Vẫy tay để Vong Xuyên đi làm việc, chờ Vong Xuyên rời khỏi đây, lúc này mới tập trung chú ý lên người Kim Trân.
"Làm gì vậy? Mau đứng lên đi." Nàng chỉ mời đứng lên, nhưng vốn không có ý định đỡ dậy.
Trên mặt Kim Trân mang theo sự sợ hãi rõ ràng, vừa quỳ vừa tiến lên hai bước ôm lấy đùi Phượng Vũ Hành: "Xin nhị tiểu thư cứu ta, ta biết nhị tiểu thư nhất định có biện pháp, xin nhị tiểu thư cứu mạng!"
Phượng Vũ Hành nhíu mày, đưa tay xuống cầm lấy cổ tay Kim Trân, chỉ một lát đã kiểm chứng được suy đoán trong lòng.
"Nhiều hơn hai tháng, xét thấy thì là ba, bốn tháng, rõ ràng không phải là của cha ta."
Kim Trân xấu hổ không chịu nổi, nhưng trước mặt Phượng Vũ Hành thực sự không thể giấu diếm, đành gật đầu thừa nhận: "Nhị tiểu thư hiểu rõ tất cả, Kim Trân không dối gạt nhị tiểu thư, đứa bé này đúng là không phải của lão gia, cho nên tuyệt đối không thể sinh hạ."
"Vì sao?" Phượng Vũ Hành nhìn Kim Trân, khuôn mặt lộ vẻ khó hiểu, "Vậy không phải ngươi đến xin ta tìm biện pháp sinh ra một đứa trẻ giống cha ta sao?"
Kim Trân lắc đầu, "Không phải, giấy không bọc được lửa, một ngày nào đó đứa trẻ sẽ trưởng thành, nếu bình thường hắn hoàn toàn giống ta, nhưng nếu giống người nọ... Cho dù Phượng gia không nghi ngờ, người nọ cũng muốn nghi ngờ. Ta quá hiểu hắn, đến lúc đó nhất định sẽ có cơ hội vơ vét tài sản, ta phải suốt ngày lo lắng đề phòng trốn đông trốn tây, thà không sinh ra." Nàng nói xong, ngẩng đầu, khẩn thiết cầu xin Phượng Vũ Hành: "Nhị tiểu thư biết y thuật, xin nhị tiểu thư cho ta một toa phương tử để bỏ đứa bé này đi."
"Ra ngoài xin đại phu không phải là được rồi sao, loại chuyện bậy bạ này ta không làm." Cho dù nàng không thích Kim Trân, lại càng không muốn ở cùng với nàng nói chuyện, nhưng động tay loại bỏ một đứa bé, đúng là nghiệp chướng.
"Đại phu bên ngoài không thể tin!" Kim Trân kiên định nói: "Loại chuyện này tuyệt đối không thể để ra ngoài, cho nên ta mới đến cầu xin nhị tiểu thư."
"Nếu ta nói với phụ thân thì sao?" Nàng buồn cười nhìn Kim Trân, "Ngươi sao lại chắc chắn ta sẽ giúp ngươi?"
Kim Trân hoảng hốt một hồi, sau đó nói: "Sẽ không đâu. Nhị tiểu thư giữ lại nô tỳ, có còn hơn không có ai gió thổi bên gối(1) lão gia. Từ khi được lão gia thu phòng, nô tỳ đã quyết định đứng bên cạnh nhị tiểu thư. Nô tỳ biết nhị tiểu thư nắm giữ càn khôn, nô tỳ sẽ luôn vâng dạ, không dám lỗ mãng."
(1) Hán Việt là "Xuy chẩm biên phong". Nghĩa đen: gió thoảng thổi bên gối. Nghĩa trong truyện: giọng tâm sự đêm khuya nghe như gió thổi bên tai.
Phượng Vũ Hành dĩ nhiên biết tâm tư này của Kim Trân, nàng giữ Kim Trân lại, cũng đúng theo như lời đối phương nói, là muốn có người tâm sự bên gối Phượng Cẩn Nguyên. Nhưng đứa trẻ này... "Ngươi cứ về đi, ta còn nghĩ đã."
Chưa đáp ứng, cũng chưa nói là không đáp ứng, chỉ đuổi Kim Trân về Như Ý viện trước. Dù sao cũng là một sinh mệnh, tuy nàng là Phượng Vũ Hành, cũng không thể qua loa.
Vong Xuyên trở về vào ban chiều, nói với Phượng Vũ Hành rằng bên Kỳ Bảo Trai đã kiểm kê xong, không có vấn đề gì, chỉ là... "Khi nô tỳ mang người đến Kỳ Bảo Trai, người của Thẩm gia đang khiêng rương đồ vào bên trong, khiêng vào một rương, lại từ bên trong khiêng ra một rương, nói là trước đó rương này bị lấy sai."
Phượng Vũ Hành bật cười, Thẩm gia này đúng là nực cười, đến đây rồi mà còn có ý đồ đánh trái trước mắt nàng. Nghĩ chắc là sau khi nàng đã nói qua muốn mời người của Ngự Vương phủ đến kiểm tra, Trầm Ngư lại nhanh chóng thông báo với đối phương đổi hàng!
Cho dù thế nào, nay chuyện cửa tiệm đã được giải quyết, cuối cùng là bỏ lại cho nàng một khối tâm sự.
Vong Xuyên xuống trù hạ ăn cơm, vừa ăn xong thì trở về, chỉ thấy có tiểu nha đầu canh giữ ở Liễu viên đi tới, đến trước mặt Phượng Vũ Hành nói: "Nhị tiểu thư, có hạ nhân Tùng viên đến đây, nói là lão gia gọi ngài tới."
Phượng Vũ Hành không rõ thế nào, lại vẫn dẫn theo Vong Xuyên chuẩn bị đến Tùng viên một chuyến.
Mà ở Tùng viên lúc này, Phượng Cẩn Nguyên đang tiếp một vị khách đến thăm.
Vị khách này không phải là ai khác, mà là Định An vương Quả Mẫn Đạt.
Định An vương ngồi ngay ngắn ở ghế khách, bên cạnh là chiếc bàn nhỏ để chén nước chà hắn chưa động đến, chỉ là giữa phòng để hai chiếc rương, mặt thành khẩn nói: "Đây là một chút tâm ý, mong Phượng đại nhân vui lòng nhận cho."
Phượng Cẩn Nguyên vung tay lên: "Vương gia, đây là ý gì?"
Định An vương hơi xấu hổ: "Ngày ấy vương phủ trong phủ ta mừng thọ, ba vị tiểu thư Phượng phủ có thể cùng tham dự, thật sự là đã cho bổn vương mặt mũi. Tiếc rằng nha đầu kia của nhà ta đã nuông chiều đến hư rồi, nói chuyện làm việc không phân nặng nhẹ, làm cho nhị tiểu thư Phượng gia bị tụi nhục, bổn vương đây... Ai! Là tới bồi tội."
Phượng Cẩn Nguyên cũng lắc đầu nói: "Hạ quan còn nghe nói Định An vương phi bắt chính nữ Trầm Ngư của ta vì quý phủ đệm nhạc cho đám vũ cơ, còn nói con gái Phượng gia có thể đệm đàn cho vũ cơ, là thể diện ngất trời cho nàng?"
Định An vương sửng sốt, hắn chỉ biết là Thanh Nhạc đã diễn trò khôi hài, nhưng không biết trước đó còn có chuyện gảy đàn này. Trước mắt Phượng Cẩn Nguyên hỏi đến, thật sự hắn xấu hổ vạn phần.
"Sao lại thế. Tiểu thư Phượng gia kim chi ngọc diệp, một đám vũ cơ sao xứng để Phượng tiểu thư gảy đàn? Đúng là làm càn!"
Phượng Cẩn Nguyên gật đầu, "Đúng là làm càn. Vương gia, hạ quan nhận thiệp mời của vương phủ, có ý tốt để ba đứa con gái mang theo thọ lễ đến chúc thọ, nhưng một bị hạ nhân làm bẩn váy, một bị bắt gảy đàn cho vũ cơ, còn một bị Thanh Nhạc quận chúa làm xấu hổ. Vương gia có hiềm khích gì với Phượng phủ ta?" Phượng Cẩn Nguyên vừa nói vừa đứng lên, "Nếu Phượng gia ta có chỗ không đúng, mong vương gia minh xét, hạ quan chắc chắn sẽ bồi tội. Nhưng con gái trong nhà đều chưa lấy chồng, mong rằng vương gia, vương phi và quận chúa giữ lại cho các nàng chút thể diện."
Hắn vừa nói như vậy, trên mặt Định An vương không nhị được, không khỏi mắng trong lòng Thanh Nhạc và vương phi một lát. Nhưng trên mặt vẫn vui vẻ với Phượng Cẩn Nguyên, nhanh chóng đứng lên, trả lời: "Phượng đại nhân nói gì vậy, Định An vương phủ ta và Phương gia luôn giao hảo, tại sao lại nói đến hiềm khích! Ai! Đều do nữ nhân trong nhà không biết tốt xấu, bổn vương trở về nhất định trách phạt thật nặng, mong Phượng đại nhân thông cảm." Nói xong, vừa chắp tay, vừa cúi người cho Phượng Cẩn Nguyên một cái vương gia chi tôn.
Phượng Cẩn Nguyên cũng hiểu khi chuyển biến tốt thì nắm bắt, dù sao người ta cũng đã nâng lễ vào cửa, lại ăn nói khép nép, hắn không thể tự cao tự đại quá.
Vì thế cười ha ha theo, nói: "Chuyện nữ nhân trong nhà, hạ quan sao lại so đo với vương gia."
Lúc này Định An vương với nhẹ nhàng thở ra, ngồi về ghế khách lần nữa, đưa trà lên uống một ngụm.
Nhưng bồi tội xong, Định An vương cũng không có ý định ra về. Phượng Cẩn Nguyên tiếp chốc lát, cũng nhìn ra manh mối, không khỏi hỏi: "Vương gia còn có việc gì?"
Định An vương xấu hổ nở nụ cười gượng, rồi mới nói: "Không gạt Phượng đại nhân, hôm nay bổn vương tới đây, đúng là còn có một chuyện muốn nhờ."
"Hả? Không biết hạ quan có thể giúp vương gia chuyện gì?"
Định An vương lại uống một ngụm trà lớn, ngậm một lát, lại nói: "Chính là sự việc tiểu nữ gây rối, Phượng đại nhân có điều không biết, ngày ấy có thất điện hạ ở đó, đã thấy được nhưng lại nói... Nhưng lại nói là phải về bẩm báo Hoàng thượng, xin Hoàng thượng tứ hôn cho Thanh Nhạc. Ai! Người nọ chỉ là một gã thị vệ trong phủ, Thanh Nhạc sao có thể gả cho hắn?"
"Vậy ý vương gia là..." Phượng Cẩn Nguyên lạnh mặt, chuyện ngày ấy hắn đã sớm phái người hỏi thăm, rõ ràng Thanh Nhạc muốn vu hãm Phượng Vũ Hành. Quận chúa trong phủ ngươi không thể gả, chẳng nhẽ để con gái Phượng gia ta gả sao? Nghĩ thì như vậy, tức giận lại giấu đi: "Tính tình của Thất điện hạ cả ta và ngài đều biết, nhìn qua thì hiền lành, cũng không có việc gì có thể thương lượng với thất điện hạ. Chỉ sợ chuyện này, hạ quan thật sự bất lực."
Định An vương sao có thể để hắn nói một câu mà từ bỏ, nhanh chóng nói: "Có thể mời nhị tiểu thư thương lượng với thất điện hạ mà! Bổn vương nghe nói nhị tiểu thư và thất điện hạ rất thân thiết, còn gọi thất điện hạ là thất ca."
Phượng Cẩn Nguyên nhíu mày, càng ngày càng cảm thấy Định An vương gia đúng là không biết xấu hổ. "Vương gia, quận chúa và thị vệ kia tâm đầu ý hợp, vì sao vương gia không thành toàn, không nên cầm gậy đánh uyên ương đâu?"
Định An vương vỗ đùi, "Sao có thể là tâm đầu ý hợp!"
"Vậy thì là gì?" Phượng Cẩn Nguyên trừng mắt hỏi lại Định An vương, "Không phải là tâm đầu ý hợp, vậy sao lại có chuyện đó phát sinh?"
Định An vương bị nghẹn nói không ra lời, ngắc ngứ cả buổi, thì nhả ra một câu: "Tiểu nữ không hiểu chuyện, đều là tiểu nữ không hiểu chuyện, mong Phượng đại nhân có thể giúp bổn vương một lần, nếu sự tình thành công, bổn vương chắc chắn sẽ hậu tạ."
Phượng Cẩn Nguyên căn bản không cần Định An vương hậu tạ, đây là vương gia không có nửa điểm quyền lực, ngay cả quyền vào triều của hắn cũng bị Hoàng thượng tước đoạt, còn có thể hậu tạ cái gì. "Chỉ sợ việc này thì ta phải thương lượng với nhị nha đầu kia."
Hắn vừa mới nói xong, ngoài cửa có gã sai vặt tiến vào, khom người nói: "Lão gia, nhị tiểu thư đến."
Định An vương nóng vội, bắt đầu thốt lên: "Mau truyền!" Lập tức cảm nhận được ánh mắt của Phượng Cẩn Nguyên, đành hậm hực ngậm miệng.
"Để nhị tiểu thư vào đi." Phượng Cẩn Nguyên từ từ nói.
Lập tức, gã sai vặt rời đi, chỉ lát sau, Phượng Vũ Hành dẫn theo Vong Xuyên đi vào.
Đi vào trong phòng thì nhìn thất Định An vương đang ngồi ở ghế khách, lại thấy trong phòng có hai chiếc rương, trong lòng đã tính toán sẵn.
"Con gái bái kiến phụ thân, bái kiến vương." Trên khuôn mặt nàng không có cảm xúc rõ ràng, theo quy tắc hành lễ vấn an.
Phượng Cẩn Nguyên đã sớm quen kiểu của Phượng Vũ Hành, Định An vương phi kia cũng đã lĩnh giáo tính tình của Phượng Vũ Hành ở thọ yến, lập tức không hề so đo. Định An vương còn lấy lòng nói: "Nhị tiểu thư không cần đa lễ."
Phượng Vũ Hành chỉ nói: "Vương gia khách khí." Cũng chưa liếc mắt nhìn Định An vương một cái, "Không biết phụ thân gọi A Hành đến đây là có việc gì?"
Phượng Cẩn Nguyên gật đầu, "Không phải vi phụ có việc, là Định An vương có việc muốn thương lượng cùng con."
"Hả?" Phượng Vũ Hành khó hiểu, "Ta là thứ nữ vô phẩm vô gia, sao xứng thượng lượng chuyện với vương gia, phụ thân đừng đùa A Hành. Nếu không có chuyện gì quan trọng, A Hành sẽ trở về." Nàng nói xong xoay người muốn đi.
Định An vương bước xa một bước, trực tiếp lôi kéo Phượng Vũ Hành ở lại.
Phượng Vũ Hành nháy mắt một cái, cánh tay mạnh mẽ run lên, hất canh tay từng chinh chiến nhiều năm của Định An vương ra!
"Vương gia xin tự trọng!" Nàng lạnh giọng nói, ánh mắt sắc bén vạn phần.
Định An vương bị nàng dọa sợ, vạn lần không nghĩ rằng nhị tiểu thư Phượng gia có võ công, không khỏi nhìn Phượng Vũ Hành vài lần.
Phượng Vũ Hành nhíu mày: "Vương gia sao nhìn dân nữ như vậy, rốt cuộc là ý gì? Tuổi dân nữ còn nhỏ hơn so với Thanh Nhạc quận chúa, vương gia không nên có ý xấu."