Chỉnh sửa: Sunny
Xung quanh trúc viện đều có người trông chừng, những người này giả làm thôn dân hoặc thương khách đi ngang qua, bề ngoài không khác gì những người dân bình thường nhưng thực ra là đang bảo vệ một nhà Tần Chiêu an toàn.
Chỉ cần có người đến gần nơi này, Tần Chiêu sẽ nhanh chóng nhận được tin tức.
Người tới thoải mái giới thiệu mình họ Kỳ, là ai đã quá rõ ràng.
Tần Chiêu ngồi dậy, hỏi: "Y đi một mình à?"
"Vâng." Thanh niên nói, "Chúng ta đã điều tra, không có người đi theo."
Tần Chiêu: "Để y vào đi."
Thanh niên nhận lệnh đi xử lý, người vừa đi không bao lâu thì Cảnh Lê thay quần áo xong dắt cá con ra.
"Ai tới à?" Cảnh Lê hỏi.
Tần Chiêu: "Kỳ Tuyên."
Cảnh Lê kinh sợ: "Sao y lại tìm được tới đây?"
"Chắc là Tiêu Việt nói." Thái độ Tần Chiêu lơ đễnh, dường như không quá kinh ngạc.
Hắn nhìn Cảnh Lê, cậu với cá con mặc quần áo làm từ một loại vải, cổ áo và tay áo màu đỏ lựu được may một vòng lông thỏ trắng, vừa ấm áp vừa đáng yêu.
Tần Chiêu giúp Cảnh Lê sửa lại cổ áo một chút, nói: "Khoai lang đã nướng rồi, tí nữa ngươi đi canh lửa đi."
"Ừ!" Cảnh Lê ngoan ngoãn gật đầu.
Khoai mới bỏ vào lò, còn phải chờ nướng chín nữa nhưng cá con thì chờ không nổi. Thay đồ xong là đã nóng lòng muốn chạy đi xem bếp lò, may mà Tần Chiêu nhanh tay lẹ mắt giữ lại.
Hai búi tóc sáng nay Tần Chiêu buộc trên đầu cá con giờ đã hơi lỏng lẻo, nương theo chuyển động thoáng lắc lắc.
Tần Chiêu nói: "Chưa nướng chín đâu, đừng vội."
Cá con bị tóm cổ áo, duỗi chân ra, thuận thế đâm vào ngực Tần Chiêu: "Đói mà..."
Nhóc con lúc này đã cao lên không ít, ngũ quan bắt đầu nảy nở, càng nhìn càng giống Tần Chiêu như được đúc ra từ cùng một khuôn.
"Chờ một chút nữa đi, sắp được ăn rồi." Tần Chiêu ngồi xổm xuống, xoa đầu cá con, giương mắt nhìn về phía Cảnh Lê, "Mấy chiêu này con trai học từ ngươi có phải không?"
Làm nũng ngày càng thành thục.
"Không phải thế." Cảnh Lê đương nhiên sẽ không thừa nhận, "Ta như thế bao giờ? A Thất, ngươi nói xem?"
"..." A Thất không hiểu sao mình lại bị kéo vào chuyện tán tỉnh của đôi phu phu này, lỗ tai đỏ lên, "Thuộc, thuộc hạ không biết."
Dáng vẻ khó xử của hắn làm Cảnh Lê bật cười, Tần Chiêu bất đắc dĩ: "Ngươi đừng trêu chọc hắn."
Đó chính là cảnh tượng mà Kỳ Tuyên men theo đường núi tĩnh lặng đi tới trông thấy.
Người một nhà vui vẻ hòa thuận, nói chuyện tự nhiên, không xem vị khách sắp đến thăm ra gì. Kỳ Tuyên đứng bên ngoài hàng rào tre một lúc lâu, thấy không có ai để ý đến mình, dùng lực hắng giọng một cái.
"Khụ!"
Tần Chiêu quay đầu lại, thu lại nụ cười: "Tới rồi?"
"..." Kỳ Tuyên kinh sợ một giây, suýt chút nữa không nhịn được lùi về sau một bước, "Tới rồi, tới rồi."
Tần Chiêu đưa cá con cho Cảnh Lê, lúc buông tay còn nhéo tay Cảnh Lê một cái để trấn an rồi mới liếc mắt nhìn tiểu Hoàng đế cải trang thành thường dân đứng ngoài cửa, thờ ơ nói: "Vào đi."
Hôm nay tiểu Hoàng đế mặc đồ màu trắng, quạt xếp treo bên hông, trông như công tử nhà giàu nào đó.
Cảnh Lê cảm thấy mặc thế này còn hợp với y hơn là mặc long bào.
Tần Chiêu dẫn tiểu Hoàng đế vào nhà, A Thất đi theo dâng trà hầu hạ, Cảnh Lê thì ôm cá con ngồi trong sân canh khoai lang. Khoai lang nướng chín mùi thơm phức mà Cảnh Lê dường như không muốn ăn nữa.
"Tại sao lại tìm hắn vào lúc này nhỉ..." Cảnh Lê nhìn cửa nhà chính, tự lẩm bẩm, "Cứ thấy như ủ mưu xấu xa, ngươi thấy sao?"
Cá con tập trung nhìn khoai lang trong bếp không để ý tới cậu.
"Cá con, ta đang nói chuyện với con đó!" Cảnh Lê bất mãn nói.
Cá con quay đầu lại, mờ mịt nhìn về phía Cảnh Lê.
Căn bản là không hiểu cha mình đang rầu rĩ cái gì.
"Thôi quên đi." Cảnh Lê thất vọng với đứa con trai chỉ biết ăn nhà mình, "Ðể ta tự nghĩ cách."
Trong nhà, Kỳ Tuyên lo lắng ngồi xuống ghế.
Thân là vua của một nước, y đi đến chỗ nào cũng được ngồi ghế trên, nhưng người thầy cũ này không hề có ý định chừa mặt mũi cho y, cứ thế ngồi xuống ghế chủ vị. A Thất dâng trà cho hai người xong thì lui ra ngoài.
Không khí có chút nặng nề.
Kỳ Tuyên sờ chén trà, gượng cười bắt chuyện: "Con trai ngươi... trông thật đáng yêu."
"Cám ơn." Tần Chiêu bình tĩnh uống trà.
Kỳ Tuyên: "..."
Bầu không khí càng trở nên kỳ quái.
Kỳ Tuyên chỉ muốn che mặt.
Không phải nói nhiếp chính vương có phu lang và con trai nên tính tình ôn hòa hơn nhiều so với trước kia à, tại sao vẫn là dáng vẻ dữ tợn này thế???
Y có biết nói chuyện với hắn đâu, từ xưa đã thế rồi!
Bên này tiểu Hoàng đế vẫn đang do dự, hồi lâu, Tần Chiêu đặt ly trà xuống: "Nếu ngươi không có gì muốn nói thì xin mời về đi."
"Không không không, có, có lời!" Kỳ Tuyên sợ cứ thế bị đuổi ra ngoài, vội nói, "Trẫm tới đây là có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi!"
Tần Chiêu khẽ nhướn mày.
Thật ra thì Tần Chiêu đối xử với Kỳ Tuyên coi như không tệ, mặc dù nghiêm khắc, nhưng từ đầu đến cuối đều đứng về phía y. Giống như học sinh từ nhỏ đã kính sợ thầy giáo, Kỳ Tuyên từ nhỏ đã rất sợ người này, cho dù đã nhiều năm không gặp nhưng nỗi sợ khắc sâu trong lòng vẫn không phai đi phần nào.
Y nuốt nước miếng, gần như không dám nhìn ánh mắt đối phương, nhỏ giọng nói: "Ngày đó ở miếu, trẫm không nói thật hết..."
"Trẫm biết chuyện ngươi trúng độc."
Ánh mắt Tần Chiêu trầm xuống.
"Trẫm... Ta cũng là sau đó mới biết, ngươi tin tưởng ta, ta tuyệt đối sẽ không hại ngươi, càng không biết người hạ độc ngươi!" Kỳ Tuyên vội la lên.
Tần Chiêu nhắm hai mắt lại, cố gắng duy trì giọng nói vững vàng: "Nói đi, chuyện gì đã xảy ra?"
"Sáu năm trước khi ngươi xuôi nam chuẩn bị ẩn lui, ngươi vừa rời khỏi kinh thành không bao lâu, ta liền phát hiện mẫu hậu âm thầm bày kế, ý đồ phái binh ám sát ngươi." Kỳ Tuyên nói, "Ta nhận được tin xong lập tức đi tìm ngươi, cứu được ngươi ra khỏi hỗn chiến, nhưng mà... Ta phát hiện ngươi trúng độc.
"Ý thức ngươi mơ hồ, hoàn toàn không nhớ gì, cũng không biết ai. Ta không dám mang ngươi như thế về kinh thành nên mới cho người ngụy tạo cái chết giả cho ngươi rồi lén giấu ngươi ở gần Giang Lăng, tìm mấy người giúp đỡ ngươi.
"Nhưng mà có một lần ngươi phát bệnh đã đánh bọn họ rồi bỏ chạy. Người của ta đuổi theo ngay nhưng chỉ tìm thấy dấu vết ngươi ngã xuống núi."
Tần Chiêu hơi nhíu mày, hỏi: "Vì sao hôm đó không nói hết sự thật cho ta?"
Kỳ Tuyên trầm mặc.
Tần Chiêu lên giọng: "Nếu chuyện ta trúng độc không liên quan đến ngươi, vì sao ngày đó không nói thẳng với ta?"
Kỳ Tuyên co người lại, giọng run run: "Trúng độc... Cũng không thể nói là không liên quan đến ta."
Tần Chiêu ngẩn ra.
"Sau khi trở lại kinh thành, ta cho người điều tra cẩn thận chuyện này, sau đó... tìm được vết tích Trầm Hoan tán trong huân hương ngươi thường dùng."
Huân hương.
Vừa nghe hai chữ này thì Tần Chiêu đã hiểu rõ mọi chuyện.
Người hạ độc không dùng lượng lớn ngay một lần mà trộn vào huân hương để hắn hít vào hàng ngày. Ngày qua ngày, năm qua năm, tích lũy càng nhiều rồi độc phát.
Quả thật là tính toán kĩ càng.
Tần Chiêu hít một hơi thật sâu, thanh âm có chút trầm xuống: "Ngươi tra có được người hạ độc là ai không?"
"Tra được." Kỳ Tuyên nói, "Sau khi tra tấn toàn bộ nô bộc trong phủ thì cũng có một kẻ nhận tội, gã khai là... Làm theo ý chỉ của phụ hoàng."
'Choang' một tiếng, chén trà trên mặt đất vỡ bảy tám mảnh, nước trà bắn ra khắp nơi.
"... Ta chưa xử tử gã, hiện giờ vẫn đang bí mật giam giữ, nếu ngươi muốn gặp gã, ta có thể thu xếp."
Tần Chiêu không trả lời.
Hắn chỉ cảm thấy bên tai ong ong, khí huyết cả người dâng trào, không thể nghe rõ người bên cạnh đang nói gì.
Kỳ Tuyên đứng dậy muốn tới đỡ hắn nhưng bị Tần Chiêu đẩy ra. Hắn hơi nhắm mắt lại, chợt bật cười.
Không hổ là Tiên hoàng.
Hắn cứ cười như vậy nhìn Kỳ Tuyên: "Bệ hạ, ngươi học được chưa? Kia mới thật sự là quyền mưu của Đế vương."
Hắn sớm nên nghĩ đến, tiên hoàng sao lại yên tâm để cho hắn đi đối phó với Hoàng hậu chứ? Chẳng lẽ hắn không lo lắng thế lực của Nhiếp chính vương ngày càng lớn mạnh rồi sẽ động tâm mưu phản ư?
Tiên hoàng ra lệnh Nhiếp chính vương hủy đi Trầm Hoan tán, chế tạo giải dược, ấy vậy mà bản thân hắn lại giữ lại một phần..
Cho người hạ độc Nhiếp chính vương mỗi lần một ít, đợi đến mấy năm sau khi tiểu Hoàng đế lớn lên thì Nhiếp chính vương sẽ bị độc xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, trở thành một phế nhân.
Đến lúc đó, không còn ai tranh giành giang sơn với con trai hắn nữa.
Ngày đó tiểu Hoàng đế không dám nói, dĩ nhiên là sợ sau khi Tần Chiêu biết chân tướng thì không chịu ủng hộ Kỳ thị nữa mà chuyển sang tạo phản.
"Là Kỳ thị có lỗi với ngươi, Vinh thân vương. Ta thay phụ hoàng xin lỗi ngươi." Kỳ Tuyên nói, "Năm đó ngươi xảy ra chuyện, ta sợ mẫu hậu lập tức đối phó với ta, cho nên chỉ có thể nhanh chóng trở lại kinh thành đe bà lại. Mấy năm nay mẫu hậu canh ta rất kĩ, bà không hoàn toàn tin tưởng ta nên ta không dám đi tìm ngươi..."
"Tìm ta có ích lợi gì?" Thanh âm của Tần Chiêu rất thấp, "Ngươi phát hiện ta bị độc xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, không nhớ gì cả, không có năng lực đấu với Thái hậu. Ngươi giấu ta ở Giang Lăng, nói cho cùng cũng coi như đã cứu ta một mạng."
"Ngươi..."
"Kỳ Tuyên, ngươi muốn tiếp tục làm Hoàng đế thật à?" Tần Chiêu đột nhiên hỏi.
Kỳ Tuyên hơi ngừng lại.
Vẻ khiếp đảm trên mặt y chợt biến mất, y ngồi thẳng người lại, tay vuốt ve quạt xếp bên hông, nhẹ giọng thở dài: "Ta chỉ muốn sống tiếp mà thôi."
Từ lúc sinh ra y đã không có quyền lựa chọn.
Lúc còn bé sinh ra ở lãnh cung, mỗi ngày đều vì sinh tồn mà lo lắng đề phòng, chịu nhiều đau khổ. Sau đó nhờ vận khí tốt, được Tiên hoàng phong làm Thái tử, tưởng rằng có thể thoát khỏi cuộc sống như vậy nhưng sự thực lại là là rơi vào một vòng xoáy không thấy đáy khác.
Kỳ Tuyên mới hơn mười tuổi năm ấy chỉ có thể biến thành bù nhìn sống tạm giữa cảnh hai thế lực kèm cặp.
Y do Tần Chiêu một tay bồi dưỡng, sao có thể là loại ngu ngốc được, nhưng y chỉ biết người quá thông minh đều không sống nổi trong chốn thâm cung này.
Kỳ Tuyên tự nhận mình chỉ là một người bình thường, y không có hoài bão lớn lao, cũng không có cái gọi là dã tâm.
Đối với y mà nói, giữ được cái mạng này của mình thật tốt là đã dốc hết sức lực cả một đời.
Tần Chiêu thấp giọng nói: "Đến bây giờ ta vẫn cảm thấy ngươi có thể làm một vị Hoàng đế tốt."
Nếu như Kỳ Tuyên không có tư chất làm Hoàng đế thì năm đó sao Tiên hoàng lại lập y làm Thái tử chứ.
Chẳng qua là y không có cơ hội thể hiện.
Sáu năm trước là Tần Chiêu kéo y đi về phía trước.
Sáu năm sau thì có Thái hậu canh giữ sau lưng.
Y không có cơ hội, cũng không có dũng khí để phản kháng.
Dù sao y cũng chỉ là một thiếu niên không lớn hơn Cảnh Lê mấy tuổi.
Tâm trạng Tần Chiêu dần dần bình tĩnh lại. Hắn tựa lưng vào ghế ngồi, vẻ mặt hơi mệt mỏi: "Chuyện này chấm dứt ở đây đi, chuyện của phụ thân ngươi làm ta không đẩy tội lên đầu ngươi, ngươi và ta đều là người bị hại trong cuộc đấu tranh giành quyền lực, trách cứ lẫn nhau không có ý nghĩa gì."
"Vinh thân vương..."
"Ðừng gọi ta như vậy, bất luận là Vinh thân vương hay là Nhiếp chính vương, đều đã không còn tồn tại." Tần Chiêu nói, "Bây giờ ở trước mặt ngươi chỉ là Cử nhân Tần Chiêu thôi."
"Ngươi..." Kỳ Tuyên do dự trong chốc lát, nhỏ giọng hỏi, "Ngươi thật sự không muốn quay về à?"
Tần Chiêu nhìn y, dường như có chút kinh ngạc: "Làm sao, bệ hạ còn muốn ta kéo cái cơ thể bệnh tật này bán mạng vì ngươi nữa hả? Một mình Tiêu Việt còn chưa đủ ư?"
Kỳ Tuyên không phải là người hạ độc thì Tiêu Việt có thể an tâm trợ giúp y. Mặc dù bây giờ thế cục trong kinh thành còn bất ổn nhưng nếu Tiêu Việt có thể thần không biết quỷ không hay đưa tiểu Hoàng đế tới gặp Tần Chiêu thì đã nói rõ ngày đại cuộc ổn định không còn xa."
"Tiêu khanh... Dữ lắm đó." Nhắc tới chuyện này Kỳ Tuyên tựa hồ có chút tủi thân, "Trẫm có chút sợ hắn."
Tần Chiêu: "..."
Tần Chiêu cười: "Ngươi không sợ ta à?"
"..." Kỳ Tuyên nhìn giống như muốn khóc lên, "Sợ."
Tần Chiêu trấn an: "Tiêu gia mấy đời trung lương, Tiêu Việt cũng có hơi hung ác nhưng tính tình không kém, bệ hạ cứ yên tâm mà dùng."
Kỳ Tuyên buồn buồn "À" một tiếng.
"Đúng rồi, Đặng khanh đã nói tình huống của ngươi với trẫm." Kỳ Tuyên nói, "Trẫm đã phái người tìm kiếm thầy thuốc nổi danh ở khắp nơi, nhất định sẽ bồi dưỡng thân thể của ngươi thật tốt."
Tần Chiêu gật đầu: " Được."
Kỳ Tuyên không nói gì thêm.
Y như bị phạt đứng bên cạnh Tần Chiêu, không nhúc nhích, mặt muốn nói rồi lại thôi.
Tần Chiêu nhíu mày: "Khi nào thì ngươi mới chịu bỏ cái dáng do dự chần chừ này đi hả? Thảo nào Tiêu Việt phải hung dữ với ngươi."
"Ta... Trẫm trở về sẽ bỏ, nhất định sẽ thay đổi." Kỳ Tuyên đảm bảo, lặng lẽ nhìn vẻ mặt của Tần Chiêu. Thấy trên mặt hắn đã không còn giận dữ nữa mới thử thăm dò mở miệng: "Vinh... khụ, Tần... tiên sinh, trẫm nghe nói ngươi lấy danh nghĩa đi thi để tới kinh thành?"
Tần Chiêu liếc y một cái, biết y muốn nói gì.
"Ừm..." Kỳ Tuyên chậm rãi nói, "Mùa xuân năm sau trẫm đã chọn được giám khảo khác, toàn bộ trường thi cũng đổi sang một nhóm người khác, không có ai nhận ra ngươi được. Nếu như ngươi còn nguyện ý..."
"Chuyện này nói sau đi." Tần Chiêu ngắt lời.
Hắn tham gia khoa thi mục đích chính là có cớ vào kinh thành, bây giờ kế hoạch đã hoàn thành, có thi hay không không quan trọng nữa.
Tất cả lời nói của Kỳ Tuyên đều bị chặn trở về, y chưa kịp tiếp tục khuyên thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Giọng nói non nớt vang lên: "A cha, khoai lang nướng chín rồi!"
Kỳ Tuyên trơ mắt nhìn Tần Chiêu mới vừa còn nghiêm túc lập tức thả lỏng, đứng dậy đi mở cửa. Khi hắn kéo cửa ra nhãi con vẫn còn gõ cửa, ngã vào trong ngực hắn.
"Coi chừng." Tần Chiêu ôm nhóc con trong ngực, ngẩng đầu lên thì thấy Cảnh Lê vẫn ngồi ở bên lò bếp như cũ, nhưng tầm mắt đang lặng lẽ phiêu qua bên này.
Phát hiện hắn nhìn sang thì nhanh chóng thu hồi tầm mắt, chuyên tâm gắp khoai lang nướng từ trong lò bếp ra.
Tần Chiêu hiểu.
Tiểu phu lang đang lo cho hắn.
Tần Chiêu ôm cá con, xoay người hạ lệnh đuổi khách: "Đúng lúc ta với bệ hạ đã nói chuyện xong, A Thất, tiễn khách."
Kỳ Tuyên: "?"
Nói chuyện phiếm xong sao?
Tần Chiêu không để ý đến y nữa, ôm cá con tới bên lò bếp.
Khoai lang đã nướng xong, trong không khí phảng phất hương vị ngọt ngào của khoai lang nướng. Kỳ Tuyên nhịn không được mà nuốt nước bọt, chợt thấy hơi đói.
A Thất hoàn toàn không để ý đến suy nghĩ của đương kim Hoàng đế, cung kính nói: "Bệ hạ, thảo dân tiễn ngài ra ngoài."
"..."
Kỳ Tuyên im lặng, cam chịu số phận đi theo A Thất ra khỏi viện.
Lúc gần ra ngoài còn nhìn thấy Tần Chiêu tự tay lựa ra củ khoai lang vừa tròn vừa lớn trong cái rổ bẻ làm đôi, thổi nguội rồi nửa đút cho con nửa còn lại đút cho phu lang.
Khỏi phải nói có bao nhiêu quan tâm săn sóc
Kỳ Tuyên tức giận không nhìn nữa.
Không phải chỉ là khoai lang nướng thôi sao, có gì đặc biệt đâu.
Trẫm về tự mua!
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Hoàng đế: Trẫm từ xa tới, một miếng khoai lang nướng cũng không được ăn, trẫm khổ quá mà.