Chỉnh sửa: Sunny
Ăn tối xong cá con cũng chơi đến mệt lả, Cảnh Lê đưa nó về doanh trướng ngủ.
Tần Chiêu thì đến chỗ Tiêu Việt.
"Bây giờ chỉ còn hai chúng ta, ngươi có thể nói thật rồi chứ?" Tần Chiêu không hề khách khí mà đi về phía chủ vị rồi ngồi xuống, hỏi, "Trong kinh xảy ra chuyện rồi phải không?"
Tiêu Việt không thèm để ý đến hắn, đi tới ngồi xuống giường xếp bên cạnh: "Đã hai tháng tiểu Hoàng đế không lên triều rồi."
Tần Chiêu gật gật đầu: "Ta biết, nghe nói là do bệnh nặng nên lui về hậu cung tĩnh dưỡng."
"Ngươi tin không?"
"Không tin."
Tiêu Việt thở dài một hơi, sắc mặt hơi nghiêm trọng: "Tình huống này... Ngươi không cảm thấy rất quen à?"
Bắt đầu là Hoàng đế bị bệnh, để các quyền thần thân tín quản lý triều chính thay vua, cứ thế kéo dài, các quyền thần đó nổi lên dã tâm, bắt đầu cấu kết với nhau, mở rộng thế lực.
Khi tiên đế còn tại vị, một mạch chính của dòng họ hoàng hậu đã từng bước giành lấy quyền lực như thế.
"Nhưng lần này lại là Thái hậu chấp chính." Tần Chiêu từ tốn nói, "Dùng lại trò cũ ư?"
"Ta cũng đoán vậy." Tiêu Việt nói, "Không thì ngươi nghĩ ta dẫn mấy trăm người đến đây làm gì chứ, giúp ngươi một việc cỏn con như này cần nhiều người như thế chắc?"
Tần Chiêu: "Ta không ngại nhiều người đâu."
Tiêu Việt: "..."
"Đem theo nhiều thêm tí nữa là chỗ này không giấu nổi đâu! Hơn nữa ngươi cần nhiều người như vậy làm gì, ngươi có phải tạo phản thật đâu." Tiêu Việt phỉ nhổ một tiếng, "Đừng cho rằng ta không biết ngươi đang tính toán gì, chẳng phải là đang hy vọng sau này lỡ có xảy ra chuyện gì thì ta có thể che chở cho phu lang và con trai ngươi à?
"Nếu như ngươi vướng vào mớ hỗn loạn này thì đối phương tất sẽ muốn nắm chặt điểm yếu của ngươi đầu tiên. Ngươi đã chịu thiệt như thế một lần rồi nên lần này mới chủ động tìm ta trước."
Tiêu Việt nghĩ đến chuyện này lại thấy không vui: "Ông đây đường đường là Hộ quốc Đại tướng quân, đã phải trốn trốn tránh tránh từ biên quan về đây rồi còn bị ngươi coi như hộ vệ mà sai sử, để người khác biết được ta còn nhìn đời kiểu gì hả?"
"Sai, là làm thuê cho ta." Tần Chiêu chỉ ra chỗ sai, "Ta đã đồng ý cho ngươi cái trang viên ngoài thành kia rồi đấy thôi."
Nói đến trang viên kia, thái độ của Tiêu Việt hơi hơi tốt lên: "Còn không biết có về được không..."
Tiêu Việt lại hỏi: "Hiện tại có thể nói cho ta biết dự định tiếp theo của ngươi rồi chứ?"
Tần Chiêu: "Ta định tìm cơ hội gặp tiểu Hoàng đế một lần.". Cập nhật t𝗿uyện nhanh tại ~ T 𝗿 ù m T 𝗿 u y ệ n.V𝗡 ~
"Gặp kiểu gì?" Tiêu Việt nói, "Bây giờ y lui về hậu cung, ngay cả ta cũng chưa chắc đã gặp được, ngươi định gặp như thế nào?"
Dường như Tần Chiêu đã sớm tính toán sẵn: "Có phải đã ba năm rồi thánh thượng chưa đến tổ miếu tế tổ?"
Theo quy củ, cứ ba năm thánh thượng sẽ đến tổ miếu ở ngoại ô kinh thành để tế tổ một lần, cách lần tế tổ trước vừa hay đã ba năm rồi.
Tiêu Việt vỗ trán: "Ta sao lại quên điều này chứ!"
Tế tổ là quốc gia đại sự, cần Hoàng đế đích thân có mặt. Nhưng cũng không loại trừ khả năng Hoàng đế bệnh nặng nằm liệt giường mà lùi thời gian tế tổ lại.
"Ta thấy chắc sẽ không làm thế đâu." Tần Chiêu nói, "Hai tháng liền Thánh thượng không xuất hiện, trong triều ắt sẽ có người sinh lòng hoài nghi. Bệnh thật hay giả bệnh, hoặc là đằng sau còn có ẩn tình gì đi nữa thì y cũng phải xuất hiện ổn định lòng người. Cho dù... Chỉ là để mọi người biết y thật sự bị bệnh."
Tiêu Việt hiểu ra.
Người quanh năm đóng quân tại biên quan như hắn ta còn biết Hoàng đế mất bóng hai tháng rồi, huống chi là đại thần trong kinh. Dạo này không biết bọn họ nghĩ thế nào nữa. Dù Hoàng đế thật sự có chuyện, hay là có người cố ý giở trò đi nữa, thì y cũng nên tìm một cơ hội xuất hiện trước mặt quần chúng.
Tế tổ là cơ hội tốt nhất.
Nhưng mà trong lòng hắn ta vẫn rất lo lắng: "Ngươi thật sự cảm thấy, chỉ cần gặp được tiểu Hoàng đế thì sẽ giải quyết được hết à?"
"Ý của ta là..." Hắn ta ngập ngừng nói, "Nếu chuyện năm đó đúng thật là âm mưu của tiểu Hoàng đế, thì ngươi định thế nào, gϊếŧ vua?"
Tần Chiêu không vội trả lời.
Kinh thành cuối thu rất lạnh, trong mỗi doanh trướng đều có đốt chậu than. Tần Chiêu vươn tay đến cạnh chậu than sưởi ấm, ánh lửa bập bùng ánh lên khuôn mặt tuấn tú.
Một hồi lâu sau, hắn nhẹ giọng hỏi: "Ngươi cảm thấy hiện tại tiểu Hoàng đế có đảm đương được việc làm vua một nước không?"
Hắn vẫn nhớ rõ năm đó khi tiểu Hoàng đế mới vừa kế vị, Tiêu Việt còn khinh thường y.
Tiêu Việt nghĩ rồi lại nghĩ, nói thật lòng: "Tính tình thì yếu đuối, uy phong lại không đủ, nhưng chưa làm sai việc gì. Ngoại trừ..."
Ngoại trừ việc đối phó với Tần Chiêu.
Nếu người năm đó mưu hại Tần Chiêu thật sự là tiểu Hoàng đế, thì đây chắc hẳn là sai lầm lớn nhất mà y từng làm sau khi đăng cơ.
Thân là vua một nước, tính tình yếu đuối không có gì sai, nhưng nếu không thể tín nhiệm người tài mà lại ngờ vực đa nghi, đối với thần tử bọn họ mà nói chính là đòn trí mạng.
Lúc đầu Tiêu Việt có địch ý với Vinh thân vương là vì hắn ta lo sau khi Vinh thân vương chấp chính sẽ đe dọa hoàng quyền. Hiện tại đã chứng minh Tần Chiêu không hề có ý đó, mà tiểu Hoàng đế thân là học trò do một tay hắn dạy bảo càng nên hiểu rõ điểm này.
Nhưng dù có như thế, tiểu Hoàng đế vẫn chọn qua cầu rút ván.
Một quân chủ như thế, bảo người ta sao mà an tâm phò tá được đây?
Ngay cả người có ơn dạy dỗ mình, vị ân sư trung thành tận tâm với triều đình cũng có thể đối phó thì nói gì đến người ngoài bọn họ?
Những điều này Tiêu Việt vẫn luôn biết rõ, thế nhưng lại không dám nghĩ đến hướng đó.
Bởi vì nếu tiểu Hoàng đế thật sự là một người như vậy, thì Tiêu Việt ắt sẽ là người chịu uy hiếp lớn nhất trước mắt.
Suy cho cùng thì phía tiểu Hoàng đế đã có ý định động đến binh quyền của hắn ta.
Một câu của Tần Chiêu khiến Tiêu Việt nghĩ đến rất nhiều điều. Nếu sự việc đúng như những gì hắn ta nghĩ, nếu tương lai hắn ta muốn quay về kinh thành thì có lẽ chỉ có một lựa chọn...
Khởi binh tự bảo vệ mình.
Trong khoảnh khắc câu nói này nảy lên trong lòng, sau lưng Tiêu Việt bị mồ hôi lạnh thấm ướt hết. Hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía Tần Chiêu ngồi bên cạnh.
Thế nhưng Tần Chiêu chỉ lẳng lặng sưởi ấm.
