Mục lục
Xuyên Thành Cẩm Lý Tiểu Phu Lang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyển ngữ: Be den

Chỉnh sửa: Sunny

Tiêu Việt này, gia đình nhiều thế hệ xuất thân từ quân ngũ, còn trẻ mà đầy triển vọng. Mười lăm tuổi tòng quân, mười tám tuổi lãnh binh, từ đây đánh đâu thắng đó, là thiếu niên tướng quân không ai không biết đến.

Lúc hai mươi mốt tuổi Tiêu Việt tiếp nhận binh quyền, được tiên hoàng phong làm Hộ Quốc đại tướng quân.

Trước cả khi Vinh thân vương cầm quyền thì hắn ta đã là một đại tướng quân chiến công hiển hách rồi.

Chính vì như thế hắn ta mới dám công khai đối nghịch với triều đình, năm năm đóng quân ở biên cương, không trở về lần nào.

Đồng thời, cũng vì trong tay hắn ta nắm giữ trọng binh nên triều đình kiêng kỵ, gần đây thánh thượng viết thư mấy lần, muốn triệu hắn ta hồi kinh một chuyến.

Người sáng suốt đều hiểu rõ, mấy năm nay thánh thượng vì củng cố chính quyền, nên bắt đầu muốn động đến binh quyền của đại tướng quân đây mà.

Mấy lần tuyên triệu trước Tiêu Việt đều lấy lý do bận rộn việc quân hoặc biên cương không ổn để từ chối. Đối với hành vi này, triều đình cũng không có phản ứng quá lớn.

Triều đình đương nhiên không phải không có cách để triệu Tiêu Việt về, đóng quân ở biên cương đều dựa vào lương thực được chuyển đi từ trung nguyên, nếu như muốn gọi hắn ta quay về, ngừng cung cấp vật tư là cách đơn giản nhất.

Nhưng không ai dám làm đến mức đó.

Không có lý do nào khác, thật ra là do tính cách Tiêu Việt cuồng vọng, không tuân theo kỷ luật. Tiên đế và Nhiếp chính vương năm đó đều không làm gì được hắn ta, huống chi là thánh thượng hiện tại mới hai mươi tuổi.

Hai bên cứ như vậy duy trì sự cân bằng ngập tràn nguy cơ này.

Ít nhất trong mắt người ngoài nhìn vào là như thế.

Cố Trường Châu muốn móc nối với Tiêu Việt cũng vì lý do này.

Lúc trước Cố Trường Châu cho rằng Tần Chiêu bị thánh thượng xử tử, định lợi dụng việc Tiêu Việt và thánh thượng bất hòa, thuyết phục Tiêu Việt tạo phản, mượn cơ hội để báo thù. Nhưng ở trong mắt Tần Chiêu, nếu Cố Trường Châu thật sự làm như vậy, chỉ có thể tự chuốc lấy khổ mà thôi.

Không nói đến việc Tiêu Việt không thể bị người khác xúi dục và lợi dụng, ba đời nhà hắn ta trung thành, tuyệt đối không thể chỉ dựa vào một câu nói của người ngoài mà khởi binh mưu phản được.

"Ý của tiên sinh là, chúng ta không hợp tác với Tiêu Việt tướng quân sao?" A Thất hỏi.

"Không phải." Tần Chiêu bình tĩnh nói, "Ý của ta là, việc này Cố Trường Châu không làm được, chỉ có ta đích thân ra mặt."

A Thất ngẩn ra: "Nhưng cơ thể của ngài..."

"Sao ngươi lại giống phu lang của ta thế hả." Tần Chiêu cười cười, "Đã nói cơ thể ta sớm đã... Khụ khụ..."

Cửa thư phòng không đóng kín, một cơn gió lạnh thổi vào phòng. Tần Chiêu bất ngờ hít phải một ngụm gió lạnh, ho khan một lúc.

A Thất vội vàng đi đóng cửa phòng, giúp hắn thuận khí rót nước.

Tần Chiêu mãi mới bình ổn lại, nhấp một ngụm nước ấm, trước tiên hướng mắt ra ngoài nhìn: "Phu nhân không ở nhà sao?"

"Phu nhân không có nhà, nửa canh giờ trước đã đi ra ngoài rồi, nói là đi mua vài thứ." A Thất nói, "Tiểu thiếu gia cũng đang ngủ trưa trong phòng."

Tần Chiêu yên tâm: "Thế thì tốt."

Nếu để Cảnh Lê nghe thấy hắn ho khan, cậu sẽ lại bắt hắn ở trong phòng. Càng quá đáng hơn là, bây giờ tên nhóc cá con kia học được cách mách lẻo rồi. Thỉnh thoảng Cảnh Lê không ở đây thì sẽ để cá con bên cạnh Tần Chiêu trông chừng, mỗi khi nghe thấy hắn ho khan đều chạy đến chỗ Cảnh Lê, hai tay nhỏ che miệng có sao học vậy.

Kết quả cuối cùng vẫn là Tần Chiêu bị cấm cửa.

Cũng không biết ai mới là chủ gia đình nữa.

A Thất thử khuyên nhủ: "Bây giờ tiên sinh nên lấy sức khỏe làm trọng."

"Yên tâm, ta tự mình biết. A Thất, ngươi càng ngày càng dông dài." Tần Chiêu khẽ cười một tiếng, lại hỏi, "Nhắc mới nhớ, có phải dạo này phu nhân hay ra ngoài lắm không, y có nói đang bận việc gì không?"

A Thất lắc lắc đầu: "Có cần âm thầm đi theo không ạ?"

"Không cần."

Tần Chiêu không định hạn chế hoạt động của Cảnh Lê, lại càng không muốn để người khác theo dõi cậu, bất kể gần đây cá nhỏ đang làm gì, hắn tin tưởng cậu chắc chắn sẽ không làm việc gì xấu.

Người một nhà, vốn nên tin tưởng lẫn nhau.

"Cố Trường Châu tính toán tiếp cận Tiêu tướng quân như thế nào?"

A Thất trả lời: "Chuẩn bị vật tư trang bị cho quân đội."

Tần Chiêu giật mình, lập tức bật cười. Đúng vậy, thứ cần cho việc đóng quân không chỉ có lương thực. Ăn, mặc, ở, đi lại, đồ dùng, là những thứ không thể thiếu được.

Mà y phục chăn đệm đưa đến tiền tuyến, trước nay luôn do xưởng dệt may Giang Lăng thân là hoàng thương cung cấp.

Cố Trường Châu lấy danh nghĩa Xưởng may Giang Lăng, mời Tiêu tướng quân đến để thảo luận việc mua bán và vận chuyển vật tư, thế mà lại là một lý do tuyệt vời.

Tần Chiêu nói: "Chắc chắn Tiêu Việt sẽ tham gia không?"

Loại thương thảo này cơ bản không cần đại tướng quân ra mặt, tất nhiên trong quân doanh sẽ có người đảm nhiệm việc này.

A Thất trả lời: "Chắc là sẽ đến."

"Vào lúc nào?"

"Ba ngày sau, tại Vọng Giang lâu."

Tần Chiêu trầm ngâm một lát: "Ta biết rồi, ta sẽ đi, ngươi quay về báo với..."

"Ngươi lại muốn đi đâu hả?"

Cảnh Lê đẩy cửa ra, gió lạnh theo động tác mở cửa của cậu ùa vào, Tần Chiêu nghiêng đầu ho nhẹ hai tiếng.

Cậu vội vàng đóng cửa lại, nhanh chóng bước tới bên cạnh Tần Chiêu: "Đã nói ngươi không nên đến thư phòng, muốn đọc sách gì thì ta và A Thất đọc cho ngươi nghe không phải tốt hơn sao?"

Tần Chiêu lắc lắc đầu, nói với A Thất: "Đi đi."

A Thất hành lễ với hai người, ra khỏi thư phòng.

Tần Chiêu rót cho cậu một chén nước, Tần Chiêu định kéo cậu lại, lại bị người ta tránh ra: "Trên người ta vẫn còn lạnh, cẩn thận hơi lạnh truyền sang ngươi."

Hôm nay cậu mặc một chiếc áo choàng lớn màu đỏ thêu hoa mai trắng, trên cổ áo có may một viền lông mịn, hoạt bát đáng yêu.

Cảnh Lê cởi áo choàng ra, kéo cái ghế ngồi cạnh bếp than: "Nói đi, vừa nãy nói gì với A Thất, ngươi lại định đi đâu hả?"

"Ra ngoài ăn cơm cùng người ta."

Cảnh Lê nhíu mày: "Kẻ nào không có mắt nhìn mà lại muốn rủ ngươi ra ngoài xã giao hả?"

Tần Chiêu rất nổi tiếng ở phủ thành, mấy tháng nay bị bệnh ở nhà cũng hay có người không có mắt như thế này, gần như đều bị Tần Chiêu lấy cớ bị bệnh đuổi đi.

Nhưng lần này Tần Chiêu lại không từ chối.

Cảnh Lê hỏi: "Quan trọng lắm sao?"

"Bỏ qua thì sẽ không có lần sau."

Lời này của Tần Chiêu không giả, nếu không nhân cơ hội này gặp mặt Tiêu Việt, sau này cho dù hắn ta có quay về biên cương hay đi đến kinh thành, muốn gặp hắn ta lần nữa còn khó hơn lên trời.

Cảnh Lê ngồi cạnh bếp than sưởi ấm người xong mới đi đến cạnh Tần Chiêu, bị hắn kéo vào lòng: "Vậy đi đi."

Tần Chiêu cười hỏi: "Không cấm ta nữa sao?"

"Ngươi thật sự muốn đi thì ai cấm nổi ngươi chứ?" Cảnh Lê giương mắt nhìn hắn, nhỏ giọng nói, "Ta biết gần đây ngươi đang làm một số việc khác, nếu ngươi đã quyết định, thế thì nhất định là chuyện rất quan trọng, ngươi cứ đi đi, ta sẽ không ngăn cản ngươi."

Tần Chiêu ngẩn ra: "Cá nhỏ..."

Hắn không ngờ Cảnh Lê lại nghĩ như vậy.

Trước kia sau khi đoán ra thân phận của chính mình, hắn không lập tức nói với cậu, bởi vì trí nhớ của bản thân vẫn chưa hoàn chỉnh, không dám nói ra sợ làm Cảnh Lê lo lắng. Hiện tại dần dần nhớ lại nhiều hơn, cũng băn khoăn nhiều hơn.

Sợ cậu sẽ sợ hãi, sợ cậu sẽ lo lắng, cũng sợ cậu vì thế mà gặp rắc rối.

Không dám nói, cũng không có cơ hội để nói.

Nhưng Cảnh Lê vẫn luôn tin tưởng hắn vô điều kiện.

Tần Chiêu hôn lên vầng trán lạnh lẽo của Cảnh Lê, khẽ nói: "Chỉ là ăn bữa cơm rồi về thôi, đừng lo lắng."

Cảnh Lê: "Ừ, ta để cửa chờ ngươi."

Tần Chiêu cười gật đầu, hắn vuốt ve ngón tay Cảnh Lê, bỗng nhớ tới vừa rồi A Thất nói là Cảnh Lê ra ngoài mua đồ.

Nhưng rõ ràng cậu tay không quay về mà.

"Vừa đi đâu về vậy?" Tần Chiêu hỏi.

Cơ thể Cảnh Lê cứng ngắc, ấp a ấp úng nói: "Ta, ta đi tiệm sách."

"Lại mua thoại bản nữa hả?"

Tần Chiêu lại cảm thấy phản ứng của Cảnh Lê rất kỳ lạ.

Cuộc sống ở phủ thành không bận rộn như khi ở trong thôn, lúc rảnh rỗi nhàm chán Cảnh Lê hay thích đọc thoại bản, khoảng thời gian này Tần Chiêu thường thấy thoại bản mới trên giá sách trong thư phòng.

Hắn sợ Cảnh Lê u mê quá mức, sau này sẽ làm hư cá con, nên đã răn dạy cậu mấy lần rồi.

Tần Chiêu hỏi: "Thoại bản mới mua để đâu rồi hả, đưa đây ta xem xem nào?"

"Ta không mua." Cảnh Lê nói, "Ta chỉ đi hỏi xem bao giờ bọn họ ra phần mới thôi, các phần bán ở ngoài ta đều đọc hết rồi."

"Ngươi còn đắc ý nữa." Tần Chiêu nhéo mặt cậu một hồi, hỏi, "Câu chuyện lần trước ngươi kể cho ta vẫn chưa phải bản mới sao?"

"Không phải, ta vẫn muốn đọc mà." Nhắc đến việc này Tần Chiêu lại thấy tức, "Tiệm sách ra sách mới đến là chậm, ta giục bọn họ mấy lần liền, rõ ràng..."

Giọng cậu chợt ngừng lại.

Tần Chiêu hỏi: "Rõ ràng cái gì?"

"Rõ... Rõ ràng phần một tháng chín đã ra rồi, mà qua Tết luôn vẫn chưa thấy bóng dáng phần hai đâu." Cảnh Lê ngập ngừng, giãy ra khỏi lòng Tần Chiêu, "Không nói cái này nữa, ta đi xem cá con dậy chưa. Nếu nó tỉnh dậy không thấy ai bên cạnh lại chạy lung tung khắp nơi tìm chúng ta."

Nói xong, cậu nhanh chóng đi ra khỏi thư phòng, bóng lưng trông có chút chột dạ.

Tần Chiêu cau mày nghi hoặc.

Ba ngày sau, Tần Chiêu như hẹn đến Vọng Giang lâu.

Hắn không để A Thất trực tiếp đi theo, mà bảo hắn ta ẩn trong bóng tối. Trên thực tế, so với việc xuất đầu lộ diện ở bên ngoài thì A Thất càng thích, càng quen như thế này hơn.

Tần Chiêu vừa tới trước cửa Vọng Giang lâu đã nghe thấy tiếng bánh xe đằng sau.

Là xe ngựa của Cố gia.

Tần Chiêu tránh sang một bên nhường đường, xe ngựa dừng ở bên ngoài Vọng Giang lâu.

Cố Trường Châu được người hầu đỡ xuống, Tần Chiêu lễ phép hành lễ với ông: "Cố lão gia."

Lúc Tần Chiêu đến Cố phủ, Cố Trường Châu đều tránh không gặp hắn, kể cả gặp mặt cũng rất ít khi nói chuyện với nhau, tránh người khác nghi ngờ.

Đây mới là lần đầu tiên hai người gặp mặt ở nơi đông người.

Sắc mặt Cố Trường Châu hơi cứng ngắc, nhè nhẹ "Ừ" một tiếng, nói: "Vào trong thôi."

Việc Tần Chiêu xuất hiện ở đây thật ra có hơi bất ngờ, dù sao thì hắn không phải thương nhân, thứ hai là không có chức vị gì.

Thế nhưng cũng không khó để giải thích.

Bây giờ hắn là tiên sinh ở Cố phủ, lại tài nghệ hơn người, cùng Cố lão gia bàn bạc công việc cũng không ảnh hưởng gì nhiều.

Tuy ngoài dự liệu nhưng lại rất hợp tính hợp lý.

Vì vậy khi tiểu nhị của Vọng Giang lâu thấy Cố Trường Châu và Tần Chiêu cùng nhau đi vào, chỉ hơi kinh ngạc chút ít chứ không thắc mắc gì.

Vọng Giang lâu được xây trên nước, xung quanh có rất nhiều thuyền hoa đậu lại.

Tiểu nhị đưa bọn họ đến chiếc thuyền hoa lớn nhất, tiếng tỳ bà sâu lắng vang vọng trên thuyền, có vài ca cơ đang đánh đàn.

Trên thuyền hoa đã có người rồi.

Nơi này vốn để trao đổi việc mua bán với người trong quân doanh, vì thế không chỉ có mình Cố Trường Châu. Phần lớn người ở đây Tần Chiêu đều không quen, Cố Trường Châu thay hắn giới thiệu một chút, hầu hết đều là người của xưởng dệt may Giang Lăng hoặc thương gia có tài lực lớn trong thành.

Tần Chiêu cũng xem như là một người nổi tiếng ở trong thành, hầu hết người trên thuyền đều nhận ra hắn, hai bên nói chuyện với nhau vài câu rồi cùng ngồi xuống.

Không lâu sau tiếng tiểu nhị truyền đến từ bên ngoài thuyền hoa: "Mời ngài đi bên này."

Nghe được lời này, những người đang trò chuyện đều ngừng lại, ánh mắt nhìn về phía cửa. Mành che trên chuyền hoa bị người ta xốc lên, một nam tử mặc y phục đen thân hình cao lớn bước vào.

Người đó mặc một thân cẩm y quý giá, lại không đeo phục sức như công tử nhà giàu bình thường khác, thậm chí cũng không đem theo đao kiếm gì.

Thế nhưng vào khoảnh khắc người này bước vào, mọi người trên thuyền đều bị khí thế trực tiếp áp tới không thở nổi.

Đó là lệ khí hung hãn hình thành sau thời gian dài ở sa trường, chìm trong vô số máu tươi.

Trong đám người, chỉ có Tần Chiêu không nhanh không chậm nâng chén trà lên nhấp một ngụm.

Hắn ngồi ở đằng sau, Tiêu Việt không hề để ý đến hắn, mà thực tế thì Tiêu Việt căn bản không hề để ý đến bất cứ ai, vài thủ hạ của hắn ta theo sau vào trong.

Mấy người đó mới là người phụ trách giao dịch quân nhu với Cố Trường Châu.

Đoàn người trên thuyền hoa lúc này mới tỉnh táo lại, đứng lên muốn hành lễ với Tiêu Việt, Tiêu Việt lại giơ tay ngăn lại: "Không cần đa lễ, tất cả ngồi xuống đi."

Nói xong, hắn ta thật sự không hề câu nệ, tùy tiện tìm một chỗ trống ngồi xuống.

Chỗ ngồi ngay đối diện với Tần Chiêu.

Tuổi của Tiêu Việt không tính là quá lớn, trông mới ngoài ba mươi thôi, tướng mạo tương xứng với lệ khí quanh thân. Mày sắc tựa kiếm, mắt sáng như sao, đường nét sắc sảo, đuôi lông mày còn có một vết sẹo cũ mờ mờ.

Một người như vậy, người đi trên đường nhìn thấy hắn ta, sợ là đều muốn đi đường vòng.

Lại càng không cần nói đến ngồi bên cạnh hắn ta.

Bầu không khí trên bàn trở nên ngượng ngạo, có vài vị thương nhân tuổi tác đã cao còn len lén lau mồ hôi. Tiêu Việt lại coi như hiền hòa, cười nói: "Tất cả mọi người đừng khách khí, nên nói gì thì cứ nói là được, ta chỉ..."

Âm thanh nói chuyện đột nhiên ngừng lại.

Tất cả mọi người đều cảm nhận được, cảm giác áp bách quanh thân Tiêu tướng quân ngay trong khoảnh khắc đó dường như mạnh mẽ hơn vài phần.

Tiêu Việt nhìn chằm chằm Tần Chiêu, hàm răng nghiến chặt, trong đôi mắt sắc bén sâu thẳm được tôi luyện qua vô số trận chiến lại mang một chút tơ máu.

Tần Chiêu chỉ bình tĩnh đối diện với hắn ta.

Một lát sau, cảm giác áp bức quanh thân Tiêu Việt giảm bớt, hắn ta thu lại ánh mắt, giọng nói lạnh lùng: "Ta chỉ thuận tiện đến xem thôi, không cần để ý."

Trong khoảng thời gian tiếp theo, Tiêu Việt không nhìn Tần Chiêu lần nào nữa.

Chỉ là từ đầu đến cuối sắc mặt luôn âm trầm, không nói câu nào.

Mọi người thấy hắn ta như vậy đều lo lắng mình nói không đúng chỗ nào rồi chọc giận vị đại nhân này, vì thế tốc độ làm việc nhanh khủng khiếp, trong thời gian ngắn đã thương thảo xong tất cả mọi việc liên quan tới vận chuyển quân nhu.

Mà Tiêu Việt từ đầu tới cuối không hề nhúng tay.

Quản sự, thương gia mà Cố Trường Châu đưa tới, ngay cả bản thân ông cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nghe đồn Tiêu Việt tàn nhẫn vô tình, kiêu ngạo bất tuân, nhưng hôm nay nhìn thấy, ngược lại dường như rất dễ nói chuyện. Sau khi Cố Trường Châu hỏi ý kiến của Tiêu Việt xong, lập tức phân phó tửu lâu đưa đồ ăn khai tiệc.

Hết món ngon này đến món ngon khác được dọn ra, thế nhưng không có ai động đũa. Ở đây thân phận Tiêu Việt là cao nhất, hắn ta không ăn thì không ai dám ăn.

Tiêu Việt chỉ khe khẽ cười nói: "Không có rượu ta không ăn được, sai người mang rượu đến đây."

Mi tâm Tần Chiêu giật giật, trong lòng có dự cảm không may.

Tiểu nhị của tửu lâu nhanh chóng bưng rượu tới.

Tiêu Việt đóng quân ở biên cương nhiều năm, trên người không hề có khí chất của một người làm quan. Hắn ta sảng khoái tự rót rượu cho mình, hô: "Tất cả đều rót đầy chén, chúng ta cùng nhau uống cạn chén này trước!"

Mọi người hai mặt nhìn nhau, không dám không theo.

Cố Trường Châu cũng nhìn về phía Tần Chiêu.

Tần Chiêu bị bệnh hơn hai tháng, bây giờ thân thể mới khỏe hơn một chút, sao có thể uống rượu được chứ?

Tần Chiêu không có động tĩnh gì, Tiêu Việt lại chú ý đến hắn, dường như lơ đãng hỏi: "Sao ngươi không rót rượu?"

Tần Chiêu cười: "Ta không thể uống rượu."

"Là không thể, hay là không muốn?" Ý cười trên mặt Tiêu Việt tiêu tán, lạnh lùng nói, "Hiện tại là ta mời ngươi uống, ngươi không uống chính là không nể mặt ta, vậy còn ở lại đây làm gì?"

"Hoặc là uống, hoặc là cút."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK