Vẻ mặt thẹn thùng này của nàng không tránh được ánh mắt của Phượng Vũ Hành, còn nghĩ đến bộ dáng thản nhiên của Huyền Thiên Hoa giống như thần tiên, bất kể thế nào cũng không hợp với Phượng Trầm Ngư.
Cuối cùng chuyện tham gia thọ yến đã quyết định, Phượng Vũ Hành lại nhớ tới cung yến Trung thu mà Huyền Thiên Ca từng nhắc tới lúc ở trong chùa. Nên gọi Vong Xuyên: "Đi xem mấy xấp vải Huyền Thiên Minh đưa, nhìn xem cái nào thích hợp làm đồ mùa thu, làm cho ta một bộ để chuẩn bị Trung thu rồi mặc."
Vong Xuyên thấy rốt cuộc Phượng Vũ Hành cũng nhớ ra có vải để dùng, thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Nếu tiểu thư mà không dùng mấy tấm vải này, thì nô tỳ phải nhắc nhở ngài một chút."
"Sao nào?" Phượng Vũ Hành khó hiểu, "Đây đều là vải dệt đắt tiền, ta thực sự không nỡ bỏ ra dùng."
Vong Xuyên nói với nàng: "Quý giá cũng chỉ là đối với người bên ngoài, thiên hạ này không có gì mà điện hạ muốn lại không có cả. Nếu điện hạ đem những thứ tốt nhất cho tiểu thư, vậy dĩ nhiên là hy vọng tiểu thư sẽ sử dụng mà mặc, chứ đừng lưu trữ đầy đáy hòm. Tiểu thư, ngài cứ yên tâm mà mặc, không còn vải dùng thì điện hạ vẫn có thể lấy ra."
Phượng Vũ Hành gật đầu, "Được, ta thấy tấm vải này cũng thật đẹp mắt, vậy ngươi chọn làm y phục mùa thu đi, làm hai bộ. À đúng rồi, đừng quên để lại vải thừa để làm khăn tay, ta đã đáp ứng cho Tưởng Dung và Phấn Đại rồi."
Vong Xuyên nhắc nhở Phượng Vũ Hành: "Tiểu thư, ngài còn đồng ý làm cho tam tiểu thư một đôi giày, nói là tặng nàng để đi lúc xuất giá."
Phượng Vũ Hành không quên, "Nàng mới mười tuổi, chưa xuất giá đâu, bây giờ làm thì mất công, chờ đến khi mười tuổi, chân lại dài hơn, đến lúc đó đi không được. Nếu không thì như vậy, ngươi lại chọn kiểu vải nào đó để thay thế và phù hợp với Tưởng Dung, rồi cũng làm cho nàng một bộ y phục."
Vong Xuyên bất giác đau lòng, dù sao mấy thứ này đúng là cửu hoàng tử đều có cách lấy ra, tiểu thư tặng lễ thì cứ việc tặng, rốt cuộc vẫn chỉ là đứa trẻ mười hai tuồi, ở trong Phượng phủ ngột ngạt thì vẫn có người bạn tốt để chơi cùng.
"Ba ngày sau đi Định An vương phủ chúc thọ, tiểu thư có muốn chuẩn bị lễ vậy hay không?" Vong Xuyên rất cẩn thận.
Phượng Vũ Hành lại lắc đầu, "Mấy thứ này Phượng gia đã chuẩn bị rồi, chúng ta không cần quan tâm." Suy nghĩ tiếp rồi bổ sung: "Những thứ kia của ta đều không có cái gì để tặng cho người khác hết."
Vong Xuyên nghĩ lại cũng đúng, Thanh Nhạc quận chúa của Định An vương phủ kia cũng không phải là cô nương tốt, nhớ về năm đó, nàng đã biết rõ tình hình, cửu hoàng tử đã đính thân với nhị tiểu thư Phượng gia, còn mặt dày để phụ thân nàng đến thỉnh cầu Hoàng thượng tứ hôn, một cô nương trong nhà, không biết da mặt đã dày đến mức nào. Nay tiểu thư nhà mình không cho nàng mặt mũi, vậy là đúng.
Sáng sớm ba ngày sau, lão thái thái sắp xếp đưa cho ba vị tiểu thư bộ đồ mới, phân phó cho các hạ nhân đưa tới các viện.
Phượng Vũ Hành nhìn năm bộ y phục mùa thu, hài lòng gật đầu, "Xem ra lão thái thái hẳn lại bị bớt đi chút tiền, nếu đổi lại Thẩm thị, không chừng còn lấy vải rách để lừa bịp ta."
Vong Xuyên vừa giúp nàng chọn y phục vừa nói: "Dù sao lão thái thái đã sống đến tuổi này, ai khinh ai trọng vẫn có thể phân chia rõ ràng. Chứ không thể giống Thẩm thị luôn ham món lợi nhỏ, thiệt thòi lớn."
Hai người chọn đi chọn lại, lựa chọn một bộ y phục màu xanh da trời, vải gấm mỏng vừa phải, phù hợp với lúc mới vào thu.
Lại từ những đồ trang sức mà Huyền Thiên Minh đưa tới lấy ra một bộ trang sức phù hợp với y phục, Phượng Vũ Hành để Vong Xuyên búi tóc, lại cài thêm cây trâm hoa mai, cả người thoạt nhìn cực kỳ thanh thuần đẹp mắt.
Chỉ là vấn đề trang điểm có hơi rắc rối một chút, Phượng Vũ Hành không quen dùng đồ trang điểm ở cổ đại, cứ cảm thấy trang điểm lên lại nhìn rất giả, nhưng tham gia yến hội lại không thể để mặt mộc.
Nàng suy nghĩ, rồi đuổi Vong Xuyên đi, tự mình vào trong không gian, từ ngăn kéo lấy ra túi đồ trang điểm, từ nước tẩy trang đến mút tán kem, lại đến kem CC, rồi tán phấn hồng tự nhiên, thế này mới từ không gian đi ra.
Về phần trang điểm màu mè, Phượng Vũ Hành rất ít khi trang điểm. Hơn nữa theo nàng, làn da mười hai tuổi, để ý một chút cũng không sai, nhưng căn bản không cần cố ý trang điểm. Trang điểm đậm, sẽ trông già đi, mất tuổi gốc.
Cho dù như vậy, từ phòng đi ra, Phượng Vũ Hành vẫn làm Vong Xuyên kinh ngạc một chút. Nàng đang không biết tiểu thư nhà nàng rốt cuộc dùng gì để trang điểm, vì sao thoạt nhìn như không trang điểm, nhưng thực sự đẹp hơn cho với ban đầu.
Vong Xuyên chịu đựng sự tò mò không hỏi, nàng đi theo Phượng Vũ Hành càng lâu lại càng phát hiện có rất nhiều thứ mình không thể lý giải, vị tiểu thư nhà nàng luôn có thể lấy ra những thứ kỳ lạ, đặc biệt là dược liệu. Đưa đến Bách Thảo đường là những viên thuốc kỳ lạ, nghe nói cho vào trong nước ấm là có thể uống thuốc ngọt, trước kia nàng chưa từng nghe nói qua. Dù sao mặc kệ là cái gì, nhị tiểu thư đều nói là học ở chỗ vị kỳ nhân Ba Tư đó, từ từ Vong Xuyên đều đem hết tất cả những thứ không thích hợp quy vào vị kỳ nhân Ba Tư.
Phượng Vũ Hành đã sắp xếp thỏa đáng tất cả, rồi chuẩn bị dẫn theo Vong Xuyên xuất phát. Khi vừa đến chỗ nguyệt lượng môn nối tiếp vào Phượng phủ, thì nhìn thấy Tưởng Dung đang đi tới chỗ này.
Phượng gia làm cho đứa nhỏ kia là một bộ y phục đúng sắc mùa thu, nút thắt ở eo được cột chặt, làm lộ rõ vòng eo.
Thấy Phượng Vũ Hành đi ra, Tưởng Dung rất vui vẻ, nhanh chóng đi nhanh hai bước hành lễ với nàng: "Nhị tỷ tỷ! Tưởng Dung đang muốn đi tìm tỷ."
Phượng Vũ Hành cười, kéo tay Tưởng Dung, "Y phục của Tam muội muội rất vừa vặn."
Tưởng Dung có chút ngượng ngùng nói: "Đây chỉ là dính chút ánh sáng của nhị tỷ tỷ, nếu không phải nhị tỷ tỷ ở chỗ tổ mẫu thay Tưởng Dung nói chuyện, chỉ sợ tổ mẫu sẽ không làm y phục cho Tưởng Dung."
Phượng Vũ Hành vỗ tay nàng an ủi: "Không sao. Muội ở đây thêm mấy năm nữa, nhẫn nhịn một chút, ngày lành còn đang ở phía sau." Vừa nói vừa hỏi Vong Xuyên: "Ta nói dùng vải điện hạ đưa tới làm y phục, đã cho người tới cắt y phục chưa?"
Vong Xuyên nhanh chóng đáp: "Chờ khi tiểu thư trở về từ Định An vương phủ, thì sẽ có thợ may riêng của Ngự vương phủ tới đo cho ngài. Nô tỳ chọn gấm lương nhân, làm ra đúng lúc vào mùa, tiểu thư có thể mặc ngay." Vừa nói vừa nhìn Tưởng Dung bên cạnh: "Nhị tiểu thư phân phó, làm cho tam tiểu thư và tứ tiểu thư chiếc khăn tay, ngoài ra nô tỳ lại chọn thủy vân đoán, tặng riêng tam tiểu thư một bộ đồ mùa thu, trước khi may còn muốn mời tam tiểu thư đến Đồng Sinh hiên một chuyến, để đo kích cỡ."
Tưởng Dung vừa nghe đã choáng váng? Đó là ngũ bảo chi nhất đó!
"Nhị tỷ tỷ." Nàng vừa mừng vừa sợ, "Nhị tỷ tỷ nói là làm cho ta một bộ y phục?"
Phượng Vũ Hành gật đầu, "Đúng vậy."
"Đừng đừng đừng!" Tuy rất thích tấm vải đó, nhưng Tưởng Dung vẫn cảm thấy nó quá xa xỉ, "Ngũ bảo quý giá như thế nào Tưởng Dung biết, nhị tỷ tỷ có thể dùng vải thừa làm khăn tay cho Tưởng Dung, Tưởng Dung cũng đã rất cảm kích. Tương lai cho dù Tưởng Dung gả cho ai, có thứ như vậy, đều rất hãnh diện. Tưởng Dung không dám cầu y phục tốt như vậy, rất phí vải."
Phượng Vũ Hành thở dài, "Tưởng Dung, muội là muội muội của ta, tuy không phải từ trong một bụng mẹ chui ra, nhớ tới ba năm trước khi rời phủ, An di nương lén lút đưa vào túi áo Tử Duệ ít bạc vụn, nhân tình này tỷ tỷ xin nhận."
Tưởng Dung vẫn không thuận theo, "Một ít bạc vụn sao có thể so với vải ngũ bảo kia được, nhị tỷ tỷ, Tưởng Dung không cần, tỷ giữ lại để làm nhiều y phục thì tốt hơn, tương lai gả đến Ngự vương phủ coi như cũng đủ hãnh diện."
Vừa nghe lời này, Vong Xuyên nở nụ cười, "Tam tiểu thư, ngài đúng là lo lắng quá rồi. Nhị tiểu thư chúng ta còn chưa qua cửa, Ngự vương điện hạ đã bỏ ra nhiều thứ tốt đến đây như vậy, ngài còn sợ nhị tiểu thư qua cửa bị khinh bỉ? Lại nói tiếp, Ngự vương điện hạ là hoàng tử, phụ hoàng và mẫu phi đều ở trong cung, nhị tiểu thư đi qua là chủ mẫu duy nhất trong phủ, không cần nhìn ánh mắt của cha mẹ chồng, phía dưới điện hạ cũng không thu thiếp thất thông phòng, vậy trong vương phủ chỉ mình nhị tiểu thư định đoạt."
Vong Xuyên nói như thế, một mặt là nói cho Tưởng Dung nghe, một mặt cũng nói với Phượng Vũ Hành, cửu hoàng tử là người sạch sẽ, tuyệt đối không ham muốn nuôi nữ nhân khác.
Tưởng Dung rất thông minh, vừa nghe một chút đã hiểu dụng ý của Vong Xuyên, cười cười nhìn Phượng Vũ Hành, thở dài: "Nhị tỷ tỷ thật sự có phúc khí tốt."
Phượng Vũ Hành cũng nở nụ cười, đây là loại không thể khống chế cười. Nhưng ngoài miệng vẫn không buông tha: "Hắn muốn nuôi tiểu thiếp, ta cũng sẽ từng bước mà đuổi đi!"
Vong Xuyên và Tưởng Dung lại trêu nàng một lát, Phượng Vũ Hành vẫn kiên trì, Tưởng Dung cũng không nhắc lại là không cần y phục nữa, chỉ cảm kích với Phượng Vũ Hành, nói: "Tuy Tưởng Dung còn nhỏ, tùy tiện, trong nhà cũng không giúp được nhị tỷ tỷ cái gì, nhưng nếu nhị tỷ tỷ có việc, cho dù là công việc chân tay, Tưởng Dung cũng nguyện ý làm."
Phượng Vũ Hành cười nàng ngốc, rốt cuộc mọi người là thiên kim, sao có thể để nàng làm công việc chân tay được. Nhưng mà đối với Tưởng Dung, Phượng Vũ Hành cảm thấy đứa trẻ này rất thông minh, vẫn luôn nuôi trong Phượng phủ như thế này đúng là lãng phí, nếu có cơ hội, sẽ dẫn nàng ra ngoài nhiều để trải nghiệm.
Mấy người một đường vừa cười vừa nói đi ra khỏi đại môn Phượng phủ, lúc các nàng đến đó, Phượng Trầm Ngư cũng vừa từ trong viện đi ra.
Ngoài cửa có hai chiếc xe ngựa đang đứng, một chiếc bình thường, một chiếc là dùng gỗ cây tử đàn làm thành. Tưởng Dung nhỏ giọng giải thích: "Đó là xe ngựa riêng của đại tỷ tỷ, lần trước đi chùa dâng hương, vì phụ thân nói phải đơn giản, giản lược tất cả, nàng mới không ngồi."
Phượng Vũ Hành gật đầu, nàng có nghe nói Thẩm thị đều làm cho Trầm Ngư và Tử Hạo xe ngựa riêng, chẳng qua là lần đầu nhìn thấy. Quả nhiên là cao cấp, cũng không phải nàng và Tưởng Dung có thể so sánh được.
Lại nhìn Trầm Ngư kia, hôm nay lại mặc một thân y phục hoa hồng nhạt, choàng bên ngoài là chiếc áo vải voan cùng màu, cổ mở ra không nhỏ, đường cong của chiếc cổ và xương quai xanh có thể nhìn thấy rõ ràng, đường cong tuyệt đẹp, làn da non mịn trắng không tì vết. Làn váy hoa rất dài, phía sau đuôi váy dài chừng ba thước, làm dáng đi của Phượng Trầm Ngư càng thêm ung dung, ôn nhu. Mái tóc nàng không búi, chỉ dùng dây buộc đơn giản, rủ xuống trước ngực, trên mặt trang điểm tinh tế, toàn bộ người rất giống điệp trung hoàng hậu, làm người ta vừa thấy, mắt đã sáng ngời.
Chỉ là trang điểm như vậy thấy thế nào cũng không giống như đi tham gia thọ yến của người ta, chỉ giống như nàng là chủ nhân của một yến hội bình thường. Đặc biệt, y phục này và đuôi váy phía sau, đẹp mắt chỉ là đẹp mắt, lại làm người ta cảm thấy có điểm không đúng với tuổi và thân phận của nàng, nếu là nương nương trẻ tuổi trong cung mặc như vậy, vậy thật sự là muốn để người ta tán dương.
Phượng Vũ Hành liếc mắt nhìn Trầm Ngư một cái, trong lòng nổi lên một câu: "Không liều chết thì sẽ không chết." Phượng Trầm Ngư này mang hết dã tâm mặc lên người. Nàng rất chờ mong, khi Định An vương phi và Thanh Nhạc quận chúa nhìn thấy một thân này của Trầm Ngư, sẽ là vẻ mặt gì.