Cái người này, sớm đã nghĩ đến bước này rồi sao?
Hắn sớm đã tính đến, nếu hắn và tiểu Hoàng đế thật sự đối đầu với nhau, thì sự lựa chọn duy nhất của Tiêu Việt chính là tạo phản cùng hắn ư?
Đến lúc đó không phải là Tiêu Việt giúp hắn, mà là hắn giúp Tiêu Việt.
... Thật đáng sợ.
"Đệt, ông đây cảm thấy mình đang lên thuyền giặc." Tiêu Việt thở mạnh một hơi, đánh mạnh lên mặt, "Có phải tên khốn nhà ngươi đã tính toán những điều này từ nửa năm trước rồi không hả?"
Tần Chiêu chỉ cười không nói.
Không hề phản bác.
Tiêu Việt chỉ cảm thấy kinh hãi. Bây giờ người này thu liễm hơn trước kia rất nhiều, càng khó nhìn thấu hơn. Nhìn thì tưởng như những gì hắn phải trải qua mấy năm nay đã làm hắn thay đổi rất nhiều, thế nhưng đến tận hôm nay Tiêu Việt mới phát hiện, từ trong xương cốt hắn vẫn chưa từng thay đổi.
Hắn vẫn là Nhiếp chính vương Tần Thù nắm quyền sinh sát, am hiểu bày kế.
Dường như hiểu được vướng mắc thái quá của Tiêu Việt, Tần Chiêu nói: "Ta sai người nghe ngóng rồi, mấy năm nay chi thứ hoàng tộc xuất hiện vài người kế tục không tồi, bồi dưỡng tốt có khi sẽ trở thành người tài đấy."
"Ngươi im đi."
Tiêu Việt đau khổ lấy hai tay che mặt: "Nếu ta dám tạo phản thật, chắc chắn cha ta sẽ đánh gãy chân ta rồi đuổi ra khỏi nhà mất, ta không dám nghĩ đến lúc đó đâu, nên ngươi đừng có nói những điều như thế nữa."
"Cũng hết cách, lão tướng quân nhất định sẽ hiểu thôi." Tần Chiêu lại vẫn từ tốn khuyên giải.
Lúc nói những lời này, thái độ của Tần Chiêu vẫn luôn rất hời hợt, như thể hắn với Tiêu Việt chỉ đang tán gẫu bình thường, chứ không phải đang bàn chuyện lớn như mưu phản gϊếŧ vua.
Tần Chiêu nói: "Hơn nữa, không phải vẫn còn có ta đây à? Ngươi chỉ cần đưa người cho ta mượn, không cần đích thân ra mặt."
"Ngươi còn nói như thật nữa chứ!" Rốt cuộc Tiêu Việt cũng không nhịn được mà mắng, "Tóm lại cứ gặp được tiểu Hoàng đế rồi hẵng nói, mong rằng tên nhóc thối tha đó hăng hái một chút. Ngươi, sao mà ngươi máu lạnh như thế, suy cho cùng thì tên nhóc đó cũng do một tay ngươi nuôi lớn, thế mà ngay cả đường lui sau khi gϊếŧ vua ngươi cũng chuẩn bị xong rồi... Phu lang nhà ngươi có biết đến bộ mặt không niệm tình cũ này của ngươi không hả?"
Tần Chiêu nhìn chằm chằm chậu than bên cạnh, mắt cũng không thèm nâng lên nhìn: "Nếu ta đúng là người vô tình, thì đã không tốn nhiều công sức như thế để đến kinh thành."
Nếu hắn không niệm tình xưa thì lúc gặp Tiêu Việt hắn đã nói thẳng hết mọi chuyện ra. Thậm chí hắn chẳng cần tìm bất cứ bằng chứng nào, trực tiếp nắm quyền thiên hạ là được rồi.
Nhưng chỉ vì hắn không muốn tin.
Trong ánh lửa, Tần Chiêu bình tĩnh nói: "Ta niệm tình cũ mới tình nguyện cho y một cơ hội, gặp mặt y để đối chất. Nhưng nếu y thật sự muốn gϊếŧ ta diệt trừ hậu họa thì giang sơn này do ai làm chủ còn chưa biết được đâu."
Lúc Tần Chiêu rời khỏi doanh trướng của Tiêu Việt trời đã muộn lắm rồi.
Lửa trại trong doanh tắt dần, chỉ còn vài người lính canh đêm ngủ gà ngủ gật bên đống lửa. Tần Chiêu quay lại nhìn ngọn núi không xa, rừng cây tối đen im lìm ở hai bên, nhưng hắn biết, trong bóng tối có vô số ánh mắt đang bảo vệ doanh địa này.
Thân vệ của Hộ Quốc đại tướng quân, tuy làm cướp hơi kém, nhưng bảo vệ người khác chắc cũng không đến nỗi tệ.
Tần Chiêu kéo áo khoác chặt hơn, đi đến doanh trướng hơi nhỏ bên cạnh.
Ánh lửa trong trướng vẫn sáng.
Hắn vừa bước vào thì có một thân ảnh lao đến, mang theo hơi ấm trong trướng nhào vào lòng hắn.
"Từ từ đã." Tần Chiêu hạ thấp giọng xuống, hỏi, "Sao vẫn chưa ngủ hả, cá con ngủ chưa?"
"Ngủ lâu rồi." Cảnh Lê cọ cọ trong lòng Tần Chiêu, nhận thấy trên người đối phương toàn là khí lạnh, lập tức kéo người vào bên trong, "Mau chóng sưởi ấm một lát, người ngươi lạnh quá đi!"
Chậu than trong trướng này nhiều gấp ba lần các nơi khác, trong trướng được sưởi đến ấm áp như mùa hè, chắc hẳn là Cảnh Lê cố ý yêu cầu như thế.
Cảnh Lê giúp Tần Chiêu cởi lớp áo choàng dày nặng ra, để người ngồi xuống bên cạnh chậu than, lại bận bịu đi rót nước nóng cho hắn.
"Khuya rồi không được uống trà, uống chút nước vậy." Cảnh Lê nhét chén vào tay Tần Chiêu, "Có đói không, vừa nãy có người mang đến một ít trái cây."
"... Không đói, ngồi xuống đi." Tần Chiêu kéo Cảnh Lê một cái, có chút không biết phải làm sao, "Cần gì thì ta sẽ tự làm, ngươi bận tới bận lui như thế, lát nữa làm con thức thì phiền lắm đấy."
Cảnh Lê "ừ" một tiếng, không tiếp tục nữa.
Chậu than đặt bên cạnh giường, Tần Chiêu và Cảnh Lê kê ghế đẩu ngồi sưởi ấm, ngước mắt lên là nhìn thấy cá con ngủ say trên giường.
Một lúc sau, Cảnh Lê hỏi: "Các ngươi nói chuyện thế nào rồi?"
"Cũng được, đừng lo." Tần Chiêu nói, "Chỉ là Tiêu Việt lo lắng Hoàng đế xảy ra chuyện, muốn thảo luận với ta tiếp theo nên làm thế nào."
Cảnh Lê gật gật đầu, lại hỏi: "Vậy ngày mai chúng ta vẫn vào thành à?"
"Vào chứ." Tần Chiêu nói, "Lần này Tiêu Việt là lén lút vào thành, không tiện lộ mặt, chúng ta ở đây cũng chẳng giải quyết được gì. Trong thành sẽ dễ hành sự hơn chút. Ngươi có từng qua câu muốn trốn thì trốn nơi đông người chưa?"
"Tất nhiên là nghe rồi."
Cảnh Lê dựa vào vai Tần Chiêu, thỏ thẻ: "Chỉ là không biết đến khi nào mới giải quyết xong việc này."
Tần Chiêu vươn tay ôm người ta vào lòng, xoa xoa đầu cậu: "Hôm nay bị dọa sợ rồi à?"
Cảnh Lê mím mím môi: "Không sợ."
"Nói dối." Tần Chiêu ôn nhu nói, "Ta đã kể với ngươi lần đầu tiên gặp phải chuyện như thế này ta thấy sao chưa?"
"Hả?" Cảnh Lê chớp chớp mắt, lắc đầu, "Chưa."
"Sợ chết đi được luôn ấy." Tần Chiêu nói, "Lúc đó ta còn chưa được mười tuổi, ra ngoài gặp phải một nhóm đạo tặc, bọn chúng có thù với cha ta, muốn bắt ta để trả thù."
"Đó là lần đầu tiên ta bị người khác kề đao lên cổ, ta sợ đến mức không nói nổi, toàn thân run bần bật luôn."
Cảnh Lê căng thẳng hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó ảnh vệ của phụ thân đuổi tới nơi, gϊếŧ chết tên đó, ta thì vẫn bình an vô sự." Tần Chiêu nói, "Từ đó về sau, ta bắt đầu tự huấn luyện ảnh vệ, còn luyện thêm một ít võ công tự bảo vệ mình."
Ngữ điệu lúc hắn kể chuyện bình thản, nhưng Cảnh Lê có thể tưởng tượng ra, một đứa bé chưa đến mười tuổi, sẽ sợ hãi như thế nào khi gặp chuyện như thế này.
Dường như nhận thấy tâm trạng Cảnh Lê không ổn lắm, Tần Chiêu an ủi: "Thế nên bây giờ ta quen rồi, những năm qua cả trong tối lẫn ngoài sáng, người muốn gϊếŧ ta quá nhiều. Nếu như ta không thận trọng một chút, làm sao còn giữ được cái mạng này cơ chứ?"
Cảnh Lê không tiếp tục buồn rầu nữa, nửa đùa nửa thật nói: "Còn tự nhận mình thận trọng nữa chứ, trúng độc lúc nào còn không biết. Thật không hiểu nổi, bên cạnh ngươi có nhiều hộ vệ như vậy, hơn nữa lúc đó ngươi cũng đâu ở kinh thành, làm sao có người hạ độc ngươi được nhỉ?"
"Ai mà biết được." Tần Chiêu mập mờ nói.
Tần Chiêu và Cảnh Lê đã nói về việc này rất nhiều lần rồi, nhưng vẫn chưa tìm ra đáp án.
Trầm Hoan tán mà hắn trúng phải năm đó không phải độc, thế nên cho dù bên cạnh hắn có thị vệ kiểm tra độc cũng không tra được gì. Nhưng triệu chứng của hắn chỉ có thể do một lượng lớn Trầm Hoan gây nên, một lượng lớn thuốc như thế đi vào cơ thể như thế, tại sao hắn lại không hề phát hiện ra?
Nếu không phải như vậy, vậy thì chỉ có thể hạ dược hắn trong thời gian dài.
Nhưng hắn lại chưa từng xuất hiện triệu chứng nghiện Trầm Hoan tán.
Vấn đề này e là phải đợi đến sau khi bọn họ tìm ra hung thủ thực sự, mới có thể được giải đáp.
Tần Chiêu không nghĩ thêm về chuyện này nữa, tiếp tục dỗ dành tiểu phu lang nhà mình: "Ta kể những chuyện này là muốn nói với ngươi rằng, sợ cũng không sao, biểu hiện của ngươi dũng cảm hơn ta năm đó nhiều, không cần nghĩ nhiều đâu."
"Ta biết rồi." Cảnh Lê ngừng một lát, mới nói thật lòng, "Thật ra ta hơi sợ."
Đây là lần đầu tiên Cảnh Lê gặp phải loại chuyện như thế này, dù trước kia có chuẩn bị tâm lý đến mức nào cũng không ngăn được nỗi sợ khi đụng độ trực tiếp.
Huống chi lúc đó còn có cá con bên cạnh.
Tần Chiêu nghiêng đầu hôn nhẹ lên môi Cảnh Lê: "Bởi vậy nên ta mới cố ý an ủi ngươi rồi đó. Đừng lo lắng, dù là thật hay giả thì ta cũng sẽ không để những chuyện như thế này xảy ra lần nữa."
Nụ hôn này thật sơ sài, Cảnh Lê không hề hài lòng: "Không đủ."
"Cái gì cơ?"
"Ngươi an ủi thế này là chưa đủ thành ý." Ánh mắt Cảnh Lê hơi lay động, "Quá tùy tiện."
Tần Chiêu hiểu ra, ôm người vào lòng hôn sâu.
Một lát sau Cảnh Lê đẩy người ra: "Được rồi."
Cậu thở không ra hơi, nghiêng đầu đi, từ tai đến mặt đều nổi lên một màu hồng nhạt: "Nhanh chóng nghỉ ngơi đi, lát nữa làm cá con dậy thì phiền lắm."
Hơi thở Tần Chiêu nóng rực, bất mãn thở dài: "Mỗi lúc như thế này, ta đều cảm thấy tên nhãi trên giường kia thật là chướng mắt."
Muốn làm chút gì đó cũng không tiện.
Nói xong ngước mắt lên thì nhìn thấy một đôi mắt to tròn đen láy.
Nửa bên mặt cá con vẫn vùi trong chăn, chỉ ló một đôi mắt ra ngoài, mờ mịt ngây ngô chớp chớp, cũng không biết đã nhìn được bao lâu rồi.
Tần Chiêu: "..."
Chuyện gì đây, không phải vừa nãy vẫn đang nhắm mắt sao?
Giọng Cảnh Lê run cả lên: "Con, sao con lại tỉnh rồi? Vừa rồi cha và a cha đang... đang bàn chính sự, con nghe được bao nhiêu rồi?"
Cá con vui vẻ nói: "Gì cũng nghe hết rồi."
Cảnh Lê: "..."