Chỉnh sửa: Sunny
Mấy hôm trước kinh thành đã dán bố cáo, nói giờ Tỵ hôm nay Thánh thượng sẽ xuất phát tới tổ miếu, những đoạn đường và cổng thành nơi Thánh thượng đi qua sẽ được đóng lại từ giờ Thìn.
Vì thế nên Tần Chiêu phải ra khỏi thành trước giờ Thìn.
Sau khi ra khỏi thành sẽ có nhiều thời gian hơn.
Tần Chiêu chuẩn bị xe ngựa để ra khỏi thành, đi gần nửa canh giờ tới một quán trà thì dừng lại.
Quán trà này nằm trên con đường đi tới tổ miếu, bốn phía thông thoáng, tầm nhìn rất tốt. Lúc này vẫn còn sớm mà trong quán đã có vài vị khách đang nói chuyện phiếm. Lúc Tần Chiêu bước vào, những người đó đều làm như không thấy, thậm chí không buồn liếc về bên đó một cái.
Ông chủ quán trà tới tiếp đón, không cần Tần Chiêu phải nói nhiều, lập tức dẫn hắn lên lầu hai của quán vào một nhã gian còn trống.
"Tiên sinh yên tâm, trong quán đã chuẩn bị tốt, tất cả đều là người một nhà." Chủ quán pha một ấm trà cho Tần Chiêu, nói mấy câu rồi xoay người rời đi.
Nửa tháng nay Tần Chiêu đã bố trí tất cả những người tham dự vào việc này. Hơn nữa, để đảm bảo an toàn, những người này chỉ được biết nhiệm vụ của bản thân, không biết bọn họ bán mạng vì ai.
Tần Chiêu đứng bên cửa sổ quan sát một lúc, thấy không có gì khác thường mới đóng cửa sổ lại, lấy một bộ quần áo vải thô chắp vá trong hành lý tùy thân ra.
Hôm nay hắn cần sắm vai một vị thần y lang thang khắp nơi, cứu người giúp đời.
Mấy tháng qua bệnh tình của tiểu Hoàng đế vẫn chưa khỏi hẳn, chúng thần trong triều lo lắng nghi hoặc, không thiếu người tiến cử danh y.
Tiếc rằng đều bị Thái hậu và Thái Y viện bác bỏ.
Những người tiến cử nhân tài không thành đều kín đáo phê bình điều này.
Nhân cơ hội lần này Thánh thượng tới tổ miếu, Đặng Thiên Hữu liền tiến cử thần y, chuyện này cũng coi như đúng lý hợp tình.
Ít nhất trong mắt chúng thần là như vậy.
Quần áo đã sớm được hun qua dược liệu, Tần Chiêu mặc vào chỉ thấy quanh mình đều là mùi thảo dược nồng đậm gay mũi.
Chẳng khác nào một vị y giả quanh năm bầu bạn với thuốc.
Ngoài bộ quần áo này còn có một cái hòm thuốc, bên trong là cả tá lọ thuốc bôi, đều là những thứ thầy thuốc giang hồ cần có.
Mấy đồ này đều do Cảnh Lê chuẩn bị.
Cảnh Lê luôn cho rằng bản thân không giúp được gì, nhưng Tần Chiêu lại cảm thấy tiểu phu lang mới là người giúp đỡ hắn nhiều nhất. Có được tiểu phu lang xinh đẹp giỏi giang này bên cạnh là may mắn của Tần Chiêu hắn.
Dù tiểu gia hỏa kia đôi lúc vừa ngây thơ vừa ngốc nghếch, còn hơi tùy hứng.
Nghĩ tới đây, Tần Chiêu chợt thấy bất an.
Lần này hắn không dẫn Cảnh Lê theo, một là vì an toàn của đối phương, hai là để kế hoạch tiến hành thật thuận lợi. Việc này hắn đã sớm nói qua với tiểu phu lang, nhưng mỗi lần nhắc tới đối phương lại viện cớ bản thân có thể cải trang giả dạng để lắc đầu không nghe.
Nếu gia hỏa kia thật sự cải trang đi theo bên cạnh, Tần Chiêu sao mà chuyên tâm thực hiện kế hoạch được chứ?
Lo cho cậu còn không kịp...
Dù cuối cùng tiểu phu lang đã hứa sẽ ở nhà chờ, nhưng nhìn sắc mặt của cậu lúc tiễn hắn sáng nay thì biết chắc cậu vẫn chưa nguôi giận.
Lần này trở về, không biết phải dỗ bao lâu người ta mới vui vẻ lại đây.
Tần Chiêu nhấp một ngụm trà, cảm thấy vô cùng lo lắng cho sinh hoạt mấy ngày sắp tới của mình.
Tần Chiêu ở quán trà đợi một hơi hơn nửa canh giờ. Đến giờ Tỵ canh ba mới thấy trên sơn đạo xa xa có chút bụi đất tung bay.
Thánh thượng đi tế tổ là đại sự, rất nhiều triều thần, thị vệ đi theo. Những người này dựa theo sự sắp xếp khác nhau của Lễ bộ, từng nhóm ra khỏi thành. Tư liệu lịch sử từng ghi, lần đại điển tế tổ long trọng nhất có đội ngũ xếp hàng dài từ hoàng thành tới tận ngoại thành, có thể sánh với đội quân rầm rộ tiến vào Kinh của Hoàng đế khai quốc.
Hiện giờ, từ chỗ ngồi của mình, Tần Chiêu đã trông thấy đội quân dẫn đầu đại điển tế tổ.
Rất nhiều xe ngựa đi theo đoàn tế tổ, dọc đường sẽ dừng lại trạm dịch nghỉ ngơi, quán trà này cũng là một trong số những điểm dừng chân. Theo kế hoạch, Đặng Thiên Hữu đã mua chuộc được một thái giám theo hầu bên cạnh Thánh thượng, khi đi qua đây hắn sẽ tìm cách để đưa người vào quán trà này nghỉ tạm một lúc.
Đó chính là cơ hội để Tần Chiêu gặp tiểu Hoàng đế.
Tần Chiêu khép hờ cánh cửa sổ, lẳng lặng chờ đợi.
Âm thanh sôi sục của ấm trà trên bàn đã bị tiếng vó ngựa và tiếng bước chân che lấp. Dẫn đầu là đội ngũ thị vệ, sau đó là các đại thần Lễ bộ, theo sau hẳn là...
Tần Chiêu nhìn qua khe hở cửa sổ, quan sát một lát, ánh mắt hơi hơi tối đi.
Sau Lễ bộ, theo lý phải là loan giá của Thánh thượng.
Nhưng trước mắt hắn bây giờ không phải loan giá, mà là phượng liễn của Thái hậu.
Triều đại này lấy màu đen làm chủ, nhìn qua tầng tầng lụa đen che phủ bên ngoài phượng liễn có thể trông thấy hình dáng mờ mờ của một phụ nhân hoa quý đang ung dung ngồi bên trong. Khuôn mặt phụ nhân nhìn không rõ, hình như đang đọc thứ gì. Lúc đi qua quán trà, như thể cảm nhận được gì đó, bà ta giương mắt nhìn lên lầu hai một cái.
Cửa sổ lầu hai của quán trà đều khép hờ, từ góc độ trên xe không nhìn ra manh mối gì cả.
Thái hậu thu hồi tầm mắt, mở miệng khẽ gọi: "Thường Thuận!"
"Có nô tài." Lão thái giám bên cạnh bà ta vội vàng lên tiếng.
Nghe giọng thì thấy Thái hậu hãy còn trẻ, ngữ khí nhỏ nhẹ ôn hòa, nhưng vẫn giấu không được thần thái không giận tự uy: "Truyền lệnh xuống dưới, hôm nay tiết trời âm u, chỉ sợ muộn một lát sẽ mưa, bảo bọn họ nắm chắc thời gian mà đi, không phải việc quan trọng thì không cần dừng lại dọc đường."
"Nô tài tuân chỉ!"
Lão Thái giám xoay người định đi, lại bị Thái hậu gọi lại: "Còn nữa, sai người lục soát ven đường, đặc biệt là các trạm dịch quán trà. Thánh thượng thân thể đau bệnh, đừng để có kẻ lợi dụng thời cơ."
Ý chỉ của Thái hậu rất nhanh được truyền xuống, Đặng Thiên Hữu cách phượng liễn của Thái hậu khá xa, đến khi nhận được tin từ cấm quân thì các trạm dịch quán trà xung quanh đều đã bị lục soát.
Kể cả chỗ Tần Chiêu đang ẩn nấp.
Đặng Thiên Hữu ở trong xe ngựa đứng ngồi không yên, lo lắng đến hít thở không thông, từng giây từng phút để ý động tĩnh bên ngoài, chỉ sợ nơi xa vọng đến âm thanh thông báo phát hiện kẻ khả nghi.
May là không có.
Cho tới khi đoàn xe rời khỏi phạm vi trạm dịch cũng không nhận được tin gì.
Đặng Thiên Hữu thở phào một hơi, bấy giờ mới nhận ra lòng bàn tay của mình đã ướt sũng mồ hôi.
Cách đó không xa, Tần Chiêu chui ra khỏi lùm cây rậm rạp, ông chủ quán trà nọ đã chờ bên cạnh hắn: "Tiên sinh, bây giờ chúng ta nên làm gì?"
Nhìn đoàn xe đi xa, Tần Chiêu chậm rãi đáp: "Xem ra hôm nay vận may không tốt."
Là bởi hắn không mang theo tiểu phu lang của mình sao?
Dựa theo tiền lệ, ngoại trừ Hoàng hậu đương triều, phi tần không được đi theo tế tổ, ngay cả Thái hậu cũng vậy. Hơn nữa, trước đó Hoàng thất đã truyền tin Thái hậu không tới tham dự đại điển tế tổ mà sẽ ở lại trong Hoàng thành.
Hiện tại xem ra sự tình đã phát sinh biến cố.
Nhưng điều này không khiến Tần Chiêu cảm thấy quá kinh ngạc.
Gặp tiểu Hoàng đế ở quán trà chỉ là phương án đơn giản nhất của hắn, vốn dĩ hắn cũng không quá hy vọng phương án này sẽ tiến hành thuận lợi.
Vua của một nước sao có thể để hắn gặp dễ dàng thế được?
Tần Chiêu tạm dừng suy nghĩ, dặn dò: "Dắt ngựa tới đây."
Ngựa đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu không thể gặp Hoàng đế ở quán trà thì Tần Chiêu sẽ cưỡi ngựa đi đường tắt đến tổ miếu.
Tần Chiêu chọn năm người đi theo.
Có điều hôm nay vận may của hắn quả thực không tốt, ngay khi đoàn người vừa mới vượt qua một ngọn núi thì trời bỗng nhiên đổ tuyết.
Ông trời như thể muốn trút hết trận tuyết muộn của năm nay, vốn dĩ đang là hoa tuyết bay lả tả đột nhiên trở thành lông ngỗng dày đặc, sương mù trong núi cũng nổi lên, khó lòng nhìn rõ sự vật.
Nhất thời gió tuyết đan xen khắp núi, Tần Chiêu kiên trì cầm cự giữa tuyết được nửa canh giờ, cuối cùng không nhúc nhích được nữa.
Dù ngựa có thể đi nhưng người thì đi không nổi.
Thân thể Tần Chiêu vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, vào thời điểm mấu chốt hắn càng không dám đem thân mình ra đùa. Vì vậy nên khi gặp được một ngôi chùa cũ nát, Tần Chiêu lập tức hạ lệnh vào đó tránh tuyết.
Ngôi chùa này trước không thôn xóm, sau không hàng quán, hương khói không thịnh, cả chùa chỉ có một lão trụ trì và mấy tiểu hòa thượng.
Tần Chiêu được đưa tới đại điện nghỉ ngơi, trong sân phía ngoài điện có một hồ sen rất lớn. Trong ao có lá sen, bông tuyết rơi xuống nước lập tức tan biến, tạo thành gợn sóng nhỏ trên mặt nước.
"Mời thí chủ dùng trà." Lão trụ trì bưng tới cho Tần Chiêu một ly trà xanh.
Tần Chiêu cảm ơn, lại chỉ vào hồ sen, hỏi: "Sao hồ sen trong chùa không nuôi cá?"
Bởi trong nhà có hai con cá chép gấm, hiện giờ Tần Chiêu rất tâm đắc với việc nuôi cá, vừa liếc mắt đã nhận ra hồ sen này dường như chưa bao giờ có cá.
Trụ trì cười đáp: "Thí chủ có điều không rõ, hồ sen ngoài kia thông với dòng suối bên ngoài, nước không tĩnh nên không nuôi được cá. Thật ra ngẫu nhiên vẫn có cá bơi vào tìm thức ăn, nhưng gần đây trời lạnh, cá rất ít ghé qua."
"Hóa ra là vậy." Tần Chiêu gật gật đầu.
Có lẽ bởi cảnh tuyết sau chùa rất đẹp, Tần Chiêu bị kẹt ở đây bất giác lại không thấy phiền muộn chút nào.
Hắn uống trà nóng, nói chuyện cùng trụ trì phiếm: "Trước kia nhà ta cũng có ao nước chảy, còn nuôi cá chép gấm. Nhưng cá nhà ta không ra bên ngoài chơi, vô cùng ngoan ngoãn nghe lời."
Trụ trì chắp tay trước ngực: "Xưa nay cá chép gấm có linh tính, xem ra nó và thí chủ có duyên trời định."
Lời này khiến Tần Chiêu cảm thấy rất dễ nghe. "Nói đúng lắm."
Khóe môi của hắn hiện lên độ cong nhàn nhạt, tầm mắt lướt qua, chợt thấy trong hồ sen cách đó không xa đột nhiên thấp thoáng một bóng dáng đỏ tươi.
Tần Chiêu: "..."
Vẻ tươi cười trên mặt hắn thoáng chốc ngưng đọng.
Cá chép nhỏ nhanh nhẹn lặn xuống đáy hồ sen, ẩn mình giữa đám lá xanh.
Một cái bong bóng nhỏ cậu cũng chẳng dám nhả ra, nhẫn nại chờ đợi một lát, thấy mặt nước không có động tĩnh mới lặng lẽ ló đầu ra ngoài quan sát.
Trong đại điện xa xa có một thân ảnh quen thuộc đang ngồi cạnh cửa, bưng ly trà lẳng lặng nhấm nháp.
Tựa như không hề phát hiện ra cậu.
Hẳn là không nhỉ?
Cảnh Lê nhẹ nhõm thở phào.
Cậu không ngờ lại gặp được Tần Chiêu ở chỗ này.
Nửa tháng qua Cảnh Lê đã theo Tần Chiêu ghi nhớ con đường từ kinh thành dẫn tới tổ miếu, đồng thời nắm rõ kế hoạch của Tần Chiêu. Vì thế, hôm nay cậu mới bơi từ mương nước trong nhà ra sông đào bảo vệ thành, ở cửa thành thuận lợi bắt kịp một đoàn xe, trạm đầu tiên trực tiếp đi qua con đường bên cạnh quán trà.
Nhưng khi cậu tới bên trong chẳng còn một ai.
Cảnh Lê đoán kế hoạch phân nửa đã xảy ra vấn đề, không dám trì hoãn lập tức lẩn vào một đoàn xe khác, chuẩn bị hướng về tổ miếu.
Ai ngờ mới vào trong núi không lâu đã gặp phải trận tuyết lớn.
Tuyết lớn phủ núi, đoàn xe quyết định dừng lại nghỉ ngơi ở trạm dịch, không đi tiếp nữa.
Cảnh Lê tràn đầy tuyệt vọng.
Đoàn xe có thể nghỉ nhưng cậu không thể. Vốn dĩ cậu đã xuất phát muộn hơn Tần Chiêu, nếu còn dừng chân thì làm sao đuổi kịp người ta được?
Cảnh Lê không còn cách nào, chỉ có thể tự lực cánh sinh, dọc theo suối nước, ngược dòng mà lên.
Nhưng vấn đề mới lại xuất hiện! Đường thủy không trùng với đường núi, Cảnh Lê lại chỉ thuộc đường núi, căn bản không biết bơi hướng nào mới đến tổ miếu!
Bơi chưa được bao lâu Cảnh Lê đã lạc mất phương hướng, hơn nữa tuyết lớn khiến nước chảy xiết hơn, cậu ở trong nước bị xô đẩy mấy lần, tới khi phục hồi lại tinh thần thì đã lạc vào hồ sen này từ bao giờ.
Mới vừa ngoi đầu lên mặt nước đã trông thấy Tần Chiêu.
Trùng hợp ghê...
Cảnh Lê không muốn để Tần Chiêu biết cậu trộm theo đến, nên không định hiện thân gặp mặt. Cậu bơi một vòng dưới đáy hồ, bắt đầu quan sát Tần Chiêu và mấy người đồng hành kia, hòng tìm ra cách lẻn vào trong đó.
Bởi vì phải trèo đèo lội suối, đoàn xe thường mang theo thùng gỗ đựng nước, chỉ cần tìm được cơ hội nhảy vào trong thùng và Cảnh Lê có thể đi nhờ xe.
Nhưng Tần Chiêu cùng mấy người kia đều cưỡi ngựa mà tới, quần áo gọn nhẹ, không có khả năng trà trộn vào đó.
Cảnh Lê nôn nóng quẫy đuôi.
Khi tuyết ngưng, Tần Chiêu sẽ tiếp tục lên đường, cậu muốn đuổi theo cũng không dễ.
Phải làm sao bây giờ?
Cá chép nhỏ sầu đến vây cá đều cụp xuống, đúng lúc này bên ngoài chùa bỗng nhiên truyền đến tiếng vó ngựa.
Tiếng vó ngựa vừa ngưng liền có người dùng sức gõ lên cổng chùa.
"Có ai không, đương kim Thánh thượng đi qua đây, muốn vào tránh tuyết một lát, mau mở cửa ra!"
Cảnh Lê: "..."
Cảnh Lê: "???"
Tác giả có điều muốn nói:
Buff cá chép gấm tới đây!