Mục lục
Thần Y Đích Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Theo trận đại hoả mà Phượng Tử Hạo gây ra, thông qua một góc bị chém vào trong quan tài, lửa bên ngoài đã dập tắt, ai cũng không thể nghĩ rằng lửa còn tiếp tục đốt trong quan tài. Trước mắt mọi người vọt vào khai quan mới phát hiện, Thẩm thị đã bị cháy sạch chỉ còn lại có một nửa.

Lão thái thái sợ tới mức lảo đảo một cái ngồi trên đất, quyền trượng trong tay cũng ném đi, hai mắt đăm đăm, giống như một pho tượng.

Triệu ma ma nóng vội, kêu với Phượng Vũ Hoành: "Nhị tiểu thư, mau đến xem lão thái thái."

Phượng Vũ Hoành đi qua, từ trong tay áo lấy ra một túi ngân châm, châm vào sau gáy lão thái thái, lão thái thái mới tỉnh lại, lập tức gào khóc thất thanh: "Phượng gia này rốt cuộc đã tạo nghiệt gì? Tại sao lại bị trời phạt hả?"

Huyền Thiên Minh còn đồng tình nói với nàng: "Lão thái thái đừng nóng vội, ngày mai bổn vương mời một pháp sư tới Phượng gia lập đàn cầu nguyên, nhất định giúp ngài điều tra rốt cuộc đã tạo nghiệt gì."

Phượng Cẩn Nguyên muốn mắng người lại không dám, chỉ có thể phân phó Hà Trung nhanh chóng lại đi mua quan tài mới một lần nữa, về phần người, dù sao cũng đặt trong quan tài, người ngoài không thấy là được.

Phượng Vũ Hoành nâng lão thái thái dậy, an ủi nàng nói: "Việc đã đến nước này, tổ mẫu đừng quá bi thương. Tuy A Hoành cũng không rõ đại ca ca và mẫu thân có thù hận gì, lại muốn hạ độc thủ như thế. Mẫu thân đã qua đời, đại ca ca còn đốt thi thể."

Lão thái thái đi bên này đường chợt nghe đến việc này, không khỏi trừng mắt nhìn Phượng Cẩn Nguyên một cái, vì Phượng Vũ Hoành nói câu công đạo: "Chuyện này trách A Hoành sao? Đều là cốt nhục của ngươi, đều là cháu trai cháu gái của ta, ngươi không thương nàng thì ta thương! Trong lúc tang lễ ta không cùng ngươi so đo, chờ xử lý mọi việc, ngươi nhất định phải cho ta câu trả lời, ta muốn hỏi một chút, rốt cuộc là ai nói gì với Tử Hạo?"

Lão thái thái gào lên, Phượng Cẩn Nguyên cũng nhận ra, nhất định là có người nửa đường nói cho Tử Hạo một ít thị phi, cho nên Tử Hạo mới nhận định mẫu thân hắn là do Phượng Vũ Hoành hại chết.

Lại nói tiếp chuyện này, Phượng Vũ Hoành đúng oan uổng, nay Ngự vương và Thuần vương đều ở trong này, tuy hắn không tình nguyện, cũng phải xuống nước với nhị nữ nhi của hắn!

Nghĩ đến đây, Phượng Cẩn Nguyên liền đến chỗ Phượng Vũ Hoành xem, cảm xúc hơi bình phục, lời hay ý đẹp nói với nàng: "Trước đó vi phụ cũng bị tức đến hồ đồ, không lo đến ủy khuất của con. A Hoành con xem ở trong phủ xảy ra chuyện lớn như vậy, thông cảm cho vi phụ. Hôm nay việc này tất cả đều là lỗi của đại ca con, chờ tang lễ chấm dứt, vi phụ tự mình đưa hắn đến bồi tội cho con."

Phượng Vũ Hoành gật đầu: "Được! Đến lúc đó cũng xin phụ thân nói thật với A Hoành, rốt cuộc là ai giật dây đại ca ca làm như vậy. Nếu phụ thân tra không ra, vậy A Hoành cũng có thể tự mình đi điều tra."

Phượng Cẩn Nguyên nhanh chóng nói: "Nhất định sẽ tra ra kết quả." Vừa nói vừa nhìn về phía hai vị hoàng tử: "Để hai vị điện hạ chê cười rồi, trước mắt linh đường bị hủy, chắc là cúng viếng cũng không thể, không bằng điện hạ tới phòng khách đi nghỉ ngơi trước một chút, thần sai người bố trí linh đường lần nữa."

Huyền Thiên Hoa gật đầu, "Vậy Phượng đại nhân sắp xếp xử lý chuyện trong nhà đi, ta cùng với hoàng đệ đến phòng khách ngồi."

Phượng Cẩn Nguyên cúi người mời, sau đó ánh mắt nhìn về phía Phượng Vũ Hoành, ý là để nàng tiếp đón một chút.

Ai biết Phượng Vũ Hoành căn bản không muốn đi, chỉ nói với hai người: "Ta lưu lại bên cạnh chiếu cố tổ mẫu, nếu không Huyền Thiên Minh tự ngươi đưa thất ca đến Đồng Sinh hiên ngồi đi, Tử Duệ còn ở bên kia, ngươi giúp ta chiếu cố một chút."

Mũi Phượng Cẩn Nguyên suýt chút nữa bị lệch, ta cho ngươi tiếp đón khách nhân, kết quả ngươi để khách nhân tự mình chiếu cố bản thân không nói, còn để người ta giúp ngươi trông trẻ.

Nhưng chưa đợi hắn phản bác, chỉ thấy Huyền Thiên Minh vô cùng thống khoái gật đầu: "Lúc chuẩn bị đi còn mang theo điểm tâm mà tiểu tử kia thích ăn, thất ca hắn lại có một bộ sách ngoại quốc được tiến cống, đúng lúc muốn đưa cho hắn."

"Vậy mau đi đi!" Nàng phất tay với hai người, "Thất ca đi tốt."

Huyền Thiên Hoa cười, chủ động giúp Huyền Thiên Minh đẩy xe lăn, dẫn theo bọn thị đi cùng rời khỏi Kim Ngọc viện.

Thấy hai người hắn rời đi, một nhà Phượng gia cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Phượng Cẩn Nguyên nhanh chóng phân phó hạ nhân nâng Phượng Tử Hạo về Kiếm Lăng hiên, nhanh chóng mời đại phu đến xem vết thương, lại liếc mắt thấy Hàn thị sợ tới mức không dám đứng lên, không khỏi nhíu mày: "Trước kia cũng không thấy nàng nhát gan như vậy, làm cái gì vậy hả? Mau đứng lên."

An thị ở bên cạnh đỡ Hàn thị, liền cảm thấy toàn thân Hàn thị đều phát run, liền mở miệng nói: "Chỉ sợ thân thể muội muội còn không điều dưỡng tốt, lại bị kinh hãi như vậy, lại nặng thêm."

Lão thái thái phiền chán xua tay đuổi hàn thị: "Mau về viện ngươi nằm đi, đừng ở chỗ này thêm phiền."

Hàn thị chưa kịp nói tạ ơn, đã được hạ nhân đỡ rời khỏi linh đường.

Nàng đúng là bị dọa, vừa thấy Huyền Thiên Minh đến đã doạ nàng choáng váng. Phấn Đại vì vậy mà đánh mắng nàng, nàng nhìn thấy Huyền Thiên Minh như phản xạ có điều kiện đã muốn hộc máu.

Rời Kim Ngọc viện, cả người Hàn thị đều dựa vào người nha đầu từ viện mình mang đến, theo bản năng nỉ non nói: "May mắn vừa rồi Phấn Đại không ở bên cạnh, nếu nàng biết cửu hoàng tử đến đây, không chừng đã nháo thành cái gì rồi."

Nha đầu kia đột nhiên ngẩn ra, lập tức mở miệng gấp giọng nói: "Di nương, ngươi nhanh đi, chúng ta mau trở về."

"Làm sao vậy?" Hàn thị khó hiểu, nha đầu luôn hướng đến ổn trọng như thế lại đột nhiên vội vàng xao động như vậy?

Nha đầu kia dậm chân: "Tứ tiểu thư lúc này là không ở bên cạnh, nhưng khó nói tin tức cửu hoàng tử đến không truyền đến viện chúng ta? Chỉ sợ lúc này đã rơi vào tai tứ tiểu thư rồi!"

Hàn thị giật mình, "Không tốt!"

Bên nàynàng  vội vã chạy về viện mình, linh đường bên kia, Phượng Cẩn Nguyên trực tiếp ra lệnh Hà Trung làm lại linh đường ở Mẫu Đơn viện một lần nữa. Nơi này đốt thành cái dạng này, sao còn có thể dùng.

Lão thái thái buồn bực hừ một tiếng, không cam lòng nói: "Mẫu Đơn viện đang tốt lành, cho màu trắng vào lại dính xui." Nói xong lại nhìn về phía Phượng Cẩn Nguyên, đột nhiên hỏi câu: "Vậy cửu hoàng tử giơ roi có phải đã doạ ngươi choáng váng rồi hay không? Còn muốn đem ta làm bia đỡ, sao ngươi lại mặc kệ để người ta đem nương ngươi quất chết?"

Phượng Cẩn Nguyên sợ tới mức vén áo bào quỳ xuống, "Mẫu thân vạn lần không thể nói như vậy, con thà tự mình chịu roi, cũng không thể để mẫu thân nửa điểm thương tổn!" Vừa nói vừa nhìn về phía Phượng Vũ Hoành, trong giọng nói có phần bất đắc dĩ: "A Hoành, vi phụ biết chuyện hôm nay làm ngươi lạnh tâm, nhưng ngươi có thể nể tình phần cốt nhục thân tình, không cần phải giật dây Ngự vương điện hạ quất người nhà mình?"

Phượng Vũ Hoành lại buồn bực: "Ta giật dây khi nào? Là đại ca ca tự mình chạy tới, còn hô hào cái gì mà để Huyền Thiên Hoa giải oan cho mẫu thân hắn? Phụ thân chẳng lẽ không nghe thấy sao?"

Phượng Cẩn Nguyên đương nhiên nghe được, bất đắc dĩ nắm chặt tay, "Tử Hạo đều bị mẫu thân hắn chiều hư rồi." Nói xong, lại nghĩ tới vốn muốn cùng Phượng Vũ Hoành nói một chuyện: "A Hoành, vi phụ cũng phải nhắc nhở ngươi, hai vị kia dù sao cũng là hoàng tử, là vương gia, sao ngươi có thể mở miệng ngậm miệng liền gọi thẳng tục danh như vậy?"

Không đợi Phượng Vũ Hoành trả lời, lão thái thái tức giận trước: "Ngươi quan tâm chính sự không được à? A Hoành cùng cửu hoàng tử cảm tình tốt, ngươi không thấy lúc nàng gọi tục danh của người cửu hoàng tử vẫn là một bộ dáng hưởng thụ sao? Ngươi không nghe thấy A Hoành cùng thất hoàng tử từng câu từng chữ gọi là thất ca? Bên trong A Hoành vẫn là một đứa trẻ, ngươi đừng quản nàng lại thành vô liêm sỉ giống Tử Hạo!"

Phượng Cẩn Nguyên bị mắng té tát, chỉ phải gật đầu, không nói cái gì nữa.

Phượng Vũ Hoành nhặt quyền trượng của lão thái thái lên, một lần nữa giao trả vào tay nàng. Hôm nay nàng đối với biểu hiện của lão thái thái thập phần vừa lòng, nàng có thể nhìn ra được giờ phút này lão thái thái nói ra không phải vì nịnh bợ nàng để có được cái gì ưu việt, mà là lão thái thái thực sự nghĩ như vậy.

Nắm quyền trượng trong tay lần nữa, cảm xúc của lão thái thái cũng bình tĩnh rất nhiều, không khỏi giữ chặt tay Phượng Vũ Hoành, vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng. "A Hoành, tổ mẫu tuổi đã lớn, cái nhà này cũng không quản được. Về sau ngươi cách xa đại ca ca một chút, đừng để hắn điên lên rồi lại làm ngươi bị thương."

Phượng Vũ Hoành gật đầu, "Tổ mẫu yên tâm, A Hoành sẽ cẩn thận."

Lão thái thái lại nhìn thoáng qua Phượng Cẩn Nguyên, bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt từ từ nhìn ra bên ngoài, tựa như đang cân nhắc cái gì.

Lúc này, Huyền Thiên Hoa giúp Huyền Thiên Minh đi đến Đồng Sinh hiên, có nha đầu dẫn đường đưa bọn họ đến chỗ Nguyệt Lượng môn ở Liễu viện, sau đó lùi xuống dưới: "Điện hạ, phía trước chính là Đồng Sinh hiên."

Huyền Thiên Hoa gật đầu, ôn hòa nói với nha đầu kia: "Chúng ta tự mình đi vào là được rồi, ngươi về đi."

Mặt nha đầu kia trong phút chốc liền đỏ lên, cúi người với hai người, ôm mặt một đường từ từ rời đi.

Nha đầu canh cửa ở Đồng Sinh hiên dĩ nhiên biết người đến là ai, lúc nãy có hai người đã đến bên này thông báo trước. Trước mắt thấy người đã đến gần, nhanh chóng tiến lên hành lễ, sau đó dẫn bọn họ đến chỗ nhóm chủ tử tụ tập.

Sáng sớm hôm nay Diêu thị đã đi qua chỗ Phượng phủ, buổi trưa trở lại Đồng Sinh hiên chăm sóc Tử Duệ, ngay lúc Huyền Thiên Minh bọn họ đến phía trước, nàng đang muốn đi tiếp, Hoàng Tuyền lại chạy tới kể chuyện ở linh đường một cách đơn giản mà tóm tắt chuyện chính yếu một lần.

Diêu thị kinh hãi, hỏi thêm: "A Hoành có bị thương hay không? Ngươi nói Tử Hạo động kiếm? Có làm thương A Hoành chúng ta hay không? Lửa đốt lớn không? Vong Xuyên sẽ bảo hộ A Hoành không có việc gì chứ?"

Lời này đúng lúc bị hai người Huyền Thiên Minh nghe thấy, không khỏi nói: "Nghe thấy không, đây mới là mẹ ruột."

Huyền Thiên Hoa gật đầu, nhưng mà cũng phản bác hắn: "Cũng không phải ai cũng bị mẫu thân nuôi hỏng, mẫu phi chúng ta đối với ta mà nói, giống như mẹ ruột vậy."

Huyền Thiên Minh dõng dạc đáp: "Tất nhiên rồi! Nương ta có thể giống với người khác sao!"

Hai người hắn nói chuyện cũng không kiêng dè người bên ngoài. Diêu thị và Hoàng Tuyền sớm nghe thấy, Diêu thị kéo Tử Duệ chạy tới, làm hành động quỳ xuống vấn an bọn hắn, lại bị Huyền Thiên Hoa đi trước một bước ngăn lại.

"Phu nhân không cần như thế."

Huyền Thiên Minh cũng đi theo nói: "Ngài là mẫu thân của A Hoành, nếu ta nhận lễ của ngài, A Hoành sẽ cắn ta."

Diêu thị xấu hổ một trận, cái gì mà cắn hắn?

Phượng Tử Duệ thấy Huyền Thiên Minh rất là vui vẻ, tiểu hài tử cũng không biết sợ, chạy chậm đi đến trước mặt Huyền Thiên Minh, sôi nổi nói: "Điện hạ rất lợi hại, ngài đến thăm tỷ tỷ của ta sao?"

Nay hắn mập hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn, thập phần đáng yêu.

Huyền Thiên Minh kéo đứa trẻ này đứng trước xe lăn sờ mặt, nói với hắn, "Ta đã thăm tỷ tỷ ngươi rồi, hiện tại là tới thăm ngươi."

Nói xong, thị vệ phía sau liền đưa một bọc điểm tâm to vào tay Tử Duệ.

Lúc này, có nha đầu một đường đi đến bên người Hoàng Tuyền, nhỏ giọng nói với nàng: "Tứ tiểu thư đến đây."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK