Mai Hương một đường không ngừng mà gào khóc, kinh động mọi người trong Phượng phủ.
An thị cùng Tưởng Dung trước hết nghe được tin tức, vốn là muốn đi đến Đồng Sinh Hiên bên kia, mới đi một nửa thì nhìn thấy một nhóm Phượng Vũ Hoành mang theo hừng hực sát khí đi về phía này, doạ hai người mặt mũi trắng bệch.
Nhưng Phượng Vũ Hoành nhưng không hề liếc mắt nhìn các nàng, vội vã đi qua, mục tiêu ấy là Phượng Cẩn Nguyên chỗ ở Tùng Viên.
Nếu theo phép tính thời báo thế kỷ hai mươi mốt, nàng sinh ngày 20 tháng 5, chòm sao Kim Ngưu. Có phẩm chất riêng điển hình của chòm sao Kim Ngưu, là đúng cực thích cùng ghét toàn bộ người mà có ý.
Động người nàng không được!
Động tiền nàng không được!
Động đồ ăn ngon của nàng cũng không được!
Chỉ cần bị nàng coi là của nàng, cho dù là một cái ghế, cũng tuyệt đối không cho phép có người chưa qua đồng ý liền tới ngồi lên!
Như Gia chửi Huyền Thiên Minh, bị nàng đánh gần ch3t. Hôm nay cư nhiên có người dám to gan duỗi tay đến trên thân nương của nàng, thì đúng là không muốn sống chăng!
Tuy nói oan có đầu, nợ có chủ, nhưng Mai Hương động tay đầu độc, tội ch3t! Cho tới nay Phượng gia đều ủng hộ Tam hoàng tử Huyền Thiên Dạ, ai nấy cũng không thể dễ tha!
Nàng đi tuốt ở đàng trước, đi theo phía sau là Thanh Ngọc cùng Hoàng Tuyền, Hoàng Tuyền trong tay lôi kéo Mai Hương. Phía sau, bên cạnh là An thị, Tưởng Dung, cùng với đoạn đường này hạ nhân Phượng gia hiếu kỳ theo kịp.
Dần dần, Phấn Đại cũng đến đây, Kim Trân, Trình thị tỷ muội, Khang di, cuối cùng thậm chí cả lão thái thái đều đến nhập cuộc.
Phượng Cẩn Nguyên ngay tại lúc này ngồi trong thư phòng ở Tùng Viên, nhưng cứ thế không dám ra khỏi phòng, bởi vì gã sai vặt đang nói với hắn: “Nhị tiểu thư tìm được Mai Hương kia rồi, gọi người vác cột, giờ khắc này đang treo ngược tại cửa Tùng Viên a.”
Phượng Cẩn Nguyên tuy còn không biết người sau lưng Mai Hương rốt cuộc ai, nhưng người đã bị bắt, Phượng Vũ Hoành tự nhiên đã sớm tiến hành tra hỏi, bây giờ lại cho ngã treo ở cửa Tùng Viên, hắn không ngốc, thậm chí còn rất thông minh, ấy mà thoáng cái liền nghĩ đến Tam hoàng tử Huyền Thiên Dạ.
Thế nhưng Phượng Cẩn Nguyên nhưng vô luận như thế nào cũng đoán không ra, một tiểu nha đầu Phượng phủ không hề nổi bật, sao sẽ cùng Huyền Thiên Dạ nhấc lên quan hệ?
Gã sai vặt hỏi hắn: “Lão gia muốn hay không đi ra ngoài nhìn thử? Đại phu nhân cùng lão thái thái cũng đã đến.”
Phượng Cẩn Nguyên xua tay, “Gọi người Tùng Viên không nên hành động thiếu suy nghĩ, không có mệnh lệnh của ta, không cho phép người nào tới cửa xem.”
Gã sai vặt kia vâng lời đi, Phượng Cẩn Nguyên đứng lên, chính mình đi tới chậu than trước thêm vào mấy khối than. Hắn thế nào cảm giác lạnh như thế chứ?
Cửa Tùng Viên, Mai Hương đã bị treo lên, nha đầu kia vốn một thân chật vật, hơn nữa trước đó bị Phượng Vũ Hoành quật vài roi gần ch3t, còn bị Hoàng Tuyền đoạn đường này kéo tới, trên người cũng sớm đã đầy vết máu. Lẽ ra hành hạ như thế sớm đã bất tỉnh, nhưng Phượng Vũ Hoành cố tình cho nàng đâm một châm, châm kia cũng không biết là như thế nào, đâm xuống khiến Mai Hương tinh thần rất tỉnh táo, một chút dấu hiệu muốn ch3t ngất cũng không có.
Nhưng càng là tỉnh táo lại càng đau, càng không chịu nổi, treo ngược trên một cái cây nghiêng, huyết mạch toàn thân đều chảy ngược, hướng đỉnh đầu dồn xuống. Nàng chỉ cảm thấy đầu muốn nổ tung, ánh mắt cũng lồi ra ngoài, mà dây thừng vẫn còn đang đông đưa, trước mặt thiệt nhiều nhân ảnh đảo ngược lại, có Tưởng Dung, có An thị, còn có lão thái thái cùng di nương các tiểu thư.
Mai Hương càng ngày càng sợ hãi, nàng bất chợt liền ý thức được, rơi vào Nhị tiểu thư trong tay, quả thực so rơi xuống địa ngục còn đáng sợ hơn.
Lúc này, Phượng Vũ Hoành tay cầm nhuyễn tiên, đối diện Tùng Viên cửa lớn nhìn vào trong. Tùng Viên bên trong yên tĩnh, phỏng như không người. Thế nhưng người nhà họ Phượng đều biết, Phượng Cẩn Nguyên ở ngay bên trong.
Lão thái thái há miệng run rẩy hỏi một câu: “A Hoành, đây là muốn làm gì?”
Nàng quay đầu lại, chỉ Mai Hương nói “Tổ mẫu không nhìn thấy sao? Bắt được người, đưa đến nơi đây cùng phụ thân đòi cái công đạo.”
Lão thái thái khó giải, “Vì sao phải cùng phụ thân ngươi đòi lẽ phải? Chỉ là một cái nô tài, ngươi đại khái có thể giết nàng.” Phượng Cẩn Nguyên khẳng định với nàng chuyện này chẳng phải hắn làm, cũng chẳng phải Trầm Ngư làm, cho nên trong lòng lão thái thái nắm chắc. “A Hoành, ta biết ngươi tức giận, thế nhưng oan có đầu, nợ có chủ, chuyện này cùng phụ thân ngươi không quan hệ a!”
“Phải a!” Phượng Vũ Hoành cất giọng nói: “Nếu như cùng phụ thân có quan hệ, hôm nay người treo ở chỗ này cũng không là Mai Hương, mà là hắn!” Cuối cùng ba chữ gần như là hô, Phượng Vũ Hoành dĩ nhiên giận tới cực điểm, nhuyễn tiên trong tay vung lên, đột nhiên hướng trên người Mai Hương kia quật xuống.
Ba!
Một tiếng roi vang, trên người Mai Hương lại là một lớp thịt bong ra ngoài.
Lão thái thái không nghĩ đến nàng nói đánh là đánh, doạ run rẩy toàn thân, liên tiếp lui về phía sau.
Mai Hương kêu thê thảm làm người run sợ, nhưng cũng chưa có bất kỳ ai đồng tình nàng. Một người nha đầu, lại dám hạ độc thủ Diêu thị như vậy, thật là ch3t không đủ.
Phượng Vũ Hoành liên tục quất ba roi, trên người Mai Hương máu đã thuận theo tóc nhỏ xuống đất, chỉ trong chốc lát liền chảy đầy đất. Nhưng nàng vẫn tỉnh táo, cứ như vậy trơ mắt mà nhìn máu mình từ trong thân thể chảy ra, loại cảm giác này quả thực là so ch3t còn kinh khủng hơn.
Khang di trong lòng có vài lần suy đoán, nhưng còn không chắc chắn lắm, vì thế nhắm mắt hỏi một câu: “A Hoành, nha đầu này rốt cuộc là do ai sai khiến?”
Phượng Vũ Hoành quay đầu nhìn nàng, ánh mắt mang theo vô tận âm hàn.
Nhưng nàng lại không trả lời Khang di, mà là xoay người lại lại đối diện hướng Tùng Viên, sau đó âm thầm vận nội khí, hướng Tùng Viên bên trong cất giọng nói: “Phụ thân tuyển người tốt! Phượng gia tuyển hảo đường! Phượng Cẩn Nguyên ngươi nghe cho ta! Tam hoàng tử Huyền Thiên Dạ sai khiến Mai Hương hại mẫu thân ta, món nợ này, chẳng phải ch3t một cái nha đầu đơn giản như vậy!”
Lão thái thái suýt nữa bị dọa ch3t, Tam hoàng tử làm ra? Tam hoàng tử tay cư nhiên kéo dài như vậy? Đều có thể sai khiến nha đầu trong Phượng phủ?
Khang di trong lòng ngầm kinh, nhưng đồng thời cũng thầm trách Huyền Thiên Dạ làm việc không lưu loát, đã sự việc đã bại lộ, vì sao không phái người ở bên ngoài liền đem nha đầu này xử đi? Lại còn để Phượng Vũ Hoành đem người tìm trở lại, đây không phải tự tìm phiền toái sao.
Nàng nhìn cặp huyết nhãn của Phượng Vũ Hoành, trong lòng “Hồi hộp” thoáng cái, có một loại cảm giác cực kỳ xấu từ trong lòng xông ra. Nàng thế nào cảm thấy... Tam hoàng tử gặp phải xui xẻo lớn chứ?
Thế nhưng suy nghĩ thêm, không thể, Phượng Vũ Hoành tuy là ngang ngược chút, nhưng nàng cũng chỉ ở trong phủ tỏ vẻ ta đây. Hoàng thượng tuy sủng ái nàng, nhưng có thể dung túng nàng thảm hại hoàng tử sao?
Không thể!
Khang di lắc đầu, tự mình an ủi chính mình.
Lúc này, Phượng Vũ Hoành tiếng roi lại vang, mỗi lần đánh một roi nàng cũng hướng Tùng Viên bên trong kêu lên một câu.
Mọi người Phượng phủ chợt nghe được một câu rồi một câu nói của nàng ——
“Người bên trong nghe kỹ cho ta —— ta quất ch3t ngươi kết đảng vì lợi mà mù mắt!”
“Ta quất ch3t ngươi trợ trụ vi ngược khốn kiếp!”
“Độc hại mẫu thân ta nên xuống mười tám tầng địa ngục!”
“Tùng Viên cửa lớn đã không một vật sống đi ra, thì ta dùng máu tắm cho ngươi một chút!”
Từng câu nhằm vào Phượng Cẩn Nguyên, từng câu đều là đại nghịch bất đạo. Nhưng mà không có người dám phát ra âm thanh, ngay cả Khang di đều lựa chọn câm miệng.
Theo ý các nàng, Phượng Vũ Hoành đã điên rồi, Phượng gia ủng hộ Tam hoàng tử tuy không có nói rõ, nhưng người trong nhà ai cũng đều biết. Bây giờ Tam hoàng tử ý đồ mưu hại Diêu thị, còn bị người tra ra, vậy cũng chỉ có thể trách hắn làm việc không lưu loát. Ngay cả Phượng Cẩn Nguyên, đã lựa chọn ủng hộ, đó là theo người ta đứng trên cùng một cái trạm tuyến, bị mắng vài câu cũng không có cái gì ủy khuất.
Chỉ là... trong lòng lão thái thái sợ hãi nha! Nàng sợ Phượng Vũ Hoành đánh Mai Hương chửi Phượng Cẩn Nguyên còn không đã nghiền, vạn nhất đánh luôn các nàng thì sao?
Nàng há miệng run rẩy dựa vào trên người Triệu ma ma, nhìn Mai Hương máu chảy đầy đất, đều nhanh dọa ngất đi. Nhưng Phượng Cẩn Nguyên chính là trốn ở bên trong không ra, cách làm lần này cũng khiến người nhà họ Phượng đều đối hắn sinh ra mấy phần khinh bỉ.
Ngươi bị nữ nhi ngươi chửi thành như vậy còn có thể giữ được bình tĩnh? Này làm cha phải là uất ức thành cái dạng gì?
Phượng Vũ Hoành cũng quả thực buồn nôn người cha này của nguyên chủ (PVH đã ch3t của thế giới này), người này còn là một nam nhân sao? Vợ con đều ở bên ngoài đứng đây, là hắn có thể như rùa rụt cổ?
Nàng khẽ cắn răng, vận nội lực, cuối cùng một roi bỗng nhiên vung xuống, trực tiếp quấn vào cổ Mai Hương. Sau đó, cũng không biết trong thân thể nhỏ này của nàng rốt cuộc là ẩn chứa sức lực lớn đến đâu, cư nhiên nháy mắt roi cuốn lấy cổ Mai Hương trở về kéo một cái, liền đem đầu Mai Hương kéo xuống!
Người treo ngược bất chợt không đầu, mấu kia liền giống như là núi lửa phun trào phun ra ngoài, xông hướng mặt đất, bắn vào trên người của mỗi người.
Lão thái thái trực tiếp dọa ngất đi, Phấn Đại cùng Tưởng Dung kêu lên sợ hãi, An thị cùng Kim Trân run chân ngã ngồi trên mặt đất, bọn hạ nhân có doạ nôn mửa, có dọa ngất, có doạ khóc, có doạ chạy, còn có sợ té đái.
Ngay cả Khang di thường thấy đủ loại hung tàn giết chóc cũng cảm thấy trong dạ dày một trận cuồn cuộn, theo bản năng quay đầu đi chỗ khác không dám nhìn nữa. Đến là Trình gia tỷ muội kia càng gan to chút, nhìn chằm chằm thi thể kia, đáy lòng càng chắc chắn trước khi xuất cung cô cô nói với các nàng lời nói: Tể An huyện chủ không thể trêu chọc, các ngươi tại Phượng phủ có thể hay không qua thật tốt, cũng không phải dựa vào tả tướng Phượng Cẩn Nguyên, mà là phải dựa vào Phượng Vũ Hoành.
Máu Mai Hương rốt cục chảy xong, Tùng Viên trước cửa một mảnh đất trống đã nhuộm hồng sắc, sân bên trong hạ nhân tuy có lệnh không thể manh động, nhưng thấy cảnh tượng này cũng là dọa cho phát sợ, có người liền lăn một vòng đi bẩm báo Phượng Cẩn Nguyên, đồng thời cũng nghe được Phượng Vũ Hoành ở bên ngoài lại cất giọng nói: “Ta nói rồi, người động mẫu thân ta một khi tra được, ta nhất định vặn xuống đầu của hắn! Mai Hương là đao, bổn huyện chủ bây giờ gói nó lại, sau đó, sẽ đi gặp người cầm đao kia!”
Nàng lời này vừa dứt, Khang di trực tiếp liền run lên một cái, khó có thể tin nhìn Phượng Vũ Hoành, nha đầu này chẳng lẽ là muốn đi tìm Tam hoàng tử Huyền Thiên Dạ? Lão thiên! Nàng đến tột cùng là lá gan to bao nhiêu? Nàng rốt cuộc bản lĩnh lớn thế nào dám đi cùng Huyền Thiên Dạ chống lại?
Khang di bên này đang kinh ngạc, chợt nghe Phượng Vũ Hoành lại kêu to —— “Người đâu!”
Những cấm quân kia ban đầu canh giữ Đồng Sinh Hiên nhưng không biết khi nào đã có một đội người vào Phượng phủ, cũng tập trung đến Tùng Viên bên này. Nghe Phượng Vũ Hoành gọi người tới, nhanh chóng đã tiến lên. Phượng Vũ Hoành phân phó: “Tìm cái cáng nhấc thi thể hảo.” Đang khi nói chuyện, thanh âm bất chợt tăng lên, hướng bên trong vườn liền nói: “Nữ nhân Tương vương điện hạ nuôi tại Phượng phủ ch3t rồi, chúng ta đưa về Tương vương phủ đi!”
Một tiếng này cuối cùng đem người bên trong Tùng Viên vẫn luôn không dám lộ mặt Tả tướng đại nhân hô lên, chợt nghe Phượng Cẩn Nguyên kia mang theo thanh âm vô cùng sợ hãi, run rẩy truyền đến —— “Không thể đi! Không thể đi a!”