Nghe Phượng Cẩn Nguyên nhắc đến một trăm vạn lượng kia, Trầm Ngư liền giựt mình.
Thôi chết, nàng đã quên chuyện này!
Quá chú tâm đến việc xử lý đứa nhỏ trong bụng, nhưng nàng lại quên bởi vì muốn lấy lòng Phượng Cẩn Nguyên nên nàng đã hứa sẽ đưa cho hắn. Bây giờ lấy ngân lượng ở đâu ra, tất cả đều đã đưa cho Phượng Vũ Hoành.
Thấy sắc mặt Trầm Ngư không được tốt, trong lòng Phượng Cẩn Nguyên thoáng hồi hộp, vội vã hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
Đầu Trầm Ngư không dám ngẩng lên, hai mắt nhìn chằm chặp xuống đất. Do nàng đang cân nhắc không biết có nên nói sự thật cho Phượng Cẩn Nguyên biết không? Nếu ăn ngay nói thẳng, không biết có hậu quả như thế nào?
Không nghĩ thì thôi, nghĩ tới liền cảm thấy sợ. Căn bản là Phượng Cẩn Nguyên đối xử với nàng kém xa trước đây, bây giờ nàng mất đi vị trí đích nữ, miễn cưỡng chỉ có thể dựa vào mệnh phượng trong truyền thuyết chống đỡ sống đến bây giờ, nếu như để người khác biết nàng đã từng mang thai, phụ thân có thể không cần đến nàng nữa không?
Nàng biết Phượng Cẩn Nguyên đang âm thầm tìm cho nàng loại thuốc có thể khôi phục thể chất thiếu nữ nhưng tìm lâu như thế vẫn không thấy động tĩnh, vạn nhất thật sự không tìm được, nàng sẽ trở thành một phế vật.
Nhưng nếu không nói thì ải này phải nên làm thế nào?
Trầm Ngư cảm thấy đau đầu, chợt nghe Phượng Cẩn Nguyên hỏi lần nữa: "Ngày ấy ngươi nói trong tay đang giữ một trăm vạn ngân phiếu của Thẩm gia đưa tới, có thể giao cho vi phu khi cần dùng. Trầm Ngư, hiện tại vi phu cần số ngân lượng đó, ngươi có mang theo không?"
Trầm Ngư đành thở dài một hơi, chỉ biết ải này nhất định là không tránh khỏi, bất đắc dĩ lắc đầu: "Phụ thân, số ngân lượng kia... đã không còn."
"Ngươi nói cái gì?" Phượng Cẩn Nguyên gần như không thể tin được lời nói của Trầm Ngư, hoài nghi là chính mình đang nghe lầm: "Ngươi lặp lại lần nữa?"
Trầm Ngư nhắm mắt nói lại một lần nữa: "Số ngân lượng kia đã không còn."
"Nói bậy!" Phượng Cẩn Nguyên giận dữ: "Một trăm vạn lượng! Ngươi coi là một trăm lượng sao? Nói không còn là không còn sao?"
Trầm Ngư trong lòng đã nghĩ ra lý do, thẳng thắn đem mọi chuyện đổ lên đầu người Thẩm gia: "Gần đây chuyện làm ăn của cữu cữu xảy ra chút vấn đề, nên cho người lấy về để lo việc, nữ nhi cũng không còn cách nào khác." Bây giờ quan hệ hai nhà đã như thế này, Phượng Cẩn Nguyên căn bản không thể cho người đi hỏi người nhà họ Thẩm chuyện này.
"Thứ đã cho đi rồi còn đòi lại?" Phượng Cẩn Nguyên trong lòng thầm mắng Thẩm gia một vạn lần: "Vi phụ đã sớm nói, ngươi cùng người nhà họ Thẩm không nên qua lại nhiều, bây giờ lại xảy ra chuyện này, ngươi có biết, sau khi tan triều, vi phu đã hứa sẽ đưa một trăm vạn lượng cho Tam điện hạ rồi không? Tam điện hạ còn quan tâm sức khỏe của ngươi, hỏi thăm ngươi thế nào? Trầm Ngư, vi phu đều đang suy tính cho ngươi cả đấy!"
Tam hoàng tử có thể chủ động hỏi thăm nàng, Trầm Ngư nghe thấy thì sắc mặt có chút thay đổi. Tuy nói nàng đã sớm có người trong lòng, nhưng người ấy đối với nàng chẳng qua chỉ là ánh trăng trong nước, hoa trong gương, chỉ có thể nhìn không thể chạm vào. Bây giờ quan trọng nhất chính là nàng phải phối hợp với Phượng Cẩn Nguyên lôi kéo Tam hoàng tử, chỉ cần củng cố lại tín nhiệm của Tam hoàng tử, tương lai nhất định có cách. Bằng không, tất cả là công cóc.
"Ngươi biết chuyện này nghiêm trọng đến mức nào không?" Phượng Cẩn Nguyên chỉ cảm thấy trong óc vang lên ông ông, hắn mắng Trầm Ngư, đồng thời cũng cảnh tỉnh lại chính mình: "Vi phụ đã hứa là phải thực hiện được, nếu không thể thực hiện, Tam điện hạ bên kia tính sao? Ngươi sau này nên làm thế nào? Những thứ này ngươi có từng nghĩ tới không?"
Trầm Ngư thấy Phượng Cẩn Nguyên giận, nhanh chóng đứng dậy quỳ xuống, hai dòng lệ nối thành chỗi rơi theo. "Nữ nhi đều hiểu, sự khổ tâm của phụ thân nữ nhi ghi nhớ, nhưng sự việc thành ra thế này, nữ nhi cũng đâu muốn, nữ nhi thật sự là…bị người khác hại a!" Nhớ lại chuyện lúc trước ở Phượng Đồng huyện càng hận, hận Phượng Tử Hao, hận Phượng Vũ Hoành, cũng hận Bộ Nghê Thường.
"Bây giờ ngươi nói những chuyện này thì còn tác dụng gì?" Phượng Cẩn Nguyên thất vọng nhìn nữ nhi này: "Chính mình không có bản lãnh, còn vọng tưởng hại người, Trầm Ngư, những năm qua Phượng gia nuôi ngươi thật uổng phí!" Hắn quay đầu lại, không nhìn Phượng Trầm Ngư nữa, trong lòng đang tính toán làm thế nào kiếm một trăm vạn lượng kia.
Lúc Phượng Trầm Ngư đi khỏi Tùng viên, bắp chân vẫn còn đang run rẩy. Vừa rồi trong nháy mắt, nàng lại như đang nhìn thấy sắc mặt chán ghét của Phượng Cẩn Nguyên như lúc ở Phượng Đồng huyện.
Đấy là lúc đánh chết Phượng Tử Hạo, sớm muộn gì cũng có ngày sẽ tới phiên nàng. Chỉ cần nàng không cống hiến cho Phượng gia, chỉ cần sự tồn tại của nàng ảnh hưởng đến kế hoạch chu đáo của phụ thân, nàng tin rằng, Phượng Cẩn Nguyên sẽ không do dự ném nàng đi như một quân cờ tàm phế.
"Phượng Vũ Hoành!" Trầm Ngư cắn chặt răng, hung hăng thề: "Ngươi đã hại ta đến thế này, sớm muộn cũng có ngày ta trả lại cho ngươi gấp bội. Chỉ cần ta không chết, thì ngươi cũng đừng mong sống yên được ngày nào!"
Ỷ Lâm đi bên cạnh nàng run người một cái, nàng cảm thấy Trầm Ngư càng ngày càng cảm thấy hận ý ngập trời, tính cách đại tiểu thư bắt đầu vặn vẹo không bình thường. Nàng kỳ thực rất muốn nhắc nhở Trầm Ngư không cần báo thù Phượng Vũ Hoành, nửa năm qua lần lượt tính kế với Phượng Vũ Hoành nhưng thế nào? Tính kế người khác không những không thành mà còn tự bê đá đập vào chân mình, một cô nương tốt tự mình dày dò đến nổi như thế này, sao phải tự làm khổ bản thân chứ?
Nhưng nàng không dám nói vậy trước mặt Trầm Ngư, tính tình Trầm Ngư cáu kỉnh nàng hiểu rõ, một khi nói, Trầm Ngư chắc chắn sẽ nổi nóng mặc dù sẽ không bị đánh chết. Đáy lòng nàng than một tiếng, tiếp tục yên lặng cúi đầu.
Hai người đi từng bước từng bước trở về viện của mình. Ngay lúc đến trước cửa viện của mình, Ỷ Lâm bỗng nhiên kéo tay áo Trầm Ngư, nói nhỏ: "Tiểu thư, là Biểu thiếu gia."
Trầm Ngư ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên thấy Thẩm Thanh đang đứng dưới một cây đại thụ ngoài cửa viện. Một thân trường bào tím, vạt áo dính tuyết, hiển nhiên là đã đợi lâu.
Nàng hơi run, lúc này mới nhớ tới Thẩm Thanh đang ở nhờ trong Phượng gia, Ỷ Lâm nhớ tới vừa rồi Trầm Ngư vừa rồi trước mặt Phượng Cẩn Nguyên nhắc tới việc ngân phiếu bị Thẩm gia lấy lại, không khỏi lo lắng: "Lão gia sẽ không tìm Biểu thiếu gia hỏi chuyện ngân phiếu chứ?"
Trầm Ngư nghĩ một lát, lập tức lắc đầu: "Sẽ không, biểu ca học ở ngoài, không cùng người nhà họ Thẩm tiếp xúc nhiều. Huống chi ngân phiếu kia là do Tam cữu cữu đưa, Đại cữu cữu không biết, hắn không làm hỏng chuyện được đâu." Vừa nói vừa tiến lên phía trước vài bước, thẳng tới chỗ Thẩm Thanh đang đứng. "Sao biểu ca không vào trong ngồi đợi?" Vừa tính mở miệng, lại thấy dáng dấp của nàng, tươi cười uyển chuyển, tuyệt mỹ kinh diễm.
Thẩm Thanh từ nhỏ đối với Trầm Ngư đã là nhất kiến chung tình, đặc biệt Trầm Ngư đối với hắn ôn nhu như vậy, càng làm cho hắn đỏ mặt tía tai, tay chân luống cuống.
Trước đây người Thẩm gia qua cầu thân với Thẩm thị, là nghĩ hai người bọn họ biểu huynh muội kết hợp, nhưng lại bị Thẩm thị cự tuyệt, việc này Trầm Ngư cũng biết. Bây giờ nhìn cách Thẩm Thanh nhìn Trầm Ngư thế kia, cũng có thể thấy trong lòng ngốc tử kia vẫn có nàng, tình cảm đè nén lúc trước chưa được bao lâu giờ lại dâng lên.
"Biểu muội, ngươi trở lại rồi?" Thẩm Thanh tận lực làm cho mình bình tĩnh lại, hướng Trầm Ngư cúi chào: "Thẩm Thanh mạo muội đến thăm, cũng không báo trước, thật là thất lễ."
"Biểu ca nói gì vậy, mau vào trong ngồi đi." Trầm Ngư vừa nói vừa hướng Thẩm Thanh đi vào trong viện.
Nhưng Thẩm Thanh lui về sau hai bước, khoát tay nói: "Không không không, biểu muội là tiểu thư khuê các, sao ta có thể tùy tiện đi vào, ta chỉ là đi qua chào hỏi thôi, liền…trở về."
Mặt Trầm Ngư lộ ra nét đau thương, nhìn Thẩm Thanh trong chốc lát, lại cúi đầu xuống. Chỉ nghe tiếng nàng nhẹ nhàng ai thán một tiếng, sau đó nói: "Biểu ca cũng không thích Trầm Ngư đúng chứ? Không sao, Trầm Ngư không trách biểu ca."
Thẩm Thanh sửng sờ, kinh ngạc hỏi: "Biểu muội sao lại nói như thế? Làm sao ta có thể chán ghét biểu muội?" Lại nhìn thấy bộ dạng này của Trầm Ngư, không khỏi nóng lòng: "Biểu muội sao thế? Vậy sao sắc mặt lại khó coi như vậy? Thấy trong người không thoải mái sao?"
Trầm Ngư không lên tiếng, Ỷ Lâm thay nàng mở miệng: "Biểu thiếu gia, ngài biết không, tiểu thư nhà nô tỳ nửa năm nay bị rất nhiều ủy khuất!"
Thẩm Thanh vừa nghe những lời này, lập tức nghĩ đến vị Nhị tiểu thư Phượng gia từng xem bệnh cho hắn, theo bản năng nói: "Phải chăng Nhị tiểu thư Phượng gia bắt nạt biểu muội?"
Trầm Ngư mắt sáng ngời: "Biểu ca sao nói như vậy?"
Ỷ Lâm lại nói: "Biểu thiếu gia cũng nghe nói chuyện này?"
Thẩm Thanh chau mày: "Nói vậy thì tất cả đều là thật?"
Trầm Ngư trong lòng ủy khuất, méo miệng, thoáng cái đã rơi lệ. Nàng nâng khăn lau nước mắt, nhỏ giọng nức nở. Chợt nghe Ỷ Lâm thở dài một tiếng, lại mở miệng nói: "Từ lúc Nhị tiểu thư hồi phủ, Đại tiểu thư hầu như ngày nào cũng khóc, phu nhân và đại thiếu gia đều qua đời sớm, chỉ còn lại tiểu thư một mình. Thế mà nàng ấy còn chưa biết đủ, ngay cả vị trí đích nữ của tiểu thư cũng bị nàng ấy cướp mất. Biểu thiếu gia, ngài nói xem như thế này thì sao phu nhân ở dưới cửu tuyền an tâm được!"
Nàng vừa nhắc tới Thẩm thị, Thẩm Thanh cũng một trận thổn thức. Dù nói thế nào thì đó cũng là cô ruột của hắn, hắn đi học ở xa, cả tang lễ cũng không thể tới dự, trong lòng sao có thể vui vẻ cho được?
"Biểu muội không nên khóc." Thẩm Thanh tiến lên một bước, định giwo tay lau nước mắt cho Trầm Ngư nhưng lại tự giác có lễ tiết ràng buộc nên tay khẽ nâng đã dừng lại.
Trầm Ngư ngẩng đầu lên, hai mắt nén lệ nhìn Thẩm Thanh chăm chú, trong ánh mắt nàng dường như mang theo tất cả cổ vũ.
Ỷ Lâm rất biết điều, liền lảng tránh, chỉ còn lại hai biểu huynh muội kia, Thẩm Thanh cuối cùng cũng không thể chịu đựng được, một tay giơ lên xoa nhẹ gò má của nàng, nhẹ nhàng lau nước mắt của nàng. Trái tim không tự chủ được nhảy phanh phanh không ngừng, vừa sợ hãi, lại mừng thầm.
"Biểu muội, muội yên tâm, biểu ca tuyệt đối sẽ không để muội chịu ủy khuất." Hắn tỏ thái độ với Trầm Ngư nhưng căn bản là không biết làm thế nào mới để nàng không chịu ủy khuất. Hắn nghxi không ra, một cô gái hoàn mỹ như Trầm Ngư sao lại có người nhẫn tâm bắt nặt nàng? Người như nàng không phải là để nâng niu che chở trong bàn tay sao?
Trầm Ngư nghe lời nói của Thẩm Thanh, trên mặt hiện lên vẻ cảm kích nhwung trong lòng lại cười thành từng trận. Thẩm Thanh thân là một gã mọt sách, nhìn cũng không ra loại đức hạnh gì, sao mình có thể vừa ý hắn được? Chỉ là dù sao có nhiều người bên cạnh cũng còn hơn là chỉ có một mình nàng chiến đấu.
Sự thật chứng minh, Thẩm Thanh này thật sự là một con mọt sách. Trở lại từ chỗ Trầm Ngư, hắn đi thẳng về Khách viện, đâm đầu vào trong đống sách. Hắn đang suy nghĩ về phương pháp bảo vệ Trầm Ngư, chính là trong thi điện mùa xuân năm sau có thể trúng vào kim bảng, đến lúc đó thỉnh dượng làm chủ, cầu Hoàng thượng chỉ hôn, đem Trầm Ngư gả cho hắn, hắn muốn quang minh chính đại đón nàng ra khỏi Phượng gia, rời xa Phượng Vũ Hoành, sống thật tốt.
Lúc này Phượng Cẩn Nguyên đang ở Thư Nhã viện, đang ngồi ở bên giường lão thái thái, nói với nàng việc trong triều hôm nay: "Hoàng thượng phong nhi tử là khâm sai, ba ngày sau đi tới bắc giới một chuyến chỉ huy trấn áp tai họa."
Lão thái thái gật đầu: "Hảo, có thể được hoàng thượng trọng dụng đây là chuyện tốt, ngươi nhất định phải tận tâm làm việc, nghĩ nhiều tới nạn dân bắc giới, xử lý công việc mỹ mãn."
Phượng Cẩn Nguyên gật đầu, lại nói: "Hôm nay trong triều tất cả công thần đều vì chuyện đông tai mà hứa hẹn quyên tiền, nhi tử cùng Bình Nam tướng quân còn có hữu tướng đều quyên năm vạn ngân lượng, còn phải nghĩ tới mẫu thân quán xuyến chuyện chi tiêu trong nhà."
Lão thái thái không hàm hồ: "Đây là chuyện cần làm."
Ai biết, câu tiếp theo của Phượng Cẩn Nguyên: "Không biết việc chi tiêu trong phủ có dư dả không? Nhi tử nghĩ...vẫn là nên lấy một trăm vạn lượng ra quyên góp."