Chưởng quầy liên tục lắc đầu, "Tiểu thư, không phải tính như vậy. Năm trăm năm và một ngàn năm, đây không phải là chuyện gấp đôi giá tiền." Buồn cười, vị tiểu thư này vừa thấy đã biết không phải là người thường, hắn nhất định phải lửa thêm một chút.
"Vậy chưởng quầy liền nói một cái giá đi."
Chưởng quầy ngẫm lại, vươn ra năm ngón tay: "Là thế này."
"Năm mươi hai? À, hiểu rồi."
"Năm trăm lương."
"Năm trăm lượng..." Nàng lộ ra sắc mặt khó xử, nhìn cỏ linh chi kia, "Một khối vỏ cây mà bán năm trăm lượng, chưởng quầy, có phải giá quá đắt rồi hay không?" Khi nàng ngẩng đầu, sắc mặt trầm xuống, trong mắt lộ ra tia sắc bén, trừng mắt vào chưởng quầy.
"Ngươi nói gì?" Trong lòng chưởng quầy thầm nghĩ không tốt, hôm nay đã động phải người hiểu biết. Đang chuẩn bị thu hồi cỏ linh chi giả kia, tiếc rằng tay mắt Phượng Vũ Hành lanh lẹ, chế trụ cổ tay hán, giống như một cái kìm sắt làm chưởng quầy kia đổ mồ hôi lanh. "Nguwoi muốn làm gì?"
Lúc này, Hoàng Tuyền đã đưa lão đầu trước đó mua nhân sâm giả về tới Bách Thảo đường, trong lúc nhất thời, các khách nhân ở Bách Thảo đường đang bốc thuốc xem bệnh đều xông tới, ngay cả người trên phố cũng thấy bên này có chuyện, vây quanh xem náo nhiệt.
Hoàng Tuyền nhỏ giọng hỏi nàng: "Tiểu thư, có muốn giải tán người hay không?" Dù sao về sau còn phải làm ăn, nếu mỗi người đều biết Bách Thảo đường bán dược giả, chỉ sợ sau này sẽ có ảnh hưởng.
Phượng Vũ Hành lắc đầu: "Không cần! Bách Thảo đường đã làm ăn như vậy, cũng không cần phải tiếp tục, không bằng đổi chưởng quầy đi."
Chưởng quầy kia vui vẻ: "Tiểu cô nương, đừng nói quá lớn! Ngươi có biết Bách Thảo đường do ai buôn bán không? Người sau lưng là ai không?"
Một tay Phượng Vũ Hành đẩy hắn về phía trước, chưởng quầy đứng không vững, ngã "bùm" một cái ngồi xuống đất.
"Ngươi nói xem, vị đại nhân vật sau lưng như thế nào mà để cho ngươi đem rễ cây làm thành nhân sâm đem bán, lại lấy vỏ cây giả thành cỏ linh chi!"
Nàng vừa nói xong, vị lão đầu được dẫn về không khỏi nhìn lại nhân sâm trong tay mình, "Đây... đây là giả?"
Hoàng Tuyền lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Lão bá, mở dược đường là vì kiếm tiền, nếu quả thật là nhân sâm trăm năm, hắn sao có thể bán cho ngươi hai mươi hai lượng? Vậy ngươi đã thiếu đến hai trăm lượng. Trong tay ngươi cầm chỉ là một cái rễ cây, một văn tiền cũng không đáng giá."
"Cái gì?" Lão đầu tức giận hung hăng ném nhân sâm nọ vào mặt chưởng quầy, chỉ tay vào hắn mắng to: "Tiểu thương hắc tâm! Ngươi lừa tiền ta, mang cho ta một cây nhân sâm giả! Đây chính là muốn bắt quay về cứu mạng! Sao ngươi lại có thể làm sao loại chuyện này!"
Trong lúc nhất thời, quần chúng cũng bắt đầu chỉ trỏ.
Chưởng quầy kia không có nửa điểm khách khí với lão nhân này, giơ tay lên định tát, đáng tiếc vừa giơ lên một nửa đã bị Hoàng Tuyền chặt chẽ bắt lấy.
Người này liền khó chịu, sao hôm nay đến tay của tiểu cô nương cũng khỏe như vậy?
"Làm chuyện đuối lý còn muốn đánh người? Ai cho ngươi năng lực đó?" Hoàng Tuyền xô đẩy, chưởng quầy lại ngồi trên đất.
Hắn chưa từng chịu nhục nhã này? Chợt nghe chưởng quầy chỉ vào Phượng Vũ Hành lớn tiếng rống lên: "Ta nói cho các ngươi biết! Bách Thảo đường này là do Tả tướng đương triều Phượng Cẩn Nguyên, Phượng đại nhân mở! Ta là biểu huynh của Đại phu nhân Phượng phủ, ta xem các ngươi ai dám động đến ta!"
Biểu huynh của Đại phu nhân Phượng phủ?
Hắn không nói thì hoàn hảo, nhắc đến Trầm thị, Phượng Vũ Hành càng tức giận: "Đường đường là Đại phu nhân Tả tướng đương triều của Phượng phủ sao lại có loại bà con như vậy? Tự nhận thức quan thân là phạm pháp! Hoàng Tuyền! Đi cáo quan! Nói nơi này có người giả mạo thân thích của Tả tướng đương triều để làm chuyện lừa bịp, mời bị chưởng quầy này đến Kinh Triệu Doãn giải thích rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra!"
Vừa nghe phải đi gặp quan, chưởng quầy nóng nảy, oa oa giơ chân: "Làm sao đến lượt nữ tử điêu ngoai? Sao ta có thể giả mạo quan thân, rõ ràng ta chính là biểu ca của Đại phu nhân Tả tướng phủ!"
Hoàng Tuyền mặc kệ hắn chi oa kêu cái quỷ gì, xoay người xuất môn, trực tiếp ngăn cản một đội quan sai đang tuần tra ngang qua cửa Bách Thảo đường.
Trên đường, dân chúng tự động lui ra tạo thành một con đường, quan sai kia trực tiếp đi đến trước mặt Phượng Vũ Hành, nhìn nàng, lại nhìn chưởng quầy đang giơ chân chửi bậy, nhướn mày: "Yên lặng!"
Chưởng quầy làm sao chịu, hai tay chống thắt lưng tức giận đến nỗi mặt đều đỏ bừng: "Các ngươi tính là cái gì? Chỉ là lính tuần tra, cũng dám quản chuyện Phượng gia?"
Quan sai cầm đầu sửng sốt: "Phượng gia? Là người nào Phượng gia?"
Không đợi chưởng quầy đáp lời, Phượng Vũ Hành vừa khoát tay đem một khối lệnh bài ở thắt lưng đến: "Dĩ nhiên là Đại phu nhân trong phủ của Tả tướng đương triều Phượng Cẩn Nguyên."
Quan sai vừa thấy lệnh bài ở thắt lưng này, nhanh chóng hành lễ với Phượng Vũ Hành: "Không biết vị tiểu thư này là người nào trong Phượng phủ?"
Hoàng Tuyền đáp thay: "Đây là Nhị tiểu thư Phượng gia."
Quan sai lập tức hành lễ: "Không biết là Nhị tiểu thư Phượng gia, thất lễ."
Phượng Vũ Hành lắc đầu, chỉ vào chưởng quầy kia nói: "Không biết tại sao vị chưởng quầy này nhất định nói hắn là biểu huynh của mẫu thân ta." Vừa nói vừa cầm cỏ linh chi giả trong tay đưa cho quan sai: "Vừa rồi hắn bán cho ta vỏ cây chế thành cỏ linh chi giả, còn mượn danh nghĩa biểu huynh của mẫu thân ta quản lí Bách Thảo đường. Ta thật sự không thể tin được nhà chúng ta lại có thân thích như vậy, lúc này mới để nha đầu báo án với quan sai, còn thỉnh mấy vị đại nhân đem người này về phủ nha thẩm tra. Mặt khác..." Nàng dương dương tự đắc khế đất trong tay, "Gian Bách Thảo đường này nhiều năm trước đến nay vẫn là dưới danh nghĩa của di nương ta, mẫu thân ta chỉ là quản lí thay, trong điếm lại có chưởng quầy như vậy thật sự là làm lòng người lạnh ngắt. Hiện tại ta liền tuyên bố, chính thức từ ngày hôm nay, Bách Thảo đường trục xuất người này, vĩnh viễn không dùng."
"Còn nữa!" Lão tiên sinh mua nhân sâm giả trước đó cũng tiến lên từng bước, nói: "Ta làm chứng, đồng thời ta cũng muốn tố cáo người này bán nhân sâm giả, hốt bạc của ta."
Từ lúc Phượng Vũ Hành xuất ra lệnh bài Phượng phủ, chưởng quầy kia đã biết là chuyện không tốt, càng nghe nói nàng là Nhị tiểu thư Phượng gia thì biết một kiếp này sợ là không tránh khỏi.
Mấy ngày trước hắn nhận tin tức từ Trầm thị bên kia truyền tới, nói Nhị tiểu thư ở tây bắc đã trở lại, còn không phải là người thiện ý, nháo trong nhà gà bay chó sủa, sợ là một đoạn thời gian nàng không thể để ý bên này, để hắn tự buôn bán.
Lại không nghĩ rằng Nhị tiểu thư cư nhiên tìm được Bách Thảo đường, hơn nữa...
Hắn nhìn chằm chằm khế đất trong tay Phượng Vũ Hành, trong lòng không còn gì nữa.
Khế đất đều ở trong tay nàng, biểu muội nhà mình đấu thua?
Lẽ ra không thể, cho dù biểu muội thua, cháu gái ngoại tuyệt đối sẽ không thua, nhưng vì sao lại...
Hắn trải qua một trận tâm lí, người sững sờ tại chỗ, quan sai cũng mặc kệ, Phượng Vũ Hành bên này và nhân chứng đều có, huống chi người ta cáo trạng nhận thức thân thích nàng, chuyện này không thể khinh thị,
"Chưởng quầy, đi theo chúng ta một chuyến!" Quan sai cầm đầu lạnh mặt, hướng về thủ hạ phía sau hất cằm, lập tức có hai người tiến lên đem chưởng quầy đi.
"Buông ra! Các ngươi không thể bắt ta! Ta thật sự là thân thích Phượng gia!"
Quan sai bật cười, "Hiện tại người cáo trạng ngươi là Nhị tiểu thư Phượng gia, cho dù ngươi thật sự là thân thích, cũng chỉ là bà con, ở trước mặt Nhị tiểu thư ngươi cái gì cũng không phải! Mang đi!"
Vung tay lên, người phía dưới nhanh chóng áp giải chưởng quầy rời đi, mãi đến khi tiếng gào của chưởng quầy kia càng ngày càng xa, Phượng Vũ Hành mới gật đầu với quan sai bảo: "Đa tạ vị quan đại ca ra mặt chủ trì chính nghĩa, nếu người này lại làm xằng bật, chỉ sợ Phượng gia ta và Bách Thảo đường sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích."
"Nhị tiểu thư sao lại nói vậy." Quan sai rất khách khí, "Tài cán vì Nhị tiểu thư làm việc là vinh hạnh của ta, Nhị tiểu thư nếu như không còn phân phó, vậy tiểu nhân liền cáo lui trước."
Phượng Vũ Hành gật đầu, cho Thanh Ngọc một ánh mắt, Thanh Ngọc đi ra phía trước lặng lẽ đem một khối bạc cho người nọ.
Quan sai mừng rỡ lại trăm ngàn lần cam đoan nhất định bắt chưởng quầy kia đến phủ nha, lúc này mới vội vàng rời đi.
Còn dân chúng đến xem náo nhiệt ở Bách Thảo đường vốn muốn mua dược liệu đều buông tay, lăng lăng nhìn Phượng Vũ Hành.
Chưởng quầy Bách Thảo đường bán dược giả bị dèm pha, còn ai dám mua dược nơi này! Nhưng bọn họ lại thật sự tận mắt thấy chủ nhân chân chính của tiệm dược này thu thập chưởng quầy đáng giận, đúng ra phải kêu một cái đã nghiền.
Trong lúc nhất thời, hoàn hảo thấy một màn như vậy, không người nào không ở trong lòng thầm khen ngợi Phượng Vũ Hành.
Cũng bao gồm hai người đang ngồi trên lầu hai uống trà trong quán trà đối diện Bách Thảo đường.
"Chủ tử, nha đầu kia so với lúc ở tây bắc càng kiêu ngạo." Người nói chuyện là Bạch Trạch, hắn ấn tượng với Phượng Vũ Hành luôn dừng lại ở thâm sơn tây bắc, lần thứ hai thấy nàng là lúc ở ngoài cửa thành, đại quân hồi kinh. Cũng mặc thế nào, Phượng Vũ Hành một thân chật vật phong trần mệt mỏi, tựa như một con báo nhỏ mang theo cái đầu mẫn cảm, lời nói của nàng đều mang hương vị hắc một chút.
Hôm nay nha đầu kia càng thăng cấp, ăn mặc tốt, cũng có bộ dáng thu thập, nhưng tính tình vẫn sắc nhọn như vậy.
Nhưng mà...
"À, chủ tử, nàng với ngươi quả là xứng đôi."
Bên người hắn là một gã nam tử đang ngồi, một thân tử bào, thắt lưng lưu loát, ngọc quan(1) bó chặt, bóng lưng cao ngất, quanh thân tản ra một cỗ uy nghiêm khí phách lại mang theo vài phần hơi thở tà mị.
(1) Ngọc quan: mũ ngọc. Nam tử thường búi tóc bằng mũ ngọc.
Trên mặt nam tử đeo sẵn một chiếc mặt nạ hoàng kim, bắt đầu từ mũi đến trán, che hết toàn bộ, duy nhất chỗ mi tâm có một cái lỗ nhỏ, có thể nhìn thấy một màu tím âm u.
Không phải ai khác, đúng là Cửu hoàng tử được đương kim Thánh thượng sủng ái nhất, tân phong Ngự vương điện hạ: Huyền Thiên Minh.
Giờ phút này, Huyền Thiên Minh mặt mày cụp xuống, nhìn chăm chú Bách Thảo đường đối diện, nhất cử nhất động, mỗi tiếng nói cử động của tiểu nha đầu kia đều được hắn thu vào trong mắt, nghe ở trong lòng, theo bản năng khóe môi liền uốn cong vài phần... Càng ngày càng thú vị.
"Xem ra, bổn vương chọn Vương phi này cũng không tệ lắm."
Bạch Trạch gật đầu, "Chủ tử, không phải là thuộc hạ khen Vương phi tương lai a! Nhắc tới vị Phượng Nhị tiểu thư đúng là một vị kỳ nữ tử. Phượng gia đem nàng đến thôn trong thâm sơn, chẳng những nàng không chết đói, nàng sống càng thay đổi hơn. Không nói đến sau khi nàng hồi phủ thu thập vị chủ mẫu Phượng gia kia, còn nói đến thủ pháp nàng chữa chân cho ngài, còn có loại phun phun gì đó, chậc chậc, thật sự là thần kỳ."
Có một đêm sau khi Phượng Vũ Hành đi, Bạch Trạch che chở Huyền Thiên Minh rời núi, không ngoài ý muốn gặp phục binh. Bạch Trạch bị thương, Huyền Thiên Minh dùng bình phun Phượng Vũ Hành cho, giảm đau cho hắn, từ nay về sau Bạch Trạch liền nhớ tới chai nước thuốc thần kỳ kia.
"Nhìn đi, hiện tại Vương phi ta đang khuếch trương lãnh thổ, bắt đầu phát triển thu thập ra bên ngoài."