Chỉnh sửa: Sunny
Ngày hôm sau, Tiêu Việt phái người giả trang thành người đánh xe ngựa, đưa cả nhà Tần Chiêu vào thành.
Bách tính ra vào kinh thành đều bị kiểm tra nghiêm ngặt, trên dưới cổng thành đâu đâu cũng có cấm vệ canh gác, khí thế ngút trời.
Ngay từ sáng sớm, bách tính trước cổng thành đã xếp thành hàng dài đợi kiểm tra xong để vào thành.
Xe ngựa chậm rãi tiến về phía trước. Cảnh Lê dường như không thể ngồi yên, liên tục vén màn xe lên nhìn ra ngoài. Tần Chiêu nhìn cậu một lúc lâu, khi cậu lại nhịn không được định vén màn xe lên thì thong thả mở miệng: "Đừng nhìn nữa, ngươi sợ người ta không nhìn thấy ngươi chắc?"
"..." Cảnh Lê nhăn nhó thu tay lại.
Tần Chiêu nói: "Chúng ta vào thành là để đi thi, bọn họ sẽ không làm khó thí sinh và người nhà của họ đâu."
"Ta không lo cái này nhá." Ánh mắt Cảnh Lê cứ liếc ra ngoài, "Ngươi chắc chắn bọn họ không nhận ra ngươi chứ?"
Đây dù sao cũng là kinh thành, là nơi Tần Chiêu lớn lên từ bé, chẳng may bị người khác nhận ra...
Tần Chiêu hỏi ngược lại: Nếu bây giờ để thánh thượng đương nhiệm cải trang thành dân thường đứng trước mặt ngươi, ngươi nhận ra được không?"
Cảnh Lê lắc đầu.
"Thế thì đúng rồi."
Sự thật chứng minh sự lo lắng của Cảnh Lê quả thật là dư thừa.
Sau khi thủ vệ ngoài cổng thành kiểm tra giấy chứng minh thân phận xong, rồi lại tra hỏi vài câu tại sao lại vào thành, vào thành bằng cách nào, và người bên cạnh có quan hệ gì với hắn. Tần Chiêu lần lượt trả lời, thế là được phép đi qua.
Toàn bộ quá trình thuận lợi không hề gặp trở ngại.
Chuyện chỉ đơn giản như thế, dù năm đó Tần Chiêu từng là Nhiếp chính vương thì thế nào, những người dân bình thường này có mấy ai từng được nhìn thấy mặt hắn chứ?
Phải biết rằng, mấy năm làm Nhiếp chính vương, không ít lần hắn len lén đến sòng bạc chơi cả đêm nhưng chưa từng bị người ta phát hiện lần nào đấy.
Sáng sớm người vào thành rất nhiều, trời vừa sáng nhóm người Tần Chiêu lập tức xuất phát, lúc đi đến phủ trạch mà Cố Trường Châu chuẩn bị cho bọn họ đã là gần giữa trưa.
Trạch viện không có người ở, chỉ có một người hầu trông coi sân vườn.
"Chắc ngài là Tiêu tiên sinh phải không? Mong đợi ngài đã lâu." Người hầu đó chủ động giải thích, "Nửa tháng trước tiểu nhân nhận được thư của Cố lão gia bảo tiểu nhân ở đây đợi ngài, chỉ là, tại sao lại tới muộn hơn một ngày vậy ạ?"
Tần Chiêu đáp: "Đêm qua trên núi có mưa nên đường trơn, ta đành nghỉ lại ngoài thành một đêm."
Người hầu không nghĩ nhiều, gật đầu nói: "Đúng vậy, mùa này kinh thành mưa nhiều, ngài đi ra ngoài phải nhớ mang thêm ô theo."
Người này vừa nói vừa dẫn một hàng người đi vào bên trong trạch viện.
Trạch viện này cũng lớn như nơi ở của Tần Chiêu ở Giang Lăng, được coi như là một loại nhà ở phổ biến nhất ở kinh thành, vị trí địa lý thì không tính là tốt.
Đây đương nhiên là yêu cầu chính của Tần Chiêu.
Thân là một thư sinh tham gia thi cử, nếu chỗ ở quá tốt, ngược lại sẽ làm người ta nghi ngờ. Thực tế thì mượn danh nghĩa Cố gia lão gia đưa hắn đến kinh thành, còn tìm nhà cho hắn là đã có chút gây chú ý rồi.
"... Ra khỏi cửa đi về phía Đông, cách hai con đường có chợ phiên, nếu Tần tiên sinh muốn mua đồ dùng hàng ngày thì có thể đến đó xem xem. Đi về phía Bắc là nội thành, nhưng nội thành có lệnh giới nghiêm, Tần tiên sinh đừng đi xa quá, trời tối nhất định phải về nhà." Người hầu giới thiệu tình hình ở kinh thành cho hắn.
Tần Chiêu lớn lên ở kinh thành từ nhỏ, quen thuộc nơi đây đến không thể quen hơn, chỉ khi người nọ nói về chuyện giới nghiêm mới hỏi thêm một câu: "Gần đây hộ vệ trong kinh thành trở nên nghiêm ngặt hơn rồi ư?"
Kinh thành là thủ đô đương triều, về đêm càng phồn hoa biết bao, không có lý do gì mà ban đêm lại phải về nhà cả.
"Ngài vẫn chưa biết rồi, thánh thượng đổ bệnh, hai tháng nay trong thành phòng vệ nghiêm ngặt, làm cho lòng người hoang mang. Lúc ngài vào thành không thấy lính canh ở cổng thành nhiều hơn à?"
Người hầu nhìn quanh, hạ giọng xuống: "Mấy tháng liền không lên triều, nói với người ngoài là bị phong hàn, ai mà tin cơ chứ?"
Bàn tán về triều đình vốn là trọng tội, nhưng luật pháp không phạt quần chúng, loại tin đồn trên phố này trước giờ vẫn không thể cấm nổi.
Tần Chiêu có chút hứng thú, hóng hớt nói: "Nếu không phải phong hàn thì còn do cái gì được chứ?"
"Cái gì cũng có." Người hầu nói, "Có người nói thánh thượng mắc bệnh lạ, còn có người nói là bị người khác mưu hại, thậm chí đồn do yêu ma đòi mạng cũng có!"
Tần Chiêu cau mày, theo bản năng cảm thấy không ổn: "Yêu ma?"
"Ý nói vị Nhiếp chính vương kia đó." Người hầu kể lại như thật, "Ai mà không biết vị Nhiếp chính vương kia gϊếŧ người vô số, tính tình tàn bạo. Thánh thượng hạ chỉ gϊếŧ hắn, đến bài vị cũng không cho dựng. Dân gian ai cũng đồn là hắn biến thành ác quỷ, trở về tìm thánh thượng đòi mạng đó!"
Tần Chiêu: "..."
Cảnh Lê: "..."
Tần Chiêu bất lực xoa xoa lông mày.
Hắn biết ngay mấy lời đồn trên đường không thể tin được mà.
Có điều, không ngờ nhiều năm thế rồi mà bách tính kinh thành vẫn xem hắn như tai họa.
Người hầu kia không để ý đến phản ứng của hắn lắm, lại nói: "Cố lão gia chuẩn bị cho ngài một chiếc xe ngựa để đi lại, đang để ở hậu viện. Tiểu nhân đã dọn dẹp phòng, những đồ dùng cần thiết cũng mua đầy đủ hết rồi. Tiểu nhân ở ngay bên cạnh, còn có việc gì muốn dặn dò thì lúc nào cũng có thể sai bảo."
Tần Chiêu nói: "Đa tạ."
Người hầu giới thiệu tình hình trong ngoài phủ xong thì không ở lại lâu. Tần Chiêu tiễn người ra cửa, nhìn người ta đi xa, rất lâu vẫn không thu lại ánh nhìn.
Cảnh Lê đang cùng A Thất dỡ hành lý trên xe ngựa xuống.
Hiện tại cậu vẫn chưa quen coi A Thất là hạ nhân mà sai bảo, trong lòng cậu A Thất giống trợ thủ hơn là nô bộc.
A Thất khiêng một bọc hành lý vào sân trước, Cảnh Lê vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Tần Chiêu vẫn đứng nguyên tại chỗ. Cậu quay đầu, theo ánh nắng Tần Chiêu nhìn ra ngoài.
Kinh thành không hổ là kinh thành, phồn hoa đô hội không phải thứ người thường có thể tưởng tượng ra.
Chỗ bọn họ ở hiện tại không phải trung tâm kinh thành, trong tầm mắt là nóc nhà và tường trắng san sát, từ xa, có thể thấp thoáng nhìn thấy lầu các cao vút uy nghi.
"Kia là Trích Tinh lâu." Tần Chiêu nói, "Nơi cao nhất kinh thành, mỗi khi thắng trận hoặc là việc vui mừng gì lớn, thánh thượng sẽ tổ chức yến tiệc ở đó."
Trước khi Tần Chiêu hồi phục ký ức, tòa lầu cao kia đã từng xuất hiện trong giấc mơ của hắn vô số lần.
Ban đầu hắn không hiểu điều đó có nghĩa là gì, nhưng bây giờ nghĩ lại, e rằng đó chính là đại diện nguyên thủy nhất cho quyền thế trong suy nghĩ của hắn.
Lầu cao trăm thước, tay hái được sao.
"Trích Tinh lâu..." Cảnh Lê lẩm bẩm nói, Cũng không phải cao lắm mà, còn dám đặt tên là Trích Tinh. Ngắm sao trên đỉnh núi bên cạnh Lâm Khê thôn đẹp hơn ở đây nhiều, không có nhiều nhà làm mất hứng như ở đây."
Cá con cũng bắt chước bọn họ ngẩng đầu lên: "Sao kìa... con cũng muốn ngắm sao!"
Tiểu gia hỏa vừa ngẩng đầu lên là không giữ được thăng bằng, suýt nữa thì ngã dập mông, Tần Chiêu kịp thời ôm nó lại.
Hắn cười cười, nói: "Ngươi nói đúng, còn nhiều nơi phong cảnh đẹp hơn chỗ đó nữa."
Cảnh Lê "Ừ" một tiếng, chuyển đề tài: "Ngươi có đói không? Bây giờ mới nấu sợ là không kịp nữa, ta ra ngoài mua cái gì ăn nha, vừa nãy trên đường ta nhìn thấy nhiều quán ăn lắm."
"Nói đến cái này..."
Tần Chiêu trầm ngâm: "Gần đây hình như có một chỗ ta rất thích ăn."
"Thật sao?" Mắt Cảnh Lê sáng lên, "Ở đâu?"
Sau một nén hương, một nhà ba người đi đến trước một quán mì.
Quán mì này nằm ở đầu một con ngõ nhỏ, đã có chút dấu vết của thời gian, từ ngoài nhìn vào vừa nhỏ vừa cũ, việc buôn bán cũng không tính là khấm khá lắm. Đang là giờ ăn trưa, trong quán huyên náo ồn ào, hai phục vụ trong đại sảnh đang bận túi bụi.
"Quán ngươi thích đây à?" Cảnh Lê có hơi kinh ngạc.
Tần Chiêu rất ít khi biểu hiện sở thích đặc biệt đối với ẩm thực, nên khi hắn nhắc đến "yêu thích", Cảnh Lê vẫn cho rằng quán ăn đó sẽ là một quán ăn vô cùng đặc biệt.
Không ngờ lại... phổ thông như thế này.
"Phải, quán mì này ta ăn từ nhỏ đến lớn luôn đấy." Tần Chiêu dắt Cảnh Lê đi vào trong.
Họ chọn một chỗ khuất, rất nhanh đã có một người phục vụ đến rót trà: "Các vị khách quan ăn gì ạ?"
"Ba bát mì thịt cừu, bốn cái bánh nướng mặn, ít dầu ít cay nhiều hành." Tần Chiêu thành thạo gọi món.
"Có ngay." Người phục vụ rót cho họ ba chén trà, cười nói: "Khách quan có vẻ là khách quen ở đây?"
