"Làm gì có y phục như vậy!" Phấn Đại vừa nói vừa lui về phía sau, tựa như y phục kia nhiễm độc, một chút cũng không chịu nhìn. "Mau lấy lại đi, mau lấy lại đi! Phượng Vũ Hành ngươi đây là cố ý hại ta sao? Loại y phục này mà mặc lên người da thịt không phải bị lột xuống sao!"
Phượng Vũ Hành vẻ mặt vô tội: "Tứ muội muội sao lại hiểu lầm ý tốt của tỷ tỷ, thật ra hôm qua Lý ma ma bên người mẫu thân tự mình đến công trung lấy vội y phục của ta tớ, sao lại đem y phục không tốt cấp cho nữ nhi mặc? Tứ muội muội đừng nói giỡn."
"Ai nói giỡn với ngươi!" Phượng Phấn Đại nóng nảy. "Ta không cần thứ quỷ này của ngươi, ngươi có ý định hại ta!"
"Ta sao lại hại muội muội, thật sự Lý ma ma cầm đến đều là thứ tốt a!"
"Cút ngay!"
"Đều câm miệng cho ta!" Lão thái thái thật sự nghe không nổi nữa, hung hăng trừng mắt nhìn Phượng Vũ hành, "Một nhà liền cãi nhau, thứ nữ Phượng phủ sao lại không có bộ dáng như vậy!" Một câu, cũng mắng luôn Phượng Phấn Đại: "Các nhìn Trầm Ngư xem, đoan trang ổn trọng, cũng không lấy của cải làm chơi đùa, không lấy bản thân để bi thương, nhìn lại bản thân các ngươi đi!"
"Tổ mẫu" Phượng Phấn Đại ủy khuất, "Rõ ràng là Phượng Vũ Hành muốn dùng y phục hại ta, sao ngài không trừng phạt nàng?"
"Tứ muội muội chớ vô lý."
Phượng Trầm Ngư khuyên can, "Sao có thể nói chuyện với tổ mẫu như vậy!"
Lão thái thái tức giận, quyền trượng dựng trên mặt đất, dùng khí lực đứng dậy. Nhưng thắt lưng này không chịu thua, vừa hạ thấp người liền "ôi" một tiếng lại ngồi trở về.
Vừa thấy thắt lưng lão thái thái phát bệnh, mấy người liền thức thời không tranh cãi nữa. Phượng Trầm Ngư chạy nhanh tiến đến giúp đỡ, đồng thời hỏi: "Tổ mẫu, có muốn thỉnh đại phu đến xem không?"
Lão thái thái xua tay: "Xem cũng vô dụng thôi, bệnh này tái phát hàng năm, bọn họ kê đơn mấy chén thuốc đắng tới giờ vẫn không thấy hiệu quả."
Trầm Ngư đem gối mềm điều chỉnh một chút, giúp đỡ lão thái thía dựa vào một chút, "Người xem như vậy được chưa? Nếu không được liền nói ra đem hai chiếc gối chồng lên nhau."
Lão thái thái khoát tay, "Không cần, như vậy được rồi."
Phượng Vũ Hành quan sát bộ dáng đau đớn của lão thái thái trong chốc lát, trong lòng liền kê ra, nghĩ ngợi, mở miệng nói: "Chứng bệnh của tổ mẫu là từ phần eo xuống phía dưới, dọc theo phía sau hai đùi, đến bên ngoài bắp chân, cho đến các bộ phận của chân đều có cảm giác đau? Hơn nữa lúc hắt hơi và ho khan thì xơn đau lại càng tăng?"
Lão thái thái không muốn để ý nàng, nhưng Phượng Vũ Hành thuật lại bệnh trạng và chứng bệnh của nàng hoàn toàn ăn khớp, theo bản năng liền gật đầu, "Sao ngươi biết?"
Phượng Vũ Hành không giải thích, chỉ là nhìn hai chiếc gối mềm kia tiếp tục nói: "Loại bệnh này trong y học gọi là thoát vị đĩa đệm, biểu hiện ban đầu là đau thắt lưng, nhưng nếu tổ mẫu đã đau đến chân, xem như bệnh đã nặng."
Lão thái thái không khỏi bị dọa, vừa nghe bệnh đã nặng liền bối rối, mở miệng hỏi: "Có thể trị không?"
"Còn phải xem tình hình." Lời nàng nói là thật "Nhưng thời điểm phát bệnh phải nằm trên giường, cái này là cơ bản nhất định."
Thật ra tình trạng nặng đến nỗi ngay cả chân đều đau, thì giải phẫu là phương pháp tốt nhất, nàng tuyệt đối không thể nào cùng một đám người cổ đại nói loại đó phải dùng dao rạch da thịt người, nối xương một lần nữa, không thể làm gì khác là đem một ít phương pháp trị liệu nói cho các nàng nghe.
"Nằm trên giường ít nhất hai mươi ngày, trong lúc đó không thể khom lưng cầm đồ. Còn có..." Phượng Vũ Hành liếc nhìn hai chiếc gối mềm.
Trầm Ngư tâm tư kín đáo, chú ý tới ánh mắt của nàng, cảm giác như có âm mưu.
Chợt nghe Phượng Vũ Hành lại nói: "Nằm trên giường phải là giường cứng, không thể mềm. Giống như chiếc gối mềm của Đại tỷ tỷ này, chứng bệnh này kiêng kị thứ đó nhất, càng dùng càng nghiêm trọng. Nhưng cũng không thể trách Đại tỷ tỷ, nàng nhất định là không biết mới lấy cho tổ mẫu dùng."
Lão thái thái vừa nghe lời này, mặt liền trầm xuống, nếu muốn nói người có thể ảnh hưởng đến quan hệ của Phượng Trầm Ngư đến tiền đồ của Phượng phủ, cũng chỉ có thể là mạng của nàng.
Trầm Ngư thấy nét mặt này, nhanh chóng quỳ xuống: "Tổ mẫu, cháu gái thật sự không biết! Gối mềm này đều là do người có tay nghề tốt nhất làm, chỉ dùng để hiếu kính tổ mẫu!" Lại chuyển về phía Phượng Vũ Hành: "Không biết Nhị muội muội là từ chỗ nào nghe qua bệnh này? Có thể mời đại phu xác nhận qua?"
Phượng Vũ Hành lắc đầu, "Nếu các ngươi lo lắng, thì tự thỉnh đại phu đến xem, xem cách nói có phải cùng một dạng với ta hay không. Mặt khác, từ trước tổ mẫu đã xem qua bệnh nhưng đại phu lại không chẩn bệnh chính xác, nên đổi chút y thuật cao mình đi."
Nàng lại vô tình nói, cúi người với lão thái thái, đến bên cạnh Phượng Tưởng Dung ngồi xuống.
Lão thái thái còn chưa nghe đủ, một bên ghét bỏ để Triệu ma ma đem gối mềm này đi, một bên truy vấn: "Trừ việc nằm trên giường, còn có biện pháp nào khác?"
Phượng Vũ Hành thực hài lòng lão thái thái chăm học hỏi, "Còn có đấm bóp, nhưng nhất định phải là đại phu kinh nghiệm phong phú, nếu không rất dễ bị phản tác dụng. Lại có dược phối hợp ngoài da, chỉ là thuốc hay khó tìm." Nói đến đây, dừng một chút, mắt nhìn Phượng Trầm Ngư còn đang quỳ, "Tổ mẫu mau cho Đại tỷ tỷ đứng lên đi." Khi nói chuyện, cũng không xem nhẹ vẻ mặt hơi lộ ra vui sướng khi người gặp họa của Phượng Phấn Đại.
Nàng không thể cảm thán, đứa nhỏ cổ đại thật sự là trưởng thành sớm, chỉ là tiểu hài tử mới mười tuổi, sao lại nhiều tâm tư như vậy.
Lão thái thái cũng không thật tâm để Trầm Ngư quỳ, chỉ là nàng thật sự tiếc mệnh, vừa rồi nghe chứng bệnh nghiêm trọng, cơn tức liền nổi lên. Trước mắt đã bình tĩnh một chút, nhanh chóng giúp đỡ Trầm Ngư một phèn: "Mau đến lên, tổ mẫu không trách ngươi."
Trầm Ngư hốc mắt đỏ ửng: "Đa tạ tổ mẫu, tổ mẫu yên tâm, Trầm Ngư nhất định tìm danh y vì tổ mẫu chưa bệnh."
"Tốt." Lão thái thái vỗ vỗ tay nàng, "Đứa nhỏ này thật sự có tâm."
Phượng Trầm Ngư nở nụ cười thân thiết, sau đó bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lại nói: "Là ta sơ sẩy, sao đã quên tổ phụ Nhị muội muội từng là Thái y nổi danh trong cung, khi Nhị muội muội đi theo cũng học được một ít."
Nàng nói như vậy, Phượng Phấn Đại lập tức tiếp lời: "Cái gì mà Thái y nổi danh, không phải đã giết chết Quý phi bị Hoàng Thượng cách chức đày đến hoang châu sao? Tổ mẫu ngài cũng không thể nghe Phượng Vũ hành nói lung tung, lang băm dạy dỗ, có thể tốt như thế nào chứ?"
Phượng Trầm Ngư bắt được điểm trong lời nói của nàng: "Phải gọi là Nhị tỷ tỷ."
Phấn Đại "hứ" một tiếng, cũng không gọi lần nữa.
Nhắc tới Diêu gia, nháy mắt tâm tình lão thái thái trầm xuống. Đúng vậy, danh y đã chết trong cung Quý phi, còn gọi gì là danh y?
Vốn đang tin tưởng lời nói trước đó của Phượng Vũ Hành, hiện tại lập tức đánh bay. Vẫy tay hướng về phía Triệu ma ma nói: "Nhanh đem tới gối của Trầm Ngư lại đây, thắt lưng của ta không tựa đúng là không được."
Phượng Vũ Hành cũng không cùng các nàng tranh cãi, dù sao nàng cũng đã nói, tin hay không không liên quan đến nàng. Huống chi nàng đã có tâm lý bị phản lại, đặc biệt là lão nhân gia và tiểu hài nhi, ngươi càng không để cho nàng làm thì nàng càng phải làm. Mười phần đêm nay đi phủ phía dưới giường phải nhiều thêm mấy tầng đệm, nàng không phải là nói nằm giường cứng sao? Người ta lại càng nằm êm càng tốt.
Vậy để cho lão thái thái này làm thế đi, đợi đến khi bệnh nặng không chịu được, nàng tìm thêm cơ hội chôn sống các nàng.
Trong phòng nhất thời im lặng, Phượng Vũ Hành cảm thấy có chút xấu hổ, vì thế mắt liếc Mãn Hỉ một cái.
Mãn Hỉ ngầm hiểu, nâng tay hướng chỗ cổ gãi, vừa gãi vừa làm ra bộ rất khó chịu.
Hoàng Lăng thấy được, lại nghĩ tới lúc trước nàng có một mảnh bị hồng lên, chạy nhanh đến: "Mãn Hỉ tỷ tỷ làm sao vậy?"
Tiểu nha đầu vừa mở miệng, ánh mắt của mọi người liền nhìn chỗ Mãn Hỉ.
Phượng Trầm Ngư cũng buồn bực, "Mãn Hỉ, nếu không thoải mái thì không nên đi theo Nhị tiểu thư hầu hạ bên người."
Mãn Hỉ nhanh chóng quỳ trong phòng, trước làm lễ với lão thái thái, lại nói với Phượng Trầm Ngư: "Đại tiểu thư, nô tỳ không phải không thoải mái, chỉ là cổ có chút ngứa."
Phượng Tưởng Dung nhìn thấy, tò mò hỏi: "Vì sao cổ của ngươi lại bị đỏ lên vậy?"
"Nô tỳ không biết, nô tỳ thật sự cái gì cũng không biết."
Phượng Vũ Hành đột nhiên "A" một tiếng, sau đó đứng dậy lật y phục của Mãn Hỉ xem, lập tức kinh hô: "Tại sao lại có thể như vậy?"
Lão thái thái cau mày trừng nàng: "Lại làm sao vậy?"
Phượng Vũ Hành chỉ vào y phục Mãn Hỉ nói: "Y phục này cư nhiên lại bị phai màu!"
Lão thái thái thật sự tức giận, trách cứ Mãn Hỉ: "Ngươi là người trong phủ hầu hạ lão nhân nhiều năm, sao ngay cả y phục cũng không mặc được vậy? Nhất đẳng nha hoàn Phượng phủ ta lại phải mặc y phục phai màu sao? Cũng không ngại dọa chủ tử các ngươi."
Mãn Hỉ thập phần ủy khuất: "Lão thái thái, y phục này... y phục này là Nhị tiểu thư thưởng cho."
Hả?
Ánh mắt mọi người lại nhìn về phía Phượng Vũ Hành, chỉ thấy nàng cũng đặc biệt ủy khuất: "Đúng là ta ban thưởng nha, đối với ngươi là thưởng thứ tốt. Y phục này là do Lý ma ma đưa cho Diêu di nương, nói là trong phủ vì Diêu di nương chọn y phục mới. Di nương nó chúng ta mới đến, trong tay không có ngân lượng ban thưởng cho hạ nhân, ba người hầu hạ một là nhũ mẫu của mẫu thân, hai người khác là nhất đẳng nha hoàn bên người mẫu thân. Ta và di nương cân nhắc liền đem y phục thưởng cho, cái này là thưởng cho Mãn Hỉ."
Nàng vừa nói, mọi người đều hiểu được. Hóa ra là Trầm thị cố ý làm khó mẫu tử Diêu thị, kết quả bị Phượng Vũ Hành mượn hoa hiến Phật, rốt cuộc là nháo đến trước mặt lão thái thía.
Phượng Trầm Ngư đặc biệt hối hận, ngầm trừng mắt nