng đồ ăn trở lại phòng, Cảnh Lê vẫn còn chôn người trong chăn, cậu nằm nghiêng người quay vào tường, chỉ có thể nhìn thấy tai cậu vẫn còn đang đỏ bừng.
Thế này là vẫn đang giận dỗi rồi.
Tần Chiêu đặt đồ ăn lên bàn, đi đến cạnh giường: "Còn đau sao? Để ta xem nào."
Cảnh Lê trầm mặc túm chăn, quấn mình càng chặt.
Tần Chiêu: "..."
Đau thì không đau, nhưng... Hôm nay Tần Chiêu thật sự quá đáng lắm rồi.
Gần đây không thể sinh hoạt vợ chồng, Tần Chiêu giúp Cảnh Lê giải tỏa vài lần. Cảnh Lê vốn nghĩ hôm nay ở học đường trêu chọc hắn quá đà, có qua có lại giúp hắn một lần cũng không sao, nhưng sao hắn có thể dùng chỗ đó...!
Đùi non còn lưu lại nhiệt độ nóng bỏng, Cảnh Lê tức giận nắm chặt chăn.
Quá nửa là lại học được trong thoại bản nào đó.
"Được rồi, dậy ăn cơm nào." Tần Chiêu cúi người, muốn hôn lên chiếc tai kia lại sợ làm cậu càng tức giận, chỉ đành xoa xoa đầu đối phương, "Ăn xong rồi giận tiếp được không?"
Giọng Cảnh Lê nghèn nghẹn: "Không ăn."
"Giờ không đói bụng nữa à?"
Cảnh Lê khép mở miệng không nói chuyện, bụng truyền đến tiếng kêu nho nhỏ: "Ùng ục..."
Cảnh Lê: "..."
Cậu quay người ngồi dậy, tức tối nói: "Ngươi đút cho ta."
Thế này là không tức giận nữa, Tần Chiêu cười, xoay người đến cạnh bàn lấy thức ăn.
Chỗ tốt của việc kiếm được tiền là cuộc sống hiện tại của bọn họ cải thiện rất nhiều, ít nhất mỗi bữa Cảnh Lê đều có thể thấy thịt trên bàn ăn, hơn nữa gần đây Tần Chiêu còn thường hầm canh cho cậu bồi bổ cơ thể.
Nước canh xương hầm trắng sữa tỏa hương thơm tứ phía, uống xong một ngụm toàn thân đều ấm lên.
Cảnh Lê tựa vào giường để Tần Chiêu đút cậu uống xong một chén canh, cảm thán: "Trước kia ngươi thật sự không phải đầu bếp sao?"
"..." Tần Chiêu hỏi, "Ngươi cảm thấy ta giống đầu bếp à?"
Cảnh Lê nghiêng đầu nghĩ nghĩ, không biết thế nào lại tưởng tượng ra hình tượng của vị đầu bếp mà thôn trưởng mời đến làm tiệc rượu hai ngày trước, vội vã lắc đầu: "Không giống."
Nếu như lúc đầu cậu gặp Tần Chiêu là bộ dạng kia, có lẽ... Bây giờ cậu vẫn còn là một con cá nuôi trong nhà.
Tuy rằng hiện tại cũng coi như là cá nuôi trong nhà.
Cảnh Lê bỗng nghĩ đến gì đó, hai má hơi nóng lên.
Tần Chiêu còn muốn tiếp tục đút cậu ăn, Cảnh Lê giữ chặt tay cầm bát của hắn: "Ta và ngươi ra bàn ăn."
Cậu hoàn toàn không thể tức giận với người này, rõ ràng chỉ muốn tùy hứng giận dỗi một chút, sao cái gì Tần Chiêu cũng thuận theo cậu vậy chứ.
Không sợ cậu càng ngày càng tùy hứng sao?
Cảnh Lê gảy gảy cơm, lơ đãng nghĩ.
Ăn cơm xong, Tần Chiêu muốn đến nhà thôn trưởng thương lượng việc chia lớp ở thư viện, hắn sắp xếp lại những bài văn đã thu hôm nay, bỗng nhiên nghĩ đến một việc: "Thi Phủ ta sẽ tự đi, ngươi không cần đi theo đâu."
Giữa tháng tư thi Phủ, bây giờ mới đầu tháng ba, vẫn còn một tháng rưỡi nữa. Nhưng Tần Chiêu cảm thấy việc này cần thương lượng trước với Cảnh Lê.
Quả nhiên Cảnh Lê đang hứng trí dạt dào đọc "Xuân Khuê mật sự" lập tức ngẩng đầu lên, cau mày hỏi: "Tại sao?"
"Cơ thể ngươi hiện giờ không thích hợp đường xa mệt nhọc." Tần Chiêu nói, "Thi Phủ thi liên tiếp ba ngày, ta thi xong sẽ quay về ngay, không mất nhiều thời gian."
"Nhưng..." Cảnh Lê nhỏ giọng nói, "Nếu tính cả thời gian đi về, cũng phải mất khoảng mười ngày."
Từ khi đến nơi đây, cậu chưa từng rời xa Tần Chiêu lâu như vậy.
Tần Chiêu đứng dậy đi đến cạnh bàn, xoay người đối diện với Cảnh Lê: "Nếu có thể, ta cũng không muốn xa ngươi lâu như vậy, nhưng bây giờ là tình huống đặc thù."
"Ngươi không suy nghĩ cho mình thì cũng phải suy nghĩ cho con của chúng ta chứ. Nó nhỏ như vậy, sao chịu được đường dài bôn ba?"
Cảnh Lê: "Được rồi..."
Tần Chiêu cười hôn lên trán Cảnh Lê, đứng thẳng dậy, lại thấy Cảnh Lê cúi đầu sờ sờ bụng: "Nghe thấy cha ngươi nói chưa? Cho ngươi thời gian một tháng, mau mau đi ra, đừng làm lỡ việc."
Tần Chiêu: "..."
Mang thai không thích hợp đường dài bôn ba, vậy chỉ cần sinh đứa nhỏ trước khi đi thi Phủ thì mọi chuyện đều ổn thỏa, cậu cũng có thể theo Tần Chiêu tới phủ thành.
Logic cực kỳ đơn giản rõ ràng như vậy.
Tần Chiêu hé miệng, định nói tuy rằng loài cá sinh sản dễ dàng người bình thường nhiều, nghỉ ngơi mấy ngày là có thể khôi phục, nhưng không có nghĩa sinh xong thì có thể chạy loạn khắp nơi.
Huống chi, nhóc con sinh ra không cần chăm sóc sao?
Nhưng hắn thấy dáng vẻ mong chờ của Cảnh Lê, cuối cùng cũng chỉ đành thở dài, không nói gì nữa.
Chỉ hy vọng thể chất cá chép gấm đừng linh nghiệm ở phương diện này, nếu không hắn thật sự không yên tâm đi phủ thành.
Tần Chiêu nghĩ như vậy.
Lúc trước trụ trì Tịnh Trần đã nói, không qua ba tháng nữa Cảnh Lê sẽ sinh. Cảnh Lê hoàn toàn tin tưởng không nghi ngờ, cũng kiên trì cho rằng đầu tháng tư mình sẽ sinh đứa nhỏ.
Dù sao cậu bắt đầu mang thai khi qua năm mới, cá chép bình thường sao có thể mang thai lâu như vậy.
Có điều, thể chất may mắn của cậu lần này không có tác dụng, đến mãi trước khi Tần Chiêu đi, bụng Cảnh Lê vẫn không có động tĩnh gì.
"Sao lại như vậy..." Cá chép nhỏ lăn lộn trong thùng gỗ, dùng vây cá vỗ nhẹ chiếc bụng tròn tròn.
Mong đợi hơn một tháng, ngoại trừ bụng to lên, còn lại không có chút dấu hiệu muốn sinh nào.
Thân cá lúc này đã có chút không tiện hoạt động bởi vì bụng to lên. Tần Chiêu lo lắng cậu tự làm mình bị đụng, vội vàng vươn tay vào nước đỡ lấy thân cá: "Ta đã nói ngươi đừng dùng hình cá, mau biến lại đi."
"Nhưng như này nhóc cá con lớn nhanh hơn."
Cá chép nhỏ vẫy vẫy đuôi, vẫn nghe lời biến trở về hình người.
Cảnh Lê tùy tiện khoác chiếc áo lót, ngã lên giường, nổi giận nói: "Tên cá con này không nghe lời chút nào, đợi nó chui ra ta phải dạy dỗ nó."
"Được rồi, loại chuyện này không thể cưỡng cầu." Tần Chiêu kéo cá nhỏ nhà mình vào trong lòng.
Trải qua thời gian dài như vậy, bụng Cảnh Lê rốt cuộc cũng lớn hơn một chút. Có điều cậu đã mang thai nhóc con này hơn bốn tháng, thoạt nhìn bụng vẫn giống người bình thường mang thai ba tháng, mặc quần áo vào gần như không nhìn ra khác biệt.
Tần Chiêu nói: "Ngươi xem con thành cái gì, bảo nó đi ra thì nó đi ra, làm gì có chuyện tốt như vậy. Huống chi..."
Hắn cúi đầu, gối lên bụng hơi gồ lên của Cảnh Lê: "Cũng không thể đi ra bây giờ, mười ngày kế tiếp cũng không được, các ngươi phải chờ ta trở lại, nếu không ai sẽ chăm sóc các ngươi?"
Cảnh Lê cười khúc khích: "Vừa nãy ngươi còn nói không thể cưỡng cầu cơ mà."
"Đúng là không thể cưỡng cầu, nhưng có thể thương lượng." Tần Chiêu cảm nhận được đường cong gồ lên, khẽ nói, "Mấy ngày này ngoan ngoãn nghe lời, đừng làm cha con khó chịu."
"Ngươi nói với nó mấy lời này thì có tác dụng gì, nó cũng không hiểu được." Cảnh Lê đùa nghịch tóc Tần Chiêu, than thở, "Ngày nào ta cũng nói chuyện với nó, chả có tí tẹo phản ứng nào."
Tần Chiêu: "Vẫn còn quá nhỏ, lớn hơn chút là được thôi."
Cảnh Lê thấp giọng đáp ứng.
Tần Chiêu ngẩng đầu, ôm sau gáy đối phương kéo lại, hôn lên môi Cảnh Lê: "Luyến tiếc ta à?"
Cảnh Lê không rời tầm mắt: "Ngươi biết rõ mà..."
"Ừ, ta biết." Tần Chiêu nhỏ giọng nói, "Ta cũng luyến tiếc ngươi."
"Đã muộn lắm rồi, ngày mai ngươi còn phải dậy sớm, đừng lề mề nữa." Cảnh Lê nói, "Ta giúp ngươi thu dọn hành lý."
Cậu nói xong thì giãy ra khỏi lồng ngực Trần Chiêu, nhặt đồ đạc Tần Chiêu chưa thu dọn xong bắt đầu sắp xếp.
Vừa làm vừa dặn dò: "Tháng tư ở phủ thành hẳn là không quá lạnh, thế nhưng vẫn phải mang một chiếc áo khoác đề phòng chẳng may. Bột gạo làm cho ngươi đã bỏ vào chưa? Còn thuốc đâu? Ngươi phải nhớ..."
"Cá nhỏ." Tần Chiêu nhìn sườn mặt cậu, bỗng nhiên nhẹ giọng nói, "Có phải... Ngươi rất lo lắng không?"
Động tác của Cảnh Lê dừng lại.
"Lúc trước ta cho rằng ngươi biết mình mang thai nên cảm xúc hơi căng thẳng, nhưng gần đây ta phát hiện không chỉ như vậy." Tần Chiêu kéo Cảnh Lê đến bên giường ngồi xuống, để cậu ngẩng đầu nhìn chính mình, "Nói thật với ta, cá nhỏ, có phải ngươi... Không muốn ta tới phủ thành không?"
Bọn họ hiểu rõ lẫn nhau, cho dù Cảnh Lê cố ý muốn giấu giếm thì hắn vẫn có thể nhìn ra tâm trạng chân thực mà đối phương giấu trong lòng.
Tần Chiêu nắm chặt đôi tay lạnh lẽo kia trong lòng bàn tay, ôn tồn nói: "Thật sự ngươi... Cũng không hy vọng ta tiếp tục, đúng không?"
Ánh mắt Cảnh Lê khẽ lay động, cơ thể hơi căng cứng.
"Đừng căng thẳng, ta đã từng nói rồi, ngươi có bất kỳ suy nghĩ gì, đều có thể nói với ta." Tần Chiêu vuốt ve mu bàn tay đối phương, chậm rãi nói, "Nói xem, đang nghĩ gì hả?"
Cảnh Lê trầm mặc một lát, chậm chạp nói: "Ta... Không phải là ta không hy vọng, ta chỉ... hơi lo lắng."
"Phủ thành nhiều người như vậy, chẳng may gặp phải người trước đây hại ngươi thì sao đây?"
"Ta từng hỏi Tiết gia gia rồi, Trầm Hoan tán số lượng lớn không phải người bình thường có thể có được." Cảnh Lê nói, "Tuy ta hơi ngốc nhưng những chuyện này ta vẫn nghĩ ra được. Người muốn hại ngươi nhất định có quyền thế, nói không chừng chính là quan lớn phú thương, nếu ngươi tiếp tục..."
Cậu nói đến đây thì dừng một chút, vội vàng nói: "Không phải ta không muốn ngươi tiếp tục điều tra, ta... ta cũng không biết nên làm thế nào..."
Trong lòng cậu mâu thuẫn như vậy, cho nên mới không dám nhắc tới suy nghĩ của mình với Tần Chiêu.
Nếu như cứ từ bỏ như vậy, đừng nói với tính tình Tần Chiêu nuốt không trôi, đến cả Cảnh Lê cũng không thể thuyết phục bản thân mình.
Nhưng nếu như tiếp tục điều tra, lỡ như Tần Chiêu xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì...
Cậu cũng không dám tưởng tượng đến kết quả đó.
Cậu sẽ điên mất.
Có lẽ do vận rủi khi còn bé ảnh hưởng, trong xương cốt Cảnh Lê luôn có chút ít cảm giác không an toàn, cuộc sống càng bình an yên ổn thì càng lo lắng sẽ mất đi.
Nhát gan sợ sệt, lo được lo mất.
Cảnh Lê không thích tính cách này của mình, nhưng không phải cứ muốn thay đổi là có thể đổi được.
Cảnh Lê bỗng nhiên hơi ủ rũ: "Ta không nên như vậy."
"Nói ngốc nghếch gì vậy." Tần Chiêu kéo đầu đối phương vào hõm vai, dịu dàng nói, "Ngươi là vì muốn tốt cho ta, ta hiểu. Lo lắng, bất an, mâu thuẫn của ngươi, ta đều hiểu được, không phải lỗi của ngươi."
Chóp mũi Cảnh Lê cay cay.
Tần Chiêu nói: "Tiểu Ngư, đến giờ ngươi vẫn không tin tưởng, rằng ngươi đã đem đến cho ta bao nhiêu may mắn sao?"
"Ta... Ta tin mà..." Cảnh Lê nhỏ giọng đáp.
Cậu đã không còn nghi ngờ thể chất của mình từ lâu, nhưng... Nhưng đây không phải là chuyện nhỏ.
May mắn của cậu mạnh đến mức nào chứ, có thể khiến cho kẻ ác sau màn sinh bệnh qua đời sao?
"Vậy là không tin tưởng ta rồi." Tần Chiêu cười cười, "Không tin tưởng phu quân ngươi có năng lực xoay chuyển mọi chuyện sao?"
Cảnh Lê ngẩn người.
Tần Chiêu thoáng buông tay, nâng cằm đối phương lên, để cậu nhìn thẳng vào mắt mình: "Đừng xem thường ta, cá nhỏ, việc ta đã nói nhất định sẽ làm được. Tin tưởng phu quân ngươi một chút."
Cảnh Lê nhìn đôi mắt tuấn mỹ sắc bén của đối phương, tâm trạng vốn đang bất an dần bình phục lại một cách thần kỳ.
Đúng vậy, vì sao cậu phải hoài nghi chứ?
Tần Chiêu lợi hại như vậy, vì sao cậu không tin tưởng hắn?
Rõ ràng cậu là người không nên hoài nghi Tần Chiêu nhất.
Cảnh Lê cúi đầu, hôn lên đầu ngón tay Tần Chiêu: "Sau này ta sẽ không như vậy nữa, ta tin tưởng ngươi."
Tựa như những ngày bọn họ mới gặp nhau, cậu cũng luôn tin tưởng hắn, Tần Chiêu nhất định có thể giải quyết ổn thỏa mọi nguy cơ.
Từ trấn trên đi đường thủy đến phủ thành nhanh nhất cũng phải mất ba ngày. Bởi vậy Tần Chiêu bắt đầu xuất phát trước ngày thi Phủ bốn ngày.
Thi Phủ phải thi liên tiếp ba ngày, như vậy tính ra, sớm nhất là tối ngày thứ mười Tần Chiêu mới về đến thôn.
Thế nhưng sáng sớm ngày thứ chín, một chiếc xe bò dừng ở cửa thôn Lâm Khê.
"Tần Chiêu? Ngươi đã về rồi à?" Thời gian này vừa lúc thôn dân tập hợp lên trấn trên, không ít người trông thấy hắn, nhao nhao kinh ngạc hỏi.
Vẻ mặt Tần Chiêu thoạt nhìn hơi uể oải, phong trần mệt nhọc, thế nhưng vẫn ôn tồn lễ độ: "Phải, đã thi xong rồi."
Có thôn dân hỏi hắn: "Ngạn An không trở về cùng ngươi sao?"
Tần Chiêu nói: "Hắn phải ở phủ thành đợi yết bảng, chắc mấy ngày nữa mới trở về."
Thôn dân lại hỏi: "Vậy sao ngươi không đợi yết bảng?"
"Nhất định là người ta lo lắng phu lang trong nhà mà, thế mà ngươi cũng không hiểu?" Thôn dân đứng bên cạnh nói, "Mấy ngày gần đây tiểu phu lang nhà ngươi đều ra cửa thôn đứng, mọi người nói với y rằng ngươi sẽ không về sớm như vậy, bảo y về nhà đợi, thế mà y không chịu."
Tần Chiêu nghe xong lời này, trái tim vừa chua xót vừa mềm mại.
Hắn biết cá nhỏ sẽ không nghe lời, không ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thai.
Tần Chiêu không nói thêm với bọn họ nữa, nhanh chân trở lại trúc viện.
Thi Phủ cũng giống như thi Huyện, có thể nộp bài thi trước vào chính ngọ.
Có điều thi Phủ khó hơn thi Huyện nhiều, đề thi cũng dài hơn thi Huyện, bởi vậy gần như không có ai có thể nộp bài trước.
Ngoại trừ Tần Chiêu.
Đầu óc người nào đó toàn là tiểu phu lang phải ở nhà một mình, không trì hoãn một giây một phút ở trường thi, chuông báo chính ngọ vừa vang đã lập tức giơ tay nộp bài.
Trong nhóm trả thẻ bài đầu tiên, hắn là người sớm nhất, cũng là người duy nhất ra khỏi trường thi.
Lúc rời đi, đến cả quan sai cũng không nhịn được nhìn hắn thêm vài lần.
Trước buổi thi Phủ cuối cùng Tần Chiêu đã thuê thuyền trở về, sau khi ra khỏi trường thi thì lập tức quay về khách điếm thu dọn hành lý, ra bến thuyền.
Suốt ba ngày không ngừng nghỉ mới có thể trở lại thôn Lâm Khê vào sáng nay.
Cửa lớn trúc viện đóng chặt, Tần Chiêu nhẹ tay nhẹ chân đẩy cửa ra, nhìn vào bên trong.
Cửa nhà chính đang mở, trong vườn không có người, cá chép đỏ đang trầm mình dưới đáy nước ngủ.
Từ sau khi trở về, Tần Chiêu phỏng theo thói quen của chùa Vân Quan, trải dưới đáy hồ một lớp đá cuội và rong nước cho cá chép nhỏ. Giữa rong nước xanh đậm, chút đỏ tươi kia lộ ra vô cùng rõ ràng.
Vây của cá chép nhỏ xòe ra, thân thể tự do đong đưa nhẹ nhàng theo dòng nước, dường như ngủ rất say.
Trái tim đang treo cao cuối cùng cũng có thể hạ xuống, Tần Chiêu bước vào sân, đến bên cạnh hồ nước, ngồi xổm xuống.
Vốn còn tưởng rằng người này sẽ sợ hãi lo lắng, đêm không thể ngủ, sự thật chứng minh là hắn nghĩ nhiều rồi.
Tần Chiêu vươn tay ra, nhẹ nhàng gảy gảy trên mặt nước.
Loài cá cực kỳ mẫn cảm đối với sự dao động của dòng nước, cá chép nhỏ giật giật đuôi, một lúc lâu sau mới chậm rãi ngẩng đầu.
Sau khi xa xa nhìn Tần Chiêu, lại ngây ngây ngô ngô cúi đầu.
Dường như cho rằng mình vẫn đang nằm mơ.
Tần Chiêu: "..."
Buồn ngủ đến độ này, có lẽ nhất thời không gọi dậy được.
Tần Chiêu im lặng thở dài, quyết định về phòng thu dọn hành lý trước.
Từ hôm qua Cảnh Lê bắt đầu cảm thấy cơ thể vô cùng mệt mỏi, cậu ngủ một giấc này rất lâu, thẳng đến mặt trời lên cao mới dần dần tỉnh lại.
Vừa rồi... Có phải là cậu mơ thấy Tần Chiêu không nhỉ?
Cá chép nhỏ mơ mơ màng màng nổi lên mặt nước, hóa thành hình người, chân trần dẫm lên nền đất, nhặt quần áo ở bên cạnh khoác lên. Thời tiết tháng tư đã không còn lạnh nữa, quần áo hơi mỏng dán trên làn da còn mang theo bọt nước, lập tức bị thấm ướt.
Cảnh Lê buồn ngủ dụi dụi mắt, giương mắt, lại đối diện với một ánh mắt khác.
"???"
Tần Chiêu ngồi trên ghế trúc, buông sách, cười cười với cậu: "Tỉnh rồi à?"
"Ngươi... Sao ngươi..."
Tần Chiêu đứng dậy đi về phía cậu, mở rộng cánh tay ôm người vào lòng: "Hơi lo lắng cho ngươi, cho nên trở về trước."
Cảnh Lê vẫn còn hơi lơ mơ: "Vậy kỳ thi của ngươi..."
"Đương nhiên là thi xong rồi." Tần Chiêu nói, "Yết bảng còn phải chờ vài ngày, đừng lo lắng, đề rất dễ."
Cảnh Lê từ lâu đã không còn tin tưởng từ "dễ" của Tần Chiêu, có điều nếu hắn đã nói vậy, lần này đứng đầu phần lớn là nắm chắc rồi.
Cảnh Lê nói: "Vậy chúng ta có thể chúc mừng trước, ta..."
Giọng cậu đột nhiên dừng lại, bỗng nhiên sững sờ.
Tần Chiêu hỏi: "Sao vậy?"
"Ta..." Cảnh Lê nhíu nhíu mày, vẻ mặt có chút mờ mịt, "Tần Chiêu, hình như ta có gì đó khang khác."
Tần Chiêu đột nhiên khẩn trương lên: "Sao rồi, không thoải mái chỗ nào?"
"Không phải, chỉ là..."
Cảnh Lê sờ tay xuống bụng, chỗ vốn dĩ hơi gồ lên, hiện tại đã bằng phẳng trở lại.
Nhóc con của cậu đâu???
Tác giả có lời muốn nói:
Nhóc con: Chẳng có nhẽ ta là nhóc con không có mặt mũi nhất toàn Tấn Giang, thở dài.jpg