"Đã lâu không tới đây rồi." Tần Chiêu hỏi, "Huynh là người nhà của ông chủ Triệu sao?"
"Ông ấy là cha ta." Người phục vụ giải thích, "Chân cha ta không tốt, về nhà nghỉ dưỡng, một năm trở lại đây phần lớn đều là ta và huynh đệ trông coi quán cả. Nhưng khách quan yên tâm, mùi vị chắc chắn không hề thay đổi!"
Người nọ còn phải chào hỏi khách hàng khác, nói xong câu này liền cầm ấm trà rời đi.
Không phải đợi lâu, ba bát mì thịt cừu nóng hổi được bê lên.
Nước dùng của mì được ninh từ xương cừu, trên nước dùng trong vắt rắc rất nhiều hành, thơm ngon đậm đà. Có lẽ là do vừa nãy Tần Chiêu tỏ ra mình là khách quen, lượng mì của họ rõ ràng nhiều hơn không ít.
Hôm nay trời hơi lạnh, uống một bát canh thịt cừu nóng hôi hổi như thế này, từ đầu đến chân đều ấm hẳn lên.
Nhưng bàn về hương vị thì...
Có lẽ ban đầu kì vọng quá cao, mì nước này cũng không hẳn được coi là cao lương mỹ vị, ngược lại, thậm chí còn hơi bình thường. Cảnh Lê nâng mắt nhìn Tần Chiêu, sau khi hắn nếm một ngụm canh, cũng khe khẽ cau mày.
"Tay nghề của cha hắn tốt hơn một chút." Tần Chiêu tiếc nuối nói.
Cảnh Lê chớp chớp mắt.
Cậu biết kinh thành chắc chắn sẽ có nhiều món còn ngon hơn nhiều, Tần Chiêu chọn dẫn cậu đến đây đầu tiên, là vì ở đây lưu giữ hồi ức của hắn.
Tần Chiêu đang chia sẻ quá khứ của mình cho Cảnh Lê nghe.
Chỉ là không ngờ được rằng, ngay cả một quán mì nhỏ bên đường cũng không tránh khỏi năm tháng đổi dời.
Cảnh Lê chợt cảm thấy có chút hoài cảm.
Riêng cá con thì ôm chặt bát gỗ mà Tần Chiêu đặc biệt gọi riêng cho bé, dùng thìa múc sợi mì đã được A Thất cắt vụn giúp ở trong bát, tập trung ăn từng miếng từng miếng một, hai má đều căng phồng lên.
Tần Chiêu và Cảnh Lê cứ thế ở lại kinh thành.
Nửa tháng tiếp theo cứ như quay lại khoảng thời gian chuẩn bị thi ở Giang Lăng, Tần Chiêu vẫn cứ đọc sách, hôm nào trời đẹp thì đưa Cảnh Lê và cá con đi dạo.
Yên ổn đến mức khiến Cảnh Lê không chịu được.
Hình như... không giống với tưởng tượng của cậu cho lắm thì phải?
"Thế ngươi nghĩ là gì, ủ mưu tính kế, gió tanh mưa máu chắc?" Nghe xong suy nghĩ của Cảnh Lê, Tần Chiêu bất lực nói, "An ổn một tí không được sao?"
"Đương nhiên không phải vậy rồi..." Cảnh Lê nói, "Nhưng chúng ta ở lại đây, hình như cũng không có tiến triển gì mà?"
Cho dù ngày tháng tới vẫn cứ bình lặng thì trong lòng Cảnh Lê vẫn luôn thấy bất an. Chừng nào còn chưa giải quyết xong việc này thì khi ấy Tần Chiêu vẫn còn nguy hiểm, cậu thật sự không thể nào bình chân như vại giống đối phương được.
Tâm trạng cậu thật mâu thuẫn.
Cậu hy vọng ngày tháng sau này có thể tiếp tục yên ổn sống, Tần Chiêu không gặp người phiền phức hay nguy hiểm gì. Cũng hy vọng chuyện này mau chóng có manh mối, cũng sớm ngày kết thúc.
Cảnh Lê bối rối đến đứng ngồi không yên, dứt khoát không suy nghĩ linh tinh nữa, dẫn cá con ra ngoài mua sắm.
Bước sang tháng mười một, kinh thành lạnh kinh khủng. Giai đoạn mấu chốt này Tần Chiêu không thể bị bệnh nên dứt khoát giảm bớt số lần đi ra ngoài.
Nhưng Cảnh Lê thì không chịu ngồi yên.
Cậu rảnh một tí là rất dễ suy nghĩ lung tung, nên cậu chủ động đảm nhận hết công việc trong nhà, trong đó bao gồm cả ra ngoài mua đồ.
Nửa tháng tiếp đó, Cảnh Lê sớm đã thuộc nằm lòng khu vực xung quanh.
Hai cha con mua đủ những đồ dùng cần thiết ở chợ xong, tiện đường đền đầu phố mua bánh ngọt, mỗi người cầm một cây kẹo hồ lô đi về.
Quần áo trên người họ được làm từ cùng một chất liệu, áo khoác màu đỏ tươi có thêu hình cá chép sống động như thật đằng sau lưng, một lớn một nhỏ, giống như từ một khuôn đúc ra vậy, trông đặc biệt đáng yêu.
Cảnh Lê dắt cá con về nhà, còn chưa đến nơi, đã nhìn thấy trong ngõ nhỏ bên cạnh nhà mình có một kẻ lạ mặt lén la lén lút lẻn vào trong.
Cảnh Lê cau mày, vô thức kéo cá con lại.
Con ngõ đó... Rõ ràng là dẫn đến hậu viện nhà cậu, hơn nữa còn là ngõ cụt.
Vậy người đó là ai?
Lẽ nào là do biết được thân phận của Tần Chiêu, muốn hại hắn?
Cảnh Lê đứng yên suy tư một lúc, không chần chờ thêm nữa, ôm cá con chạy nhanh về nhà.
Lúc này Tần Chiêu chắc là đang ở thư phòng đọc sách, Cảnh Lê thả cá con vào sân, dặn dò: "Đi tìm a cha đi, nhỏ tiếng thôi nhé."
Cá con ngoan ngoãn gật gật đầu, cầm lấy cây kẹo hồ lô đã ăn hết một nửa lon ton chạy đi.
Nếu là nhắm đến Tần Chiêu mà tới, đương nhiên không thể gọi hắn đến. Bây giờ hắn là một con ma ốm, không giúp được gì thì thôi, có khi còn gặp nguy hiểm nữa.
Chỉ có thể đi tìm A Thất thôi.
Nhưng Cảnh Lê tìm một vòng hết trong lại ngoài phòng vẫn không tìm thấy hình bóng người thanh niên đó đâu. Cậu cân nhắc một hồi, không dám chần chừ, nhẹ chân nhẹ tay đi về phía hậu viện.
Kẻ đi ngõ nhỏ kia hình như cũng vừa hay đi đến chân tường bên ngoài, cách một bức tường, Cảnh Lê loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân.
Cửa hậu viện nhà cậu thường không đóng, trong hậu viện nối liền với cửa có đỗ một chiếc xe ngựa, bên cạnh là một chuồng ngựa đơn sơ. Cảnh Lê ngồi xổm cạnh chuồng ngựa, ló đầu nhìn ra ngoài, nhìn thấy cửa sau bị người ta nhẹ nhàng đẩy ra.
Tim Cảnh Lê đập dồn dập, từ góc nhìn của cậu chỉ có thể nhìn thấy một đôi giày vải lạ hoắc bước vào. Cậu không nghĩ nhiều, thuận tay với lấy cây chổi bên cạnh chuồng ngựa đánh tới.
"A!"
Đối phương bị Cảnh Lê đánh ngay vào đầu, bị đau kêu to đồng thời lùi về phía sau nửa bước, không nghĩ tới chân giẫm hụt, gáy đập mạnh vào ván cửa ngất đi luôn.
Lúc này Cảnh Lê mới nhìn thấy rõ mặt của hắn ta.
Đây không phải là... Tuần phủ Giang Lăng Đặng Thiên Hữu hay sao?