Tưởng Dung nói: " Sáng sớm hôm nay Mai Hương xin phép nghỉ, nói là bụng không thoải mái, ta cũng không nghĩ nhiều, để nàng lưu trong sân nghỉ ngơi.
An thị nhìn thử Phượng Vũ Hoành, suy nghĩ thêm tất cả này, bất chợt ý thức được then chốt, “Là Mai Hương? Ý của Nhị tiểu thư là Mai Hương có vấn đề?” Nàng lập tức phân phó hạ nhân: “Mau! Nhanh đi đem Mai Hương mang tới! Mau!”
Bọn hạ nhân vội vã chạy đi, lão thái thái lúc này cũng lên đến đây, vừa đi vừa nói: “A Hoành, ý của ngươi là nha đầu kia động chân động tay sao? Nói cũng phải, nàng là thiếp thân hầu hạ, khi ra tay cũng là có cơ hội nhất.”
Khang di cũng cùng nói: “Đúng, gọi người đến, hỏi rõ ràng.”
Phượng Vũ Hoành nhưng lắc lắc đầu, “Chỉ sợ đã muộn.”
Tưởng Dung cũng nghĩ như vậy, lập tức nói “Hai ngày này hoa quả đưa thiếu, ngày hôm trước đưa quả lê ta làm thành tương, mới đủ hôm qua điểm tâm. Có thể hôm qua vốn chẳng có hoa quả đưa vào, ta cùng di nương tối hôm qua liền đang thương lượng, nói hôm nay sợ là không làm được điểm tâm. Diêu phu nhân thích ăn bánh nhân trái cây, nếu như không có trái cây làm nhân làm được cũng vô vị. Lúc chúng ta nói, Mai Hương vẫn luôn ở đây bên người, chẳng lẽ là...”
Khang di nói thay: “Nàng biết hôm nay đưa không được điểm tâm, mà Diêu phu nhân chặt đứt một ngày liền nhất định sẽ phát bệnh, huống chi ngày hôm qua đưa vốn cũng không đủ phân lượng, đúng không?”
Tưởng Dung gật gật đầu.
An thị lập tức co quắp ngồi bệt trên mặt đất, Mai Hương là thiếp thân nha đầu Tưởng Dung, chuyện này dù như thế nào cũng cùng các nàng không thể thoát khỏi quan hệ.
Nàng nghiến răng, dứt khoát quỳ bò tới trước hai bước, hướng Phượng Vũ Hoành dập đầu, sau đó nói: “Nhị tiểu thư, thiếp thân biết sự kiện lần này là chạy không thoát trách phạt. Xin Nhị tiểu thư khai ân, để thiếp thân một mình gánh chịu, xin tha Tam tiểu thư! Muốn thiếp thân đi ch3t, cũng được.”
Tưởng Dung kinh hãi, nhanh đi kéo An thị: “Di nương, như vậy sao được, ngươi ch3t Tưởng Dung phải làm sao?” Nàng khóc lóc đi cầu Phượng Vũ Hoành: “Nhị tỷ tỷ, chúng ta thật không có ý xấu, xưa nay không ngờ hại Diêu phu nhân. Diêu phu nhân trong ngày thường đối xử Tưởng Dung vô cùng tốt, có thứ gì tốt đều sẽ nghĩ đến cho Tưởng Dung một phần, Tưởng Dung cảm kích người không kịp, sao có thể đi hại người? Cầu Nhị tỷ tỷ không nên trách An di nương, van cầu ngươi.”
Phượng Vũ Hoành cảm thấy trở nên đau đầu, nàng cuối cùng hiểu tại sao vì sao có thời điểm lão thái thái đối mặt những tử tôn ồn ào này với hành xử như vậy thiếu kiên nhẫn, tâm bất bình khí bất hòa, bên ngoài bất luận cái gì vang động đều là muốn ch3t, tới lượt nàng cũng không thể ngoại lệ.
Phượng Vũ Hoành khoát khoát tay, cau mày nói: “Các ngươi không cần khóc ầm ĩ ở trước mặt ta, tiếp tục náo loạn không chừng bây giờ ta liền muốn vung roi quất người!”
Nàng cả vẻ mặt và giọng nói đều nghiêm túc, đến là doạ hai người kia cũng không dám khóc nữa. Chợt nghe Phượng Vũ Hoành lại nói: “Chuyện còn chưa điều tra rõ, ta không nghĩ trách lầm bất kỳ kẻ nào, An di nương, Tưởng Dung, ta Phượng Vũ Hoành rất ít tin người, nhưng cũng sẽ không bao giờ vô duyên vô cớ đi hoài nghi người. Phượng phủ to lớn này, người cùng ta giao hảo không nhiều lắm, các ngươi xem như đi hai người thân thiết nhất, ta còn không nghĩ quá cô độc, cho nên, chuyện này ta chắc chắn tra xét rõ rõ ràng ràng. Chẳng qua...” Nàng đột nhiên lại đưa mắt hướng lão thái thái bên kia làm ra, “Các ngươi Phượng phủ tốt nhất cầu khẩn ta không cần tra ra, bằng không... người dám đụng đến mẫu thân ta, ta nhất định sẽ vặn xuống đầu của hắn!” (Rin: 😭Thương Hoành tỷ quá à)
Lão thái thái run rẩy toàn thân, nếu không có Triệu ma ma cùng Khang di cùng đỡ, suýt nữa liền không ngồi bệt trên mặt đất. Có thể trong giây lát này, trong đầu nàng cũng muốn không ít chuyện.
Mai Hương một người nha đầu tự nhiên không thể vô duyên vô cớ đi hại Diêu thị, An thị cùng Tưởng Dung lại cùng Phượng Vũ Hoành giao hảo, cũng không có động cơ hại người, cho nên, Mai Hương sau lưng chắc có người. Vậy người này là ai chứ?
Nàng đánh bạo lại liếc nhìn Phượng Vũ Hoành, chống lại ánh mắt như cừu nhân ấy của nàng, bất chợt liền trong lòng hiện lên tên Phượng Cẩn Nguyên. Lão thái thái tim đập rộn lên, sẽ là con trai của nàng làm sao? Có thể a! Lúc trước Diêu thị chủ động ly hôn, Phượng Cẩn Nguyên vẫn không cam tâm, hắn lửa giận trong lòng không nơi trút, không chắc liền muốn tại Diêu thị bên này động mưu tính. Còn có Trầm Ngư, Trầm Ngư cũng không thể tách rời quan hệ, lúc trước Thẩm thị cái ch3t Phượng Vũ Hoành không thể không kể công, Phượng Trầm Ngư ghi hận trong lòng cũng là có khả năng.
Lão thái thái hoảng rồi, bởi vì tính toán này, hạ thủ vẫn là người Phượng phủ bên này. Này Phượng Vũ Hoành tính khí nàng quá hiểu, nha đầu này hung ác trổi dậy thì lục thân không nhận, cái gì phụ thân, cái gì tỷ muội, nàng dám chỉ vào cái mũi liền mắng, quơ roi liền đánh, khi nào lưu tình? Phượng Vũ Hoành vốn vì ba năm ở Tây Bắc kia sinh ra cực hận Phượng phủ, nếu như chuyện Diêu thị bị tra ra là người nhà họ Phượng làm, nàng vẫn có thể liên hệ Cửu hoàng tử một cây đuốc đem Phượng phủ đốt nha!
Trong lòng lão thái thái run lên, trên đùi cũng run cầm cập, trong phòng này đứng ngồi không yên. Khang di nhìn ra sự tình, nghĩ một lát, mở miệng nói: “Mẫu thân trong mình không ổn, con dâu đưa ngài trở lại nghỉ ngơi nha?” Sau đó cùng Phượng Vũ Hoành nói: “Vào lúc này lão gia cũng sắp trở lại, ngươi xem, muốn hay không thỉnh lão gia đứng ra đi mời thái y tới xem bệnh tình?”
Phượng Vũ Hoành lắc đầu, “Không cần, ta đều xem không được, gọi thái y hữu dụng gì.” Nàng khoát khoát tay, “Tình huống ở bên này các ngươi nhìn cũng nhìn thấy, trước hết trở về thôi.”
Khang di lại nói: “Ta đưa mẫu thân một chút thì trở lại, tốt xấu đợi người bên kia đi tìm Mai Hương trở về rồi hãy nói. Y thuật của ngươi là hảo, nhưng chuyện khác e rằng là có người lớn cùng lo liệu sẽ khá hơn một chút, ta giúp ngươi một chút.”
Nàng nói cũng là thành khẩn, Phượng Vũ Hoành nhìn Khang di chớp mắt, bất chợt nói với nàng: “Ta hôm qua cho Như Gia thoa thuốc, dược ấy là trong ba ngày đổi một lần, vì vậy ta hôm nay không cần tiến cung.”
Khang di ngẩn ra, tùy tiện nói: “Ta chẳng phải ý này, ta tự nhiên tin tưởng ngươi là có thể chữa khỏi nàng, chính là muốn giúp đỡ ngươi.”
“Không cần.” Phượng Vũ Hoành nhếch môi nói: “Mẫu thân suy nghĩ gì tâm tư đều viết ở trên mặt, ta lại không ngốc, sao có thể không thấy được.” Nàng vừa nói vừa vừa liếc nhìn lão thái thái, “Tâm tư của các ngươi ta đều hiểu, mà thôi, ta cũng không vạch trần, có bản lĩnh thì gây sức ép đi, vừa vặn chúng ta cũng đọ sức một phen, xem thủ hạ của ai hữu dụng hơn.”
Khang di bị nàng nói vô cùng khó xử, thật là của nàng nhìn ra tâm tư lão thái thái, nghĩ phải nhanh rời khỏi phòng này hảo phân phó thủ hạ đi bên ngoài chặn lại Mai Hương chắc chắn sớm đã chạy trốn. Chỉ có Mai Hương ch3t rồi, chuyện này mới xem như là không có chứng cứ, Phượng Vũ Hoành cũng không có biện pháp đắc tội vào Phượng gia.
Tiếc thay không ngờ, nha đầu này cư nhiên sắc bén như thế, tâm tư cũng rõ ràng như vậy.
Trên mặt nàng tự nhiên là không thể biểu lộ ra, chỉ có chút bất đắc dĩ nói: “Ta thật không có ý khác, chính là nghĩ phía bên ngươi cũng không có người lớn, sợ không ai giúp ngươi. Nhưng A Hoành chính ngươi giải quyết được, vậy ta cũng cũng không quấy rầy thêm.”
Khang di nói xong thì đi nâng lão thái thái, mang theo một đám hạ nhân rời khỏi.
Nhất thời, trong phòng trừ bỏ hạ nhân Đồng Sinh Hiên, cũng chỉ còn sót lại mẹ con An thị.
Mẹ con An thị mang tới hai người nha đầu cũng đi tìm Mai Hương, vào lúc này còn chưa có trở lại, Vong Xuyên thấy các nàng đều quỳ trên mặt đất, nhìn Phượng Vũ Hoành, thấy nàng gật đầu, lúc này mới tiến lên tự mình đỡ người dậy dàn xếp chỗ ngồi.
An thị trong lòng hoảng loạn, Tưởng Dung cũng là như thế, hai người thỉnh thoảng nhìn ra phía ngoài, chờ hai nha đầu kia trở lại.
Phượng Vũ Hoành bên này trước tiên cầm tay Diêu thị làm một lần châm, tuy nói tác dụng không lớn, nhưng có thể giảm bớt sức nghiện lúc tới thống khổ. Diêu thị còn trong giấc ngủ mê, mi tâm lại nhíu chặt, hiển nhiên cũng không ổn định.
“Ban Tẩu!” Phượng Vũ Hoành bất chợt ngẩng đầu hô một tiếng, trong không khí lập tức nhanh một bóng người đi ra, đem An thị cùng Tưởng Dung làm cho hoảng sợ. “Đem ám vệ Cửu điện hạ cùng Thất điện hạ đưa tới, phái vài người ra ngoài, ta nếu đoán đúng, Mai Hương kia tất nhiên là đã không còn ở Phượng phủ.”
Ban Tẩu gật đầu: “Ta phân một nhóm người đến ngoài thành đuổi theo, lại lưu một nhóm tại trong thành tìm, ngắn như vậy công phu hẳn là chạy không xa, chúng ta không thể chỉ tập trung bên ngoài, lại quên nơi khuất ánh đèn là tối.” Hắn nói xong, Không chờ Phượng Vũ Hoành nói nữa, lắc người, lại biến mất không thấy.
An thị trong lòng càng khổ, Đồng Sinh Hiên có cao thủ ở đây như vậy, nếu có người muốn đến đầu này giở trò thật sự rất khó khăn. Có thể là Diêu thị một mực tin tưởng nàng, nàng đưa tới điểm tâm cầm qua ăn luôn, chưa bao giờ hoài nghi. Không ngờ, chính là phần tín nhiệm này, đem Diêu thị hại thành thế này.
An thị càng nghĩ càng thương tâm, lúc này, hai người nha đầu đi tìm kia cũng quay về rồi. Phượng Vũ Hoành đoán quả nhiên đúng vậy, các nàng mang về tin tức chính là: “Không gặp qua Mai Hương, tụi nô tỳ lật tung toàn bộ tòa viện, cả cái bóng đều không tìm được.”
Hoàng Tuyền vội hỏi: “Có hay không đến người gác cổng hỏi qua?”
Một đứa trong đó đáp: “Đi hỏi qua rồi, người gác cổng nói hôm nay trừ đi lão gia sáng sớm vào triều, sau đó thì chỉ có người thu mua xuất phủ, chưa thấy nha đầu trong sân An di nương.”
An thị thoáng cái đã lại khóc lên, tăng cường cùng Phượng Vũ Hoành nói: “Cũng là thiếp thân sai, thiếp thân phụ tín nhiệm của Diêu tỷ tỷ. Nhị tiểu thư, ngài trong lòng tức giận thì cứ trút vào thiếp thân đi, thiếp thân cái gì cũng chịu.”
Phượng Vũ Hoành không nói gì, để Vong Xuyên tiếp chuyện: “An di nương, ngài đừng nói như thế nữa làm tiểu thư ngột ngạt. Hiện tại điều quan trọng nhất là chữa bệnh phu nhân, Mai Hương kia đã phái người đuổi theo, phải trái trắng đen luôn có một ngày lộ chân tướng.”
Phượng Vũ Hoành cũng đành thở dài một hơi, quay nửa đầu nói: “Trước hết chúng ta về thôi, chuyện này trước điều tra rõ ràng, ta sẽ không xằng bậy thêm trách tội. Ta nói rồi, trong phủ cùng ta thân thiết cũng người không nhiều, nhưng cũng chẳng phải vì ta niệm phần tình nghĩa này sẽ hạ thủ lưu tình. Việc này nếu tra ra không quan hệ tới các ngươi, kia hết thảy dễ nói. Nhưng nếu liên quan đến các ngươi, thì đừng trách ta hạ thủ vô tình.”
Tưởng Dung vội đứng lên cùng nàng bảo đảm: “Nhị tỷ tỷ, việc này nếu tra ra cùng chúng ta có quan hệ, ta cùng di nương tuyệt đối sẽ không trốn tránh trách nhiệm. Dù là không quan hệ thì điểm tâm cũng là của chúng ta, chúng ta sẽ không trốn tội.”
Phượng Vũ Hoành khoát khoát tay, không lòng dạ nào nói gì nữa. Hai người thấy nàng cũng xác thực lao lực quá độ, chuyện đã như vậy, các nàng cũng không thể nói ở lại hỗ trợ, đành phải đứng dậy cáo từ, định là sau khi về cũng phải nghĩ biện pháp đi thăm dò Mai Hương kia. Lão thái thái sau khi trở về Thư Nhã Viên, lập tức nói mình cần nghỉ ngơi, bảo Khang di về, lúc Khang di đi rồi thì vội vàng nói với Triệu ma ma: “Ngươi phái người đến cửa phủ đi chờ, lão gia một khi hồi phủ, lập tức làm cho hắn đến chỗ ta! Nhanh đi ——”