Lúc này, Phượng Phấn Đại mới ý thức được, Nhị tỷ nàng đột nhiên nở nụ cười rực rỡ như vậy căn bản không phải cười nàng, trong thiên hạ này người có thể khiến Nhị tỷ nàng nở nụ cười như vậy, sợ chỉ có một, cũng là người nàng bận tâm nhất —— Huyền Thiên Minh.
Phượng Phấn Đại run rẩy quay người lại, quả nhiên, một chiếc xe ngựa rộng rãi đang xốc màn xe lên, bên trong có một người ngồi, một thân mặc áo đông bào ám tử, mặt mang mặt nạ vàng, chính giữa mi tâm mơ hồ lộ ra một điểm màu tím, không phải Huyền Thiên Minh thì là ai!
Nàng suy nghĩ một chút rồi quỳ xuống cúi chào, nhưng sau đó lại không nỡ dời ánh mắt, cứ như vậy chăm chú nhìn người trong xe ngựa, lòng cứ như trên mây thật lâu cũng không thể bình tĩnh lại.
Phượng Vũ Hoành nhìn hai cánh tay Huyền Thiên Minh đang không nhịn được mà nắm chặt roi, lúc này mới bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Tứ muội, nếu không muốn bị ăn roi, thì nên thu hồi ánh mắt của muội lại thôi.”
Phấn Đại lúc này giật cả mình, lập tức nhận ra mình đang thất thố, nhưng cũng không biết nàng lấy đâu ra tự tin, chỉ cảm thấy trong lòng Huyền Thiên Minh chắc chắn biết nàng thích hắn, tất nhiên sẽ không vung roi đánh nàng, vì vậy tiếp tục chăm chú nhìn khuôn mặt đang mang chiếc mặt nạ vàng kia, hoàn toàn không thấy roi trong tay Huyền Thiên minh đã giơ lên.
Những đại thần tiễn đưa Phượng Cẩn Nguyên và Tam hoàng tử Huyền Thiên Dạ, sớm đã tản ra, mà người nhà họ Phượng lúc này lại quỳ một chỗ, dân chúng đi ngang qua tuy không hiểu thế nào, nhưng cũng biết trong xe ngựa kia là vị đại nhân vật. Vì thế cũng có người quỳ xuống theo, cũng có người liền vội vã quay đầu đi hướng khác.
Phượng Vũ Hoành cau mày nhìn giữa đường rầm rộ, vội vàng bước nhanh về hướng xe ngựa của Huyền Thiên Minh, đồng thời phân phó Vong Xuyên: “Nói An di nương đưa mọi người về phủ đi, ta và Cửu điện hạ có chuyện cần bàn.” Nói xong, xoay người lên xe ngựa.
Phượng Phấn Đại không cam lòng, đặc biệt không cam lòng, mắt thấy rèm cửa của xe ngựa hạ xuống, xe cũng bắt đầu đi xa, nàng dậm chân một cái, hận ý ngập trời cũng dâng lên.
Hàn thị nhanh chóng chạy lại khuyên bảo: “Ngươi quá mạo hiểm, vạn nhất chọc giận Cửu hoàng tử, thì hậu quả ngươi tự biết.”
Phượng Phấn Đại không nói gì, trong lòng vang lên ý niệm: Nếu như Phượng Vũ Hoành chết rồi, hoặc là tàn, hoặc là mất danh tiết thì chẳng còn tư cách gì gả cho Huyền Thiên Minh. Cùng là nữ nhi của Phượng gia, nàng chắc chắn có cơ hội gả thay.
Hàn thị nhìn thấy hận ý trong mắt Phượng Phấn Đại, biết nàng đang có ý đồ không tốt, không khỏi nhắc nhở: “Ngươi phải nhớ đến giáo huấn lần trước, không được hành sự mạo muội.”
Phấn Đại vung tay áo một cái: “Biết rồi, thật phiền phức.”
Lúc này Phượng Vũ Hoành đang ở trong xe ngựa của Huyền Thiên Minh, một tay bắt lấy roi một tay vịn xe đẩy của hắn, tận tình khuyên: “Cho dù thế nào, thì nam nhân đánh nữ nhân cũng không phải chuyện gì tốt.”
Huyền Thiên Minh cười cười nhìn nàng: “Trước đây, ta đánh cũng không ít rồi.”
Nàng nhớ tới thời điểm hắn đánh Thẩm thị, bất đắc dĩ nói: “Vậy thì cũng nên ở trong phủ chứ không phải ngoài đường lớn.”
“Hoành Hoành, từ khi nào muội lại nói đạo lý thế?”
Phượng Vũ Hoành sửng sờ, lập tức trở mặt: “Ý huynh là trước đây ta không phân phải trái? Huyền Thiên Minh, ta lúc nào không nói đạo lý?”
“Hiện tại liền không nói đạo lý.” Hắn phân tích cho nàng: “Muội xem, ta vốn là giải vây cho muội, nhưng lại bị muội quở trách, đây chính là biết nói đạo lý?”
Nàng nhìn hắn xem thường: “Ta là bồi dưỡng phong độ cho huynh.” Nói xong, nhìn mặt hắn trông có vẻ không hiểu, liền lắc đầu: “Nói huynh cũng không hiểu. Đúng rồi, chẳng phải huynh đang ở đại doanh sao? Sao lại bất ngờ về đây? Ta vốn tính đưa Phượng Cẩn Nguyên đi thì sẽ tới doanh trại bên huynh xem thử.”
Huyền Thiên Minh nở nụ cười: “Xem ra, ta thật không nên trở lại, nên chờ ở đại doanh, chờ Hoành Hoành đến thăm ta.”
Phượng Vũ Hoành giơ tay lên, búng vào mi tâm trên mặt hắn: “Huynh nghĩ thì hay lắm.” Sau khi nở nụ cười xinh đẹp, nghiêm mặt lên nói: “Trước đó vài ngày tuyết rơi dày như thế, chỗ huynh không xảy ra cái gì chứ?”
“Không có.” Huyền Thiên Minh lắc đầu: “Đại doanh phòng thủ kiên cố không có hoang lãnh như muội nghĩ đâu.”
Phượng Vũ Hoành thở phào nhẹ nhõm: “Được vậy thì tốt, ngày trước Thất ca xuất thành tế mẫu thân, gặp đúng tuyết lỡ, ta sợ bên huynh cũng xảy ra chuyện. Cơ mà Ban Tẩu nói tuyết quá lướn không đi được.” Sắc mặt nàng cô đơn, mặc kệ một người mạnh mẽ thế nào, cũng không thể chống lại sức mạnh tự nhiên.
Huyền Thiên Minh nhìn ra tâm nàng, không khỏi giơ tay xoa tóc nàng: “Ta là nam nhân không phải chuyện gì cũng để muội lo lắng. Tuyết rơi lớn ở doanh trại, trong lòng ta cũng nhớ tới muội, cũng muốn nhanh về kinh, cơ mà sao có thể bỏ lại tướng sĩ. Sau đó lại nghe những gì muội làm trong kinh, lại tính hết lên trên đầu Ngự vương phủ ta, đúng là…” Trong đầu hắn thật lòng chọn từ cho phù hợp: “Nữ đại bất trung lưu a!”
Huyền Thiên Minh đại gia ngươi!
Nàng đang muốn đánh hắn, lại bị hắn giữ chặt tay: “Không đùa nữa, bàn chính sự, Hoành Hoành,…chân của ta còn có thể cứu nổi không?”
Phượng Vũ Hoành dần dần ổn định lại tinh thần, tầm mắt chuyển xuống chân hắn, nhưng thật lâu cũng không nói tiếng nào.
Huyền Thiên Minh nhìn nàng có chút khó khăn, không khỏi nói: “Không chữa được cũng không sao, dù sao ta cũng đã quen ngồi xe đẩy.”
“Không phải.” Nàng lắc đầu: “Không phải không thể trị, chỉ là ta không dám kết luận bừa bãi, xương cốt bị hỏng tới mức khám bình thường không chính xác, ta phải làm kiểm tra kĩ cho huynh.”
“Được.” Hắn chỉ nói một chữ, cũng không hỏi đến cũng là kiểm tra như thế nào, chỉ nói: “Vậy mau chóng sắp xếp đi.”
Phượng Vũ Hoành lấy làm lạ: “Có phải xảy ra chuyện gì hay không?”
Hắn không giấu nàng, nói đúng sự thật: “Tam ca gần đây hành động không còn nằm trong tầm kiểm soát của ta nữa, tra ra được hắn có khoảng ba vạn tinh binh, mấy ngày nay phân tán khắp nơi, con số cụ thể thì chưa biết, mấy ngày nay chậm rãi tiến về phía Bắc, chẳng qua vẫn bị Thất ca tra được chút manh mối.”
“Phía Bắc?” Trong lòng nàng như có gì đó thoáng qua, Phượng Cẩn Nguyên vừa xin đi phía Bắc cứu trợ, đội quân của Huyền Thiên Dạ cũng đi về phía Bắc, chẳng lẽ chỉ là sợ trùng hợp? Nàng hít một hơi sâu, điều chỉnh lại tâm tư một chút, tất cả vẫn như nàng suy đoán, trước mắt vẫn là trị chân cho Huyền Thiên Minh đã. “Ngày mai huynh đến Đồng Sinh Hiên đi.” Nàng nói với Huyền Thiên Minh: “Chữa trị cần bảy ngày liên tục không thể dừng giữa chừng, việc vương phủ huynh nên tìm người phân phó đi.”
“Có thể.” Hắn gật đầu, nhìn ra được trong lòng Phượng Vũ Hoành đang bận tâm, nhưng nàng không nói, hắn cũng không hỏi. Nha đầu này có chủ ý riêng của mình, nếu nàng tự muốn nói sẽ nói, còn không muốn nói thì có hỏi cũng chỉ làm đối phương khó xử mà thôi. “Sáng sớm mai ta sẽ tới.”
Dứt lời, xe ngựa cũng ngừng ở trước cửa Phượng phủ. Bên ngoài, thị vệ lên tiếng: “Vương gia, đã tới phủ Huyện chủ.”
Hắn đáp một tiếng, cầm tay Phượng Vũ Hoành: “Đêm nay muội hãy nghỉ ngơi cho thật tốt, mặc kệ chân ta có chữa khỏi hay không, trước năm mới cùng ta đi đại doanh một chuyến. Tài bắn cung của muội huyền diệu, tới đại doanh giúp ta luyện một đội thần tiễn đi.”
Nàng có chút mừng rỡ: “Thật không?” Kiếp trước, nàng đi theo huấn luyện viên học bắn cung cũng chỉ vì hứng thú, nhưng chưa từng nghĩ rằng tài bắn cung của nàng có một ngày vượt xa tiền đồ của huấn luyện viên. Chỉ là đến cùng nàng cũng chỉ là một đại phu, chỉ có chút võ công, nhưng không phải lúc nào cũng có thể sử dụng. Trước mắt nghe Huyền Thiên Minh nói nàng có thể cùng hắn tới đại doanh, còn có thể giúp hắn huấn luyện binh sĩ, thật là có chút phấn khích.
Huyền Thiên Minh nhìn ra mắt nàng lóe sáng, không khỏi bật cười: “Nha đầu nhà người ta, tuổi này không phải học thêu hoa vẽ mày thì là học cầm kì thi họa, còn muội thì cả ngày chơi với dược liệu rồi nghịch roi, nghịch cung.” Hắn vừa nói vừa ma sát vết chai dưới năm ngón tay của nàng: “Thật ngưỡng mộ mẫu thân muội.”
“Ngày sau, ta sẽ thêu cho huynh một cái túi.” Phượng Vũ Hoành cười hì hì nhìn hắn, nhưng trong mắt mang theo một tia giảo hoạt mà hắn quen thuộc: “Ta chưa từng may vá, nhưng từng khâu qua thịt người. Huynh yên tâm, đường kim mũi chỉ của ta không thua các vị tiểu thư khuê các khác.”
Huyền Thiên Minh bất đắc dĩ cười: "Ta thật sự lấy được một nàng dâu đặc biệt."
Nàng có chút nhăn nhó: “Còn chưa gả nha."
“Sớm muộn cũng gả.” Hắn thu liễm nụ cười lại: “Hoành Hoành, không giấu gì muội. Ngày ấy sau khi muội đi, ta cùng Bạch Trạch bị đám xạ thủ bao vây, cửu tử nhất sinh, khó khăn lắm mới thoát khỏi vòng vây. Sau đó điều tra được, đám xạ thủ kia giống như từ Bắc quốc Thiên Chu tiến vào đây, bởi vì nhân số không nhiều lắm cho nên không những đi được đến biên giới Đại Thuận, hơn nữa còn đi được đến Tây bắc. Cho nên, Hoành Hoành, muội giúp ta luyện một đội thần tiễn, một ngày nào đó, ta sẽ mang đội thần tiễn của muội đi Thiên Chu, so tiễn pháp, phân cao thấp, xem ai lợi hại hơn.”
“Hảo.” Phượng Vũ Hoành trịnh trọng gật đầu: “Ta đồng ý giúp huynh.”
Huyền Thiên Minh đi rồi, vẫn cảm thấy trong lòng nha đầu này có chuyện bất an, giữa lông mày có vẻ u sầu hết sức rõ ràng, nhưng lại quật cường không chịu nói với hắn.
Phượng Vũ Hoành khi nghe nói lúc trước ở Tây Bắc, Huyền Thiên Minh cùng Bạch Trạch có thể sẽ gặp nguy hiểm từ đội thần tiễn của Bắc quốc Thiên Chu, trong lòng không những hoài nghi mà còn có bất an và phẫn nộ.
Lúc nàng xuống xe, Hoàng Tuyền đã trở lại, cũng Vong Xuyên đợi ở trước cửa phủ.
Vừa thấy Phượng Vũ Hoành trở lại, Hoàng Tuyền lập tức tiến lên nói: “Người kia nói nữ tử đội đấu bồng cùng Tứ tiểu thư có giọng nói giống hệt nhau. Bởi vì chuyện quan trọng liên quan đến mạng sống nên hắn nhớ rất kĩ.”
Phượng Vũ Hoành gật đầu, vừa nghe vừa đi vào trong phủ: “Lúc trước Phấn Đại bị đưa đến thôn trang ngoài kinh thành, cũng không ai quản nên nàng ta làm chuyện xấu cũng không ai biết. Nếu lúc đó ta không ra tay, thì có lẽ đã có người chết. Không ngờ, một nha đầu mới, mà tâm địa đã xấu xa như thế.”
“Vốn là muốn đưa hắn về nhà, nhưng lại sợ Tứ tiểu thư cho người theo dõi, chúng ta lại chẳng thể cả ngày theo sau bảo vệ hắn, nên nô tỳ để hắn ở lại Bách Thảo Đường, giúp đỡ Vương Lâm luôn.”
“Được.” Phượng Vũ Hoành rất hài lòng với sắp xếp như thế.
Vong Xuyên than một tiếng::Không ngờ Phượng phủ lại vô tình như thế, từ già đến trẻ đều có tâm cơ như vậy.”
Phượng Vũ Hoành nhún vai: “Phượng phủ nếu có tình thì ban đầu đã không đưa ta đến núi Tây Bắc, trên đường hồi kinh sẽ không bị một tên phu xe hành thích. Một gia đình như thế, thì sao coi là người thân được?”
Hai người nhìn ra sắc mặt Phượng Vũ Hoành khó coi, biết nàng nhất định là đang nén giận vì những năm nay bị Phượng phủ đối xử quá mức. Cũng không biết, Phượng Vũ Hoành căm tức là vì tối đó ở Tây Bắc trị thương cho Huyền Thiên Minh nhưng hắn lại bị trọng thương ngay sau đó.
Phượng Cẩn Nguyên đi về phía Bắc trấn nạn, Huyền Thiên Dạ cho binh lính lén lút về phía Bắc, nếu Bắc giới không có tiếp ứng thì tội gì bọn họ làm như thế?
Phượng Vũ Hoành gần như cắn nát răng, dù sao tất cả cũng chỉ là suy nghĩ trong lòng nàng, Phượng Cẩn Nguyên, nàng sẽ không trả lại gì cho hắn hết, dù chỉ là một mảnh xương gãy của Phượng Phủ!