Mục lục
Thần Y Đích Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng quát này của Phượng Trầm Ngư đã làm nàng hoàn toàn trở thành tiêu điểm trong nháy mắt.

Định An vương phi đã sớm nhận ra nổi bật của mình bị Trầm Ngư tước đoạt, trước mắt thấy nàng lại gây rối, sắc mặt không khỏi trầm lại.

Thanh Nhạc quận chúa ngồi cạnh nàng bẻ ngón tay hung tợn lẩm bẩm: "Quả nhiên Phượng gia đều là tiện nhân."

Sau khi phụ nhân mập bị Trầm Ngư mắng, lúc này nét mặt cũng không nhịn được nữa, chống tay vào eo nói với Trầm Ngư: "Ngươi đúng là đại tiểu thư Phượng phủ, nhưng phu quân nhà ta cũng là quan triều đình tam phẩm. Ta thấy bộ dạng của ngươi tốt, thế nên mới có ý tốt nói cho ngươi vài mối hôn nhân. Hằng năm con trai ta tham gia cuộc thi ở Vân Lộc thư viện đều có thể tiến vào trong số năm mươi người đứng đầu, không chừng khoa khảo năm sau có thể giành Trạng Nguyên trở về, đến lúc đó ngươi thích trèo cao chúng ta còn không muốn đâu!"

Phượng Trầm Ngư tức giận đến xanh mặt, nói con trai ngươi có thể chen vào năm mươi hạng đầu thì có thể thành Trạng Nguyên? Cho dù là Trạng Nguyên cha ta vẫn là thừa tướng, đời này nhà các ngươi vẫn chưa thể lật mình!

Lời nói đã đến bên miệng, ánh mắt lại thoáng nhìn, chỉ thấy một thân ảnh mặc áo bào trắng từ hoa viên trong tiền viện nối liền với hành lang gấp khúc đã đi tới. Lời nói đến miệng lại nuốt vào, trên mặt thay đổi thành ủy khuất nồng đậm, nước mắt đảo quanh: "Cái này phải do cha mẹ xem mệnh và có người làm mai, tuy phu nhân có ý tốt, nhưng dù sao Trầm Ngư vẫn là cô nương chưa lấy chồng, phu nhân nhắc chuyện như vậy với ta, bảo thể diện của ta ở đâu rồi?"

Trầm Ngư giương khuôn mặt Bồ Tát này lên diễn một màn mưa hoa lê, lập tức bắt được mảnh đồng tình.

Mọi người đều nghĩ, đúng vậy, người ta là một cô nương mới lớn, ngươi muốn làm mai cho người ta thì đi nói với đại nhân, nói trực tiếp với cô nương này làm gì, đây cũng không hợp quy củ.

Huống chi... có phu nhân tốt bụng bênh vực kẻ yếu mở miệng nói chuyện thay Phượng Trầm Ngư: "Điền phu nhân." Nàng gọi nữ nhân mập kia: "Con trai ngươi có thể thành Trạng Nguyên hay không còn chưa biết, người ta là Phượng đại tiểu thư là con gái của thừa tướng đương triều, các ngươi chỉ là một quan viên tam phẩm lại muốn treo cao đại quan nhất phẩm, có phải không biết tốt xấu quá hay không."

"Ta khinh!" Nữ nhân mập không vui ý, "Ngươi chỉ là thiếp của quan tứ phẩm, có tư cách gì mà ghét bỏ nhà ta quan nhỏ?"

"Ồ!" Phu nhân bênh vực kẻ yếu kia lại nói: "Điền phu nhân ngươi đã quên rồi, hôm qua phu quân nhà ta vừa mới được Hoàng thượng thăng quan chính tam phẩm, so với tam phẩm các ngươi cao hơn đấy!"

Phía dưới tranh cãi ầm ĩ rốt cuộc làm Định An vương không nhìn được, chỉ nghe thấy "rầm" một tiếng, nàng đạp một tay lên bàn, làm dưa và trái cây đều nát hết. Ca múa cũng gì vương phi giận dữ mà ngừng lại, trong lúc nhất thời, hiện trường yên tĩnh không tiếng động.

"Rốt cuộc các ngươi tới đây làm gì?" Định An vương phi đen mặt trừng mắt nhìn Phượng Trầm Ngư, "Phượng đại tiểu thư, ta khuyên ngươi sau này xuất môn vẫn nên đem khăn che mặt, đỡ phải làm người xung quanh nhớ thương." Không chờ Phượng Trầm Ngư phản ứng lại, lại hướng về các phụ nhân đang cãi nhau, nói: "Ân ân oán oán trong quan trường của lão gia các ngươi, tự về nhà mà cãi nhau, đừng lại mất uy phong ở Định An vương phủ của ta!"

Vừa thấy Định An vương phi tức giận, hai bị phu nhân quan lại cũng không còn dáng vẻ kiêu ngạo nữa, đều đứng dậy hành lễ bồi tội: "Vương phi giáo huấn đúng."

Trầm Ngư cũng mở to đôi mắt đẫm nước hành lễ với Định An vương phi: "Đều là lỗi của Trầm Ngư, xin vương phi trách phạt."

Đúng lúc này, chợt nghe thấy âm thanh ôn nhã nói: "Ngày đại thọ của Định An vương phi, sao lại trách phạt."

Mọi người thuận theo âm thanh nhìn lại, chỉ thấy trên con đường nhỏ trong hoa viên, có một công tử dẫn theo hai gã thị vệ, khoanh tay mà đến, một thân áo bào trắng, đầu đội mũ bạch ngọc phát, khuôn mặt mỉm cười ôn hòa, ôn nhuận thanh cao như vậy, làm người ta nhìn một cái, tâm đều bình tĩnh lại.

Trong mắt Phượng Trầm Ngư hướng tới một hướng, Định An vương phi kia cũng đứng dứng lôi kéo Thanh Nhạc quận chúa muốn ngồi xuống.

Thấy người nọ khoát tay ngăn lại, nói với Định An vương phi: "Bổn vương chỉ đại diện cho hoàng thất vội tới chúc thọ Định An vương phi, vương phi không cần khách khí."

Thanh Nhạc quận chúa kéo tay áo Định An vương phi, nhỏ giọng nói: "Địa vị của người không thấp hơn hắn, muốn hạ thấp phong thái sao?"

Lúc này Định An vương phi mới ổn định, hướng về phía người tươi cười nói: "Đa tạ Thuần vương điện hạ, rất hân hạnh được đón tiếp, thật sự đã làm Định An vương phủ thêm mặt mũi cho kẻ hèn này!"

Người tới không phải ai khác, đúng là Thuần vương Huyền Thiên Hoa.

Phượng Vũ Hành thấy Huyền Thiên Hoa, lại nhìn Phượng Trầm Ngư, cảm thấy giờ phút này rốt cuộc Phượng Trầm Ngư có điểm thẹn thùng của một cô nương mười bốn tuổi, nhưng lại không giống trước, mà là giả vờ.

Không khỏi cảm thán, Phượng Trầm Ngư nhìn trúng Huyền Thiên Hoa, không biết tình cảm này nếu bị Phượng Cẩn Nguyên phát hiện, sẽ có cảm nghĩ gì. Nhiệm vụ của Trầm Ngư là làm Hoàng hậu, Huyền Thiên Hoa này... và ngôi vị hoàng đế có liên quan gì không?

Thấy thế nào cũng không liên quan, một người nho nhã đến như thế, sao có thể yêu thích ngôi vị cửu ngũ kia.

Phượng Vũ Hành nhún vai, lại nhọn một quả cho vào miệng.

Mà lúc này, những phu nhân và tiểu thư ở đây cùng đứng dậy, bắt đầu hành lễ với Huyền Thiên Hoa.

Nàng không thể không buông trái cây trong tay ra, cũng đứng dậy, cùng mọi người đồng loạt nói: "Thuần vương điện hạ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế." Sau đó mắt lé thoáng nhìn, dường như thấy được tâm của các cô nương và thiếu phụ đều bị Huyền Thiên Hoa bắt được.

Huyền Thiên Hoa đã sớm quen loại tình huống này, hơi bất vi sở động, chỉ khoát tay, ngữ khí ôn nhà nói: "Đều đứng lên đi."

Thế này mọi người mới đứng dậy, các tiểu thư ngày thường rụt rè lúc này cũng không để ý thể diện, đều đem ánh mắt mãnh liệt hướng lên người Huyền Thiên Hoa. Có phu nhân gan lớn cũng chung vui, phóng điện về phía Huyền Thiên Hoa.

Phượng Trầm Ngư nhìn những người này, trong lòng nghẹn một câu không thể hô lên: "Các ngươi thật không biết xấu hổ!" Nàng không cam lòng, chủ động tiến lên hai bước, thi lễ với Huyền Thiên Hoa, dịu dàng nói: "Nhiều ngày không thấy, Thuần vương điện hạ vẫn ổn chứ?"

Lời kia vừa thốt ra, lập tức thu được một đống ánh mắt ghen tị.

Lời nói mập mờ như thế, nghe vào tai người bên ngoài, thì là hai người vốn đã quen biết, hơn nữa đã gặp mặt trước đó không lâu.

Trong kinh ai mà không biết Thuần vương điện hạ là vị hoàng tử thứ bảy vô cùng ôn nhã, người này trong lòng các phu nhân tiểu thư là thần tiên trên trời cao, chỉ có thể nhìn từ xa, không thể khinh thường chơi đùa, Phượng Trầm Ngư ngươi dựa vào đâu mà dám xúc phạm tiên nhân?

Khi tất cả mọi người đang oán thầm Phượng Trầm Ngư, Thuần vương Huyền Thiên Hoa còn nghiêm túc nhìn nữ tử đối diện nói chuyện với hắn, ánh mắt mang theo sự tìm kiếm, nhưng cũng nhìn hồi lâu.

Tưởng Dung không kiềm chế được, trộm kéo tay áo Phượng Vũ Hành, lo lắng nói: "Thất hoàng tử sẽ không nhìn trúng đại tỷ tỷ chứ?"

Thật ra tâm tư như vậy không chỉ mình Tưởng Dung có, các phu nhân tiểu thư khác cũng lo lắng như vậy. Thất hoàng tử tuy là người hiền lành, nhưng cứ nghiên cứu một cô nương cả buổi như vậy, cho tới giờ vẫn chưa từng nghe nói.

Phượng Vũ Hành lắc đầu với Tưởng Dung: "Không thể. Theo hiểu biết của ta về thất hoàng tử này, hắn là người tuy nhìn vô hại, nhưng muội tuyệt đối không thể đem những biểu hiện bên ngoài của hắn và thực tế gộp lại làm một, không tin..." Nàng hất cằm về phía Huyền Thiên Hoa, "Muội nhìn đi."

Quả nhiên, khuôn mặt tìm tòi nghiên cứu một khắc của Huyền Thiên Hoa đã rất nhanh có kết quả, chợt nghe hắn nhìn Phượng Trầm Ngư khó hiểu hoi: "Xin hỏi ngài là tiểu thư nhà à? Bổn vương và ngươi đã từng quen biết?"

Ha ha!

Tưởng Dung cười vang lên.

Đại tỷ tỷ của nàng nói lời hàm hồ như vậy, vốn tưởng rằng vị Thuần vương gia này tốt xấu gì cũng cho mỹ nhân mặt mũi, lại không nghĩ rằng người ta căn bản không nhớ nàng là ai.

Các phu nhân tiểu thư khác cũng nhẹ nhàng thở ra, lại nhìn Phượng Trầm Ngư bằng ánh mắt đồng tình.

Trên mặt Phượng Trầm Ngư cũng không nhịn được, nhưng k thể cùng Huyền Thiên Hoa bốc hỏa, chỉ có thể cố gắng điều nhìn cảm xúc của mình, lại nói thêm: "Ta là chính nữ của Tả tướng Phượng phủ, ta tên Phượng Trầm Ngư, vài ngày trước đó Thuần vương điện hạ có đến phủ, chúng ta đã gặp qua."

Nàng nhắc tới chuyện này, mọi người đã nghĩ tới, đúng thế! Mấy ngày trước Thuần vương phải đến Phượng phủ một chuyến, nhưng người ta đi cùng Ngự vương, hình như là đưa vị hôn thê của Ngự vương về nhà.

Huyền Thiên Hoa đã nghĩ ra, vì thế gật đầu cười, "Tiểu thư nói vậy, bổn vương nhớ ra rồi, hôm nay Phượng đại tiểu thư cũng tới chúc thọ Định An vương phi sao?"

Phượng Trầm Ngư thấy Huyền Thiên Hoa tán gẫu với nàng, cảm thấy rất vui vẻ, không khỏi tiến lên hai bước, thân thiện nói: "Đúng vậy! Không biết hôm nay điện hạ cũng tới đây, Trầm Ngư đã sớm đi vấn an điện hạ."

Huyền Thiên Hoa chỉ thản nhiên nói: "Phượng đại tiểu thư đa lễ rồi." Ngay sau đó nhìn xung quanh một hồi, nghi hoặc nói: "Phượng gia chỉ có mình đại tiểu thư đến sao? Đệ muội của bổn vương có đến không?"

Vừa nghe Huyền Thiên Hoa nhắc tới Phượng Vũ Hành, mặt Phượng Trầm Ngư lạnh lại, vẫn nói: "Nhị muội muội và tam muội muội cũng đến." Dù sao cũng không cam lòng chuyển đề tài lên người Phượng Vũ Hành, Trầm Ngư nhanh chóng mời Huyền Thiên Hoa: "Điện hạ cũng đến chúc thọ Định An vương, vậy mời ngồi!"

Lời này của nàng làm Định An vương phi rất hài lòng, đúng vậy! Hôm nay nàng mới là nhân vật chính, người Phượng gia các ngươi nhanh tránh sang một bên cho ta!

Huyền Thiên Hoa cũng gật đầu, cùng Định An vương phi nói: "Thọ yến vương phi hằng năm, phụ hoàng đều đã phái một trong các huynh đệ chúng ta đến chúc thọ vương phi. Năm nay bổn vương đến đây, cũng như phụ hoàng và mẫu hậu tự mình chọn lễ vật, đã giao cho chưởng vụ ở tiền viện, chúc vương phi phúc thọ an khang."

Định An vương phi cười đến mặt đều nở hoa, vốn nếp nhăn đã làm xấu mặt, lúc nàng càng xấu hơn, nàng lại cứ hồn nhiên, một mặt cười chồng chất nếp nhăn, "Đa tạ Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương, cũng tạ vương gia! Vương gia mau ngồi!" Nàng vừa nói vừa chỉ về bên sườn, chủ tọa của mình tặng cho Huyền Thiên Hoa.

Huyền Thiên Hoa chưa tiến lên, chỉ khách khí nói: "Hôm nay là thọ tinh của vương phi, nên ngồi trên. Bổn vương thực ra chỉ là vương gia, đến đây chúc thọ vương phi, uống vài ngụm trà rồi trở về. Vương phi mời ngồi, bổn vương ở dưới nói chuyện với đệ muội vài câu." Hắn nói xong, đầu xoay qua, tìm được chính xác chỗ của Phượng Vũ Hành, nâng bước đi qua, vừa đi vừa nói: "Trước đi đến, cửu đệ còn nói với ta mang cho muội chút điểm tâm từ trong cung do ngự trù mới tới làm, khi xuất môn ta đã bảo hạ nhân đưa đến Đồng Sinh hiên của muội rồi."

Một câu, chẳng những nói lên hắn và Phượng Vũ Hành mới thật sự quen biết, càng nói với mọi người, cửu đệ của hắn đối với vị vương phi chưa qua cửa này coi trọng bao nhiêu, ngay cả đầu bếp mới trong cung làm điểm tâm ngon đều nhớ đem đến cho nàng.

Phượng Vũ Hành cũng cười trả lời hắn: "Đa tạ thất ca." Một tiếng thất ca, quan hệ lại gần hơn từng bước.

Ánh mắt ghen tị của các phu nhân tiểu thư này từ chỗ Phượng Trầm Ngư, nháy mắt chuyển tới chỗ Phượng Vũ Hành, nhưng ghen tị một lát thì cảm thấy hai người này thật ra là quan hệ thân thích, cửu hoàng tử và thất hoàng tử vốn là đều là thắt lưng của Vân phi nương nương, cùng có tình cảm huynh đệ, dĩ nhiên sẽ gần gũi hơn với Phượng Vũ Hành.

Vì thế, ghen tị vừa dời đi lại vòng trở về.

Mà lúc này, Phượng Trầm Ngư vẫn mặt dày rời vị trí của mình, hé ra khuôn mặt hưng phấn lại thẹn thùng đi qua chỗ Phượng Vũ Hành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK