Phượng Vũ Hành có chút hối hận, đổ thừa ngày đó nàng mới tới thế giới này, đang ngạc viên về việc phát sinh biến hóa trên người mình, mà xem nhẹ rất nhiều chuyện vốn nên lưu ý.
Người nọ bị trọng thương ẩn trong núi, hiển nhiên là bị cừu nhân đuổi giết. Mà bên người hắn chỉ mang một thuộc hạ, nãy nghĩ lại thế nào cũng rất nguy hiểm. Mà nàng còn cố tình nối xương tốt cho hắn rồi buông tay không quản, còn lừa hắn hai mươi lượng bạc duy nhất trên người hắn.
"Đáng chết!" Nàng theo bản năng mắng nhẹ thành tiếng, nhưng ngay sau đó tâm lại trầm xuống.
Không đi? Nhưng làm gì có lý do để ở lại đây? Còn nữa, cho dù ở lại, lúc đối mặt với cừu gia đuổi giết, nàng có thể giúp cái gì? Chẳng nhẽ muốn đem người nọ vào không gian hiệu thuốc?
Phượng Vũ Hành lắc đầu, không được, vật không phải bình thường tức là yêu vật, nàng cũng không muốn bị người khác coi là yêu quái. Ở niên đại này, yêu vật một khi bị nhận định, không muốn chết cháy thì bị dìm lồng heo.
Càng nghĩ càng phiền lòng, dứt khoát lắc mình vào trong không gian, đi từ tầng một đến tầng hai không ngừng tìm kiếm.
Gãy chân, huy dung, nàng tìm hơn nửa canh giờ, lại không tìm được một thứ gì có thể trị tốt hai loại thương tích này.
Thất bại ngồi trên đất, mặc dù trong không gian vẫn duy trì nhiệt độ ổn định, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được một trận lạnh lẽo.
Phượng Vũ Hành luôn nhớ rõ người nọ một thân chật vật vẫn không mất đi phong độ, cũng luôn nhớ rõ lúc mình mới thấy khuôn mặt kia tiền bày ra bộ dạng ngốc nghếch không tiền đồ.
Nhưng hiện tại có tin tức xác thực nói cho nàng biết, người nọ bị hủy dung!
Trách không được lúc ở cổng kinh thành thấy hắn đeo mặt nạ, trách không được rõ đại quân thắng lợi lại không có một tia vui mừng.
Đánh trận đã thắng, nhưng chủ soái trọng thương, bị thương đến con nối dòng cũng không thể có.
Một người nam nhân phải sống như thế nào!
Phượng Vũ Hành cảm thấy thế giới này thật là khốn kiếp một lần nữa đang khiêu chiến sự nhẫn nại của nàng, nàng đã chọn trúng nam nhân vậy mà lại không minh bạch hủy đi, thậm chí cừu nhân là ai nàng cũng không biết.
Ức hiếp nàng tới nơi không quen? Ức hiếp biến nàng thành đứa bé mười hai tuổi?
Không sao, xa lạ lâu dần cũng trở thành quen, một ngày nào đó nàng sẽ cường đại.
Hủy của nàng cái gì, mặc kệ là ai, đều phải trả giá đại giới.
Một đêm không chợp mắt, cho đến khi chân trời hiện lên vài tia sáng mới trở lại giường hẹp nhắm mắt một lúc.
Buổi sáng, Phượng Vũ Hành bị Tử Duệ đánh thức. Tiểu tử chạy đến bên giường hẹp của nàng, vừa kêu: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ mau dậy đi.", một bên không ngừng hướng về phía cổ lay.
Phượng Vũ Hành ngồi dậy, mơ mơ màng màng nhìn đứa nhỏ này một cái, nhát mắt đã tỉnh lại.
"Tới đây." Nàng đưa tay kéo Tử Duệ đến gần phía trước, "Cởi y phục này xuống, chúng ta không mặc."
Nàng không quên kiện y phục kia của mình như giấy ráp, cho nàng y phục kém như vậy, làm sao có khả năng cho Diêu thị và Tử Duệ đồ tốt.
Rất nhanh, Tôn ma ma cũng vào, theo sau là Mãn Hỉ đang bê chậu gỗ.
"Tiểu thư, y phục phu nhân có vấn đề." Tôn ma ma đi lên nhỏ giọng nói với Phượng Vũ Hành: "Kiện y phục kia nhìn có vẻ tốt, nhưng không biết chuyện gì đã xảy ra, mặc lên trên người một lát sau đã phai màu, nhiễm hết lên người phu nhân."
Tôn ma ma vừa nói vừa nhìn Phượng Vũ Hành cởi y phục của Tử Duệ, ngẩn ra, "Nhị thiếu gia cũng bị phai màu?"
Phượng Vũ Hành lắc đầu một cái, "Không phải là do phai màu." Nàng nâng y phục lên cẩn thận nhìn một lượt, sau đó lật cổ áo lên cho Tôn ma ma nhìn, "Ma ma ngươi xem chỗ này."
Tôn ma ma tiến lên phía trước, lúc này mới phát hiệu cổ áo của Tử Duệ lại cất giấu vô số kim nhọn nhỏ.
"Tiểu thư! Cái này phải bẩm báo cho lão gia!" Tôn ma ma nóng nảy, "Nhất định phải bẩm báo lão gia, có người muốn hại Nhị thiếu gia, đây không phải là chuyện nhỏ."
Phượng Vũ Hành nhún vai bật cười, "Bẩm báo cái gì! Khó tránh khỏi là hắn làm."
"Nhị tiểu thư!" Tôn ma ma dựng ngón trỏ lên đặt trước khóe môi làm động tác đừng nói, chỉ chỉ còn Mãn Hỉ trong phòng.
Phượng Vũ Hành thờ ơ nói: "Không sao." Sau đó dặn Tôn ma ma: "Vẫn nên đổi y phục ngày hôm qua cho Tử Duệ và mẫu thân đi, có thể mặc thêm ngày nữa, đem y phục bị phai màu kia đến đây cho ta, bổn tiểu thư muốn đi dạo trong phủ một lát."
Tôn ma ma hoảng sợ, "Nhị tiểu thư muốn đi đâu? Theo quy củ, sáng nay phải đi thỉnh an lão thái thái."
"Quy củ?" Phượng Vũ Hành bĩu môi, "Phượng phủ đều không biết xấu hổ, còn giảng quy củ sao? Cũng tốt, ta đây phải đi gặp lão thái thái."
Hôm nay điểm tâm là Tôn ma ma làm, vì Phượng Vũ Hành dậy muộn.
Thật ra kể cả là dậy sớm thì vẫn muộn, nàng đều giày vò không làm đa dạng lắm. Dù sao nguyên liệu nấu ăn có hạn, cũng không thể lấy ra những đồ không tồn tại. Chỉ lấy trước từ hiệu thuốc không gian câu kỷ tử(1) cho Tôn ma ma, vẫn nói là trên đường mua, Tôn ma ma cũng không hỏi nhiều, dù sao trên đường đi Phượng Vũ Hành cầm ngân lượng dùng, nhận xong liền mang Phượng Tử Duệ đi ra ngoài.
(1) Câu kỷ tử: tên khác là củ khởi, củ khỉ hay cẩu kỷ, có quan hệ gần với Cà, dùng để làm thuốc trong Đông y. Ở Việt Nam thường dùng để nấu canh. Theo y học cổ truyền, câu kỷ tử nấu canh có lợi cho bà mẹ sau khi sinh con, lành tính và bổ. (Wikipedia) Xem hình ảnh bên dưới
Bọn họ rời đi sau, Mãn Hỉ có chút khó xử đi đến giường bên, nhỏ giọng hỏi nàng: "Nhị tiểu thư, ngài phải mặc y phục tối qua sao?"
Phượng Vũ Hành lắc đầu, "Không phải có Phấn Đại đứa tới cái túi kia sao, tùy tiện chọn ra một bộ để ta mặc là được rồi. Ngươi đem cái y phục cứng kia cho ta, lát nữa ta mang theo." Nàng vừa nói vừa xem Tử Duệ cởi y phục ra, nghĩ ngợi, "Mãn Hỉ, ngươi phải cùng ta diễn kịch."
Mãn Hỉ thuận theo gật đầu: "Tất cả do Nhị tiểu thư phân phó."
Không bao lâu, Tôn ma ma đem điểm tâm vào phòng, nhìn thoáng Mãn Hỉ vẫn ở trong phòng, bất mãn nói: "Mãn Hỉ cô nương, nơi này không cần ngươi hầu hạ, ta thấy Lý ma ma và Bảo Đường sẽ đi xuống trù phòng cơm, ngươi không đi cùng sao?"
Lời này Mãn Hỉ không đáp, Phượng Vũ Hành có phản ứng trước: "Ai cho phép các nàng xuống trù phòng ăn cơm?!"
Nói xong liền đứng dậy ra khỏi phòng, quả nhiên thấy Lý ma ma và Bảo Đường ở trong sân chờ Mãn Hỉ.
Thấy nàng hai người đi ra, Lý ma ma chạy nhanh lại chào: "Vấn an Nhị tiểu thư! Lão nô thấy Tôn ma ma ở trong tiểu trù phòng đã chuẩn bị đồ ăn sáng, lão nô sẽ dẫn Mãn Hỉ và Bảo Đường đến đại trù phòng cùng hạ nhân ăn."
Mãn Hỉ rất thông minh, hiểu được phải ở trước mặt Lý ma ma và Bảo Đường che dấu như thế nào thân phận đã phát sinh biến hóa, nghe Lý ma ma nói thế, chạy nhanh phía trước vài bước, sau đó ra vẻ thực sự không tôn kính Phượng Vũ Hành, chỉ cúi người, nói: "Vậy nô tỳ sẽ cùng đi với Lý ma ma."
"Đợi một chút." Nàng nhếch môi cười, cũng treo nụ cười cứng rắn trên môi, "Mặc dù ta hồi phụ mới được một ngày, nhưng Lý ma ma và hai vị cô nương đã dốc lòng truyền thụ, ít nhiều cũng coi như hiểu biết một ít quy củ trong phủ. Một di nương vì Phượng phủ sinh con dưỡng cái dựa vào đồ ăn thừa dưới bếp sống qua ngày, thì hạ nhân phải ăn cái gì đây? Ma ma là do mẫu thân cấp cho A Hành, A Hành sao nhẫn tâm để ma ma đi ăn đồ ăn thừa, vẫn là theo chúng ta thôi."
Nói xong, cũng không thấy đối phương phản ứng, trực tiếp xoay người hướng vào trong phòng, vừa đi vừa phân phó: "Tôn ma ma, đem cháo trắng thêm chút thức ăn cho Lý ma ma và hai vị cô nương một ít, nếu như không đủ ăn liền lấy từ phân lệ của ta và Diêu di nương một nửa. Chúng ta cũng ăn áo, nhưng chắc chắn cũng tốt hơn hạ nhân. Nếu vào Liễu viên của chúng ta, vậy chủ tử ta không để cho nô tài nhà mình bị khinh thường, về sao ai cũng không được đến công trung trù phòng ăn cơm."
Nàng vừa nói như thế Tôn ma ma sao lại không rõ, đây gọi là nàng cố ý nói đến bữa cơm thừa ngày hôm qua của hai vị chủ tử, hơn nữa chỉ cần ba người ở Liễu viên một ngày, các nàng cũng chỉ có thể ăn ở Liễu viên.
Lý ma ma và hai nha đầu vẻ mặt đau khổ, trong lòng nổi lên chửi rủa vô hạn. Nhưng rốt cuộc chủ tớ khác biệt, có thể ngầm làm chút tay chân, ngoài mặt vẫn phải thuận theo.
Tôn ma ma đem cháo loãng và chút thức ăn đến sương phòng, tự mình cũng ở lại cùng ăn với các nàng. Nhưng cũng không giống như vậy, từ lúc Phượng Vũ Hành bày kế, nàng cũng đã ăn nó một chút, bất quá trước mắt chỉ làm bộ, cùng ma người uống nước cơm mà không thấy chút gạo nào. Thuận tiện thưởng thức vẻ mặt khổ sở của ba người, Tôn ma ma cảm thấy những năm này cho tới giờ cũng chưa thống khoái như vậy.
Vất vả uống xong nước cơm, Bảo Đường thở dài, như vừa mới đánh giặc xong, sờ cái bụng chuẩn bị nói vài câu bực tức, lại nhìn thấy Nhị tiểu thư các nàng mang theo y phục từng bước một hướng sương phòng bên này.
Nàng chọc chọc Mãn Hỉ, nhỏ giọng nói: "Không biết Nhị tiểu thư lại muốn đánh cái chủ ý gì nữa."
Mãn Hỉ cũng ra vẻ mê mang: "Ai biết được, không phải là lại để chúng ta làm việc nặng đi?" Kỳ thật trong lòng nàng rất rõ ràng, lúc trước Nhị tiểu thư nói nàng phải cùng diễn, tám phần kia là mở màn.
Khi nói chuyện, Phượng Vũ Hành đã định vào sương phòng, chúng hạ nhân nhanh chóng đứng dậy.
Lý ma ma liếc mắt một cái nhìn thấy y phục trong thay nàng, cũng không biết thế nào tâm liền hoảng. Mơ hồ có chút hối hận, tính tình Nhị tiểu thư so với tin tức Đại phu nhân có lúc trước hoàn toàn khác nhau, sớm biết như thế, nàng sẽ quan sát trước một đoạn thời gian rồi mới quyết định làm chu toàn như thế nào.
Đáng tiếc, bây giờ nói gì cũng đã chậm, Phượng Vũ Hành trên mặt mang theo nụ cười không đoán được đang nghĩ gì, ánh mắt đứa về Mãn Hỉ: "Đi thỉnh an tổ mẫu một lúc, Mãn Hỉ phụng bồi cùng ta đi. Đây là y phục di nương bảo ta mang tới, mau thay đi, y phục của di nương so với hạ nhân có thể diện hơn, đừng để người trong phủ xem thường Liễu viên chúng ta."
Mãn Hỉ vẻ mặt cầu xin vì chính mình mà tranh thủ lần cuối: "Nô tỳ mặc y phục của chủ tử, không hợp quy củ."
Nàng vừa nói vừa đem ánh mắt hướng Lý ma ma, trông chờ đối phương có thể nói một câu. Nếu Nhị tiểu thư muốn diễn, nàng phải phối hợp làm đủ trò hề.
Lý ma ma quả nhiên không phụ sự kỳ vọng mở miệng khuyên bảo: "Nhị tiểu thư thế này không được, Diêu di nương là chủ tử, hạ nhân sao dám mặc y phục của chủ tử. Huống chi phải đi thỉnh ản lão thái thái, nếu như bị lão thái thái phát hiện lại là tội lớn."
"Trộm mặc mới không hợp quy củ, chủ tử thưởng chính là thể diện." Phượng Vũ Hành hoàn toàn không bỏ qua bộ dáng của nàng, chính mình nói lý, "Ta là một chủ tử nghèo, không màng thưởng cho hạ nhân thứ tốt, chỉ có thể mượn hoa hiến Phật. Đáng tiếc dáng người ta quá nhỏ, bằng không hay thưởng cho Bảo Đường tỷ tỷ đi."
Bảo Đường vừa nghe lời này nhanh chóng xua tay: "Nô tỳ không dám đòi hỏi Nhị tiểu thư thứ gì, Nhị tiểu thư để lại là tốt rồi."
Nàng gật đầu, "Ừ, nhưng thứ tốt tóm lại không thể độc hưởng, ta phải cân nhắc tốt có thể đưa cho ai." Nàng nói xong liền xoay người ra khỏi phòng, đến mép cửa còn ném lại nói: "Mãn Hỉ cũng mau thay y phục đi, ta còn vội đi thỉnh an tổ mẫu."