Mà trên thực tế, Huyền Thiên Hoa cũng đang hỏi Phượng Vũ Hành: "Vì sao trên bàn muội, ngay cả chén trà nhỏ cũng không có?"
Phượng Vũ Hành trả lời như chuyện đương nhiên: "Không được người ta chào đón thôi." Lại nói tiếp, nàng và Huyền Thiên Hoa cũng chỉ gặp mặt hai lần mà thôi, nhưng tự nhiên lại thân thiết gần gũi. Cảm giác này của Huyền Thiên Hoa bẩm sinh đã có, cảm giác xuất trần xa cách vẫn không ảnh hưởng việc các nàng ở cùng một chỗ. Nàng gọi hắn là thất ca, gọi là trượng nghĩa mà lại tự nhiên.
Huyền Thiên Hoa bảo hạ nhân đưa nước trà lên trước mặt Phượng Vũ Hành, lại rót thêm một chén, đưa cho Phượng Tưởng Dung.
Tưởng Dung không nghĩ rằng Huyền Thiên Hoa còn chú ý đến nàng, trong lúc nhất thời lúng túng, khi nhận lấy chén trà, tay cứ run lên.
Phượng Vũ Hành bất đắc dĩ xoa nhẹ, "Tưởng Dung, muội cố gắng một chút cho ta."
Tưởng Dung ảo não cúi đầu, nàng cũng muốn đấu tranh, nhưng đối mặt với Huyền Thiên Hoa, căn bản không thể tranh đấu nổi.
Huyền Thiên Hoa không biết có chuyện gì, trên mặt vẫn là nụ cười ấm áp, cười không ngừng làm hai má Tưởng Dung càng ngày càng hồng.
Phượng Vũ Hành cảm thấy mình phải nói gì đó để thoát khỏi cục diện xấu hổ này, vì thế mở miệng hỏi Huyền Thiên Hoa: "Quy định đến chúc thọ Định An vương phi là luân phiên các hoàng tử sao? Năm nay đúng lúc đến phiên của huynh?"
Huyền Thiên Hoa lắc đầu, thả nhẹ âm thanh một chút, "Cũng không phải là luân phiên, ai muốn đến thì đến, nhưng tóm lại là có người đại diện, nên ta đến đây." Tự giải thích xong, lại nói với nàng: "Minh nhi để ta nói với muội, thọ yến trong Định An vương phủ không có gì vui, nếu muội thích náo nhiệt, vẫn là cung yến vào Trung Thu vẫn đỡ hơn."
"Ta đã nghe Thiên Ca nói rồi." Nàng uống một ngụm trà, ánh mắt híp lại, Phượng Trầm Ngư đang đi đến gần.
"Điện hạ." Trầm Ngư đi hơi nhanh, lúc dừng lại vẫn đang thở gấp, cũng cố điều chỉnh hơi thở rồi chào hỏi với Huyền Thiên Hoa.
Huyền Thiên Hoa gật đầu, tươi cười không có biểu cảm gì khác, "Phượng đại tiểu thư."
"Điện hạ không cần khách khí như vậy, gọi ta là Trầm Ngư là được rồi." Có tiểu nha đầu mang cho nàng một cái bàn và ghế dựa, Trầm Ngư ngồi xuống, lại xê dịch về hướng Huyền Thiên Hoa.
Nhưng Huyền Thiên Hoa hiển nhiên không có ý bắt chuyện cùng nàng, vẫn tiếp tục nói chủ đề ban nãy với Phượng Vũ Hành, "Từ nhỏ Thiên Ca đã giống Minh nhi, là một yêu tinh gây họa, các ca ca chúng ta cũng không thiếu lần dọn dẹp cục diện rối rắm cho nàng."
Phượng Vũ Hành cười, "Các huynh chắc rất thương muội muội. À, ngày đó ở Tiên Nhã lâu ta đã thấy thất ca, chính là lúc đi ăn cùng Thiên Ca, còn có Phù Dung các nàng nữa."
Huyền Thiên Hoa gật đầu, "Ta cũng thấy muội. Có thể vì tiểu nhị nhà mình làm chỗ dựa, đúng là chủ tử tốt." Ý hắn là chuyện cãi nhau giữa nàng và Thanh Nhạc ngày ấy.
Còn chưa chờ Phượng Vũ Hành trả lời, chợt nghe Trầm Ngư thêm miệng vào, không để mình là người ngoài nói: "Nhị muội muội gọi điện hạ là thất ca à! Ta dĩ nhiên cũng sẽ gọi theo là thất ca, thất ca sẽ không để ý chứ?"
Huyền Thiên Hoa sửng sốt, nhìn về phía Phượng Trầm Ngư, trong ánh mắt lộ ra sự khó hiểu: "A Hành gọi ta là thất ca, vì nàng và Minh nhi có quan hệ. Dưới bổn vương chỉ có hai đệ đệ, ý của Phượng đại tiểu thư là... ngươi và bát đệ của ta..."
"Không có không có!" Phượng Trầm Ngư hơi nóng nảy, đương nhiên, nàng sốt ruột cũng không phải vì nghĩ đến chuyện Phượng Cẩn Nguyên từng dặn nàng, Phượng gia đã xác định lập trường, tuyệt đối không thể biểu hiện gì với một gã nam tử. Nàng thầm nghĩ đã có nam tử trong lòng sao có thể có quan hệ với những người khác, càng thêm biểu đạt cõi lòng với Huyền Thiên Hoa: "Trầm Ngư và bát điện hạ chưa từng gặp qua, thất ca nhất định phải tin tưởng Trầm Ngư."
Huyền Thiên Hoa vẫn rất khó hiểu, "Ngươi làm gì để bổn vương tin tưởng ngươi, mà ngươi cứ gọi là thất ca? Bổn vương đã sớm nói, A Hành gọi là thất ca đó là vì nàng là đệ muội của bổn vương, nếu ngươi không có tầng quan hệ này, thì phải dựa vào hoàng thân, bổn vương phải về cung xin ý chỉ của phụ hoàng một chút."
Phượng Trầm Ngư gấp đến độ mặt đỏ lên, chỉ cảm thấy Thuần vương điện hạ thoạt nhìn rất thiện tâm, nhưng lời nói gian xảo không có lối thoát. Tuy nàng đã tận dụng mọi thứ, căn bản cũng không thể tìm ra khe hở.
Trầm Ngư cảm thấy thật sự xấu hổ, đứng lên, cúi người với Huyền Thiên Hoa, xoay người bước đi.
Ai ngờ vừa mới đi được hai bước đã bị Huyền Thiên Hoa gọi lại, sau đó xoay người nhặt lên một cái hà bao rơi trên đất đưa cho Trầm Ngư: "Phượng đại tiểu thư rơi đồ này."
Trầm Ngư mặt đỏ đến nỗi sắp xuất huyết, cũng không quay lại mà đi tiếp, chỉ nói bằng âm thanh rất nhỏ: "Là tặng cho điện hạ." Sau đó làn váy đi khuất vào đám đông.
Huyền Thiên Hoa bất đắc dĩ lắc đầu, đưa hà bao cho Phượng Vũ Hành: "Càm lại đưa cho nàng, hoặc là đưa cho phụ thân muội, nói chuyện lần này bổn vương không so đó với nàng, nếu lại tiếp tục, mời Phượng tướng đại nhân tự mình đến nói chuyện với bổn vương."
Phượng Vũ Hành gật đầu, nhận lấy, cầm hà bao trong tay nhìn một hồi, không khỏi bĩu môi, "Phượng gia ký thác vào nàng hy vọng lớn như vậy, sao không ai dạy tốt nữ công cho nàng." Vừa nói vừa đưa cho Tưởng Dung xem: "Muội nhìn chiếc kim này đi, thô to đến nỗi có thể nhìn xuyên qua bên trong." Nàng vừa nói vừa bắt đầu nhìn từ khe hở do chiếc kim tạo thành, nhìn vào bên trong.
Huyền Thiên Hoa bật cười, "Muội đúng là nhiều chuyện."
Tưởng Dung lại giải thích cho nàng: "Nữ công đều phải học từ nhỏ, trước đây đại tỷ tỷ là thứ nữ, tuy bộ dạng xinh đẹp hơn so với những đứa trẻ khác, nhưng trong nhà cũng không trông cậy vào nàng, càng chưa nói đến chuyện bồi dưỡng."
Phượng Vũ Hành suy nghĩ, "Cũng đúng, khi đó có đủ tiên sinh suốt ngày vây quanh ta, đáng tiếc, ta không có hứng thú với mấy thứ kia."
Huyền Thiên Hoa cũng biết một chút, "Chỉ sợ hứng thú của muội đều đặt ở chỗ ngoại công, nếu Diêu thần y ở trong kinh thành ngẩn ngơ thêm vài năm đầu, chỉ sợ muội sẽ càng lợi hại."
Hắn nghe Huyền Thiên Hoa kể sơ qua chuyện gặp Phượng Vũ Hành ở Đại Sơn, cũng ngạc nhiên đối với cô nương còn nhỏ tuổi mà có thể tinh thông và nắm vững y thuật như thế. Chỉ là đối với việc nghe qua chuyện gặp được vị kỳ nhân Ba Tư lại không để trong lòng, chỉ cho là những chiêu thức ấy do ngoại tổ chân truyền.
Khi hai người nói chuyện, một màn ca múa dĩ nhiên đã thay đổi. Lúc này trên sân khấu đều là mười vũ cơ khác trước, bất luận là phục sức hay khí chất đều cao hơn một bậc, nếu không phải giờ phút này đứng giữa sân chờ biểu diễn, tùy tiện nhặt ra một người, hoàn toàn không thua gì các tiểu thư khuê các ở đây.
Phượng Vũ Hành thấy vũ cơ đứng trong sân chậm chạp, bất đọng, lông mày nhíu lại, trực giác nói cho nàng biết, chỉ sợ là có trò hay muốn lên sân.
Huyền Thiên Hoa không có ý ở lại hoa viên nơi các nữ quyến, chào Phượng Vũ Hành, yên lặng rời sân.
Mà Định An vương phi kia, ánh mắt vẫn không rời Huyền Thiên Hoa, lúc này thấy hắn rời sân, cũng không nói gì với mình, trong lòng lại thấy không thoải mái. Nhìn Phượng Vũ Hành, trực giác nói hôm nay những đứa trẻ của Phượng gia đến thật sự ai cũng chướng mắt.
Nàng uống một ngụm trà xanh, để một lúc nhìn thoáng qua, thấy đa số khách nhân đều cảm thấy kỳ lạ đối với đội ca múa trên sân, lúc này mới nổi lên một nụ cười quỷ dị, mở miệng nói: "Chư vị cảm thấy, mười vũ cơ trên sân này như thế nào?"
Nghe nàng hỏi như vậy, lập tức có người nịnh nọt trả lời: "Đây là vũ cơ được nuôi trong Định An vương phủ à? Dĩ nhiên là không tầm thường."
Bên cạnh có người phụ họa: "Cũng không hản! Một tiểu dáng của cả đám, thật sự đẹp."
Định An vương phi đối với những lời cổ vũ rất hài lòng, đắc ý gật đầu, lại nói: "Những vũ cơ này từ lúc ba tuổi đã được nuôi trong vương phủ, ngày thường không cần làm gì cả, chỉ một lòng một dạ ca múa. Nói là vũ cơ, thật ra không khác gì những tiểu thư trong nhà là mấy."
Mọi người phía dưới gật đầu theo, trong vương phủ nuôi vũ cơ, việc này không coi là lạ.
Lúc này, có hai nha hoàn cùng nhau nâng thất huyền cầm đến, để bên cạnh sàn múa.
Chợt nghe Định An vương phi lại nói: "Nhưng nói ra thì, nô tỳ chính là nô tỳ, nuông chiều bồi dưỡng các nàng, cũng không bằng các thiên kim tiểu thư đa tài đa nghệ. Đừng thấy các nàng múa đẹp, nhưng đánh đàn, lại không được, cho nên điệu múa tiếp theo này..." Nàng nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng, ánh mắt dừng trên người Phượng Vũ Hành, "Mời nhị tiểu thư Phượng gia gảy một bản vì các vũ cơ được không?"
Mọi người ồ lên.
Để nhị tiểu thư tướng phủ gảy đàn cho nô tài? Tuy nhị tiểu thư kia là thứ nữ, nhưng nô tỳ của vương phủ ngươi cũng không thể so với thứ nữ tướng phủ đâu!
Phượng Vũ Hành không có phản ứng gì nhiều, chỉ ngầm "à" một tiếng, vốn đang ở đây chờ nàng.
Nàng vẫn ngồi uống nước trà như vũ, người chỉ nhìn đến chỗ Định An vương phi, lại không nói gì.
Định An vương phi chờ một lát, thấy Phượng Vũ Hành không có phản ứng, không khỏi nhăm mày, không vui hỏi: "Phượng nhị tiểu thư, có thể gảy đàn cho vũ cơ của Định An vương phủ là phúc khí của ngươi, ngươi không nên không biết tốt xấu."
Phượng Vũ Hành vẫn không để ý đến nàng, chỉ chú ý tới Thanh Nhạc và Phượng Trầm Ngư đang nhìn nhau, sau đó gật đầu với nhau. Nàng liền biết, chỉ sợ chủ ý này là từ hai nữ nhân kia gây ra.
Nàng đứng lên, không đi về phía trước, chỉ mở miệng hỏi Định An vương phi một câu: "Ý vương phi là nói, hôm nay nếu có thể gảy một bài, là vinh dự ngất trời?"
Định An vương phi gật đầu, "Đương nhiên."
Phượng Vũ Hành bỗng tỉnh ngộ: "Hóa ra là như vậy. Tuy nói ta thật sự không cảm thấy đánh đàn cho một đám nô tỳ có vinh quang gì đáng giá, nhưng nếu vương phi nói như vậy, vậy chắc là vinh quang rồi!" Sau đó lại nhìn Phượng Trầm Ngư, nói: "Đại tỷ tỷ, vậy xin mời!"
"Hả?" Phượng Trầm Ngư sửng sốt, không hiểu nàng có ý gì.
Phượng Vũ Hành giải thích với nàng, cũng giải thích với mọi người: "Từ khi ta trở lại kinh thành, phụ thân thường xuyên dặn ta, ta là thứ nữ trong nhà, cho dù là trong nhà hay bên ngoài, đều không thể tranh giành với đại tỷ tỷ. Tốt đều phải để đại tỷ tỷ, thể diện phải lưu lại cho đại tỷ tỷ, vinh quang dĩ nhiên cũng muốn đại tỷ tỷ hưởng. Nếu vương phi một mực chắc chắn đây là chuyện vinh quang nhất, vậy đại tỷ tỷ đừng khách khí, đây là dặn dò của phụ thân." Nàng nói xong, không quên hỏi lại Định An vương phi một câu: "Vương phi chắc sẽ không khó xử phụ thân ta chứ?"
Định An vương phi bị nghẹn không biết tiếp lời như thế nào, nếu nàng muốn cho Phượng Vũ Hành một viên đạn, thì phải làm khó xử Phượng Cẩn Nguyên. Tuy nàng là vương phi, nhưng Định An vương phi không tiền không quyền, lại không nhận được sự chào đón của Hoàng thượng, người ta là Phượng tướng nhưng có thực quyền của thừa tướng!
Suy nghĩ vài điểm, không khỏi nhìn thoáng qua Thanh Nhạc quận chúa.
Thanh Nhạc cũng mặc kệ chuyện này, trực tiếp đứng lên nói với Phượng Vũ Hành: "Cho ngươi đàn là cho ngươi thể diện, Phượng Vũ Hành ngươi đừng không biết xấu hổ!"
Lời này nàng nói rất khó nghe, Tưởng Dung đều không nghe nổi, miệng mới muốn nói tháy Phượng Vũ Hành, lại bị nàng ngăn lại. Chợt nghe Phượng Vũ Hành nói: "Vừa rồi ta cũng nói, gia phụ đã sớm dặn dò, cho dù là ở nhà hay bên ngoài, thể diện đều phải để cho chính nữ Phượng gia, cũng là đại tỷ tỷ của ta. Nếu Thanh Nhạc quận chúa cứ cố chấp chuyện đánh đàn này là thể diện, ta đây rất yên tâm, tặng lại cho đại tỷ tỷ." Nàng trừng mắt nhìn Thanh Nhạc, trong ánh mắt mang theo khinh thường, "Quận chúa Định An vương phủ, dường như không hề bác bỏ lời dạy của thừa tướng. Vương phi, ngài nói đi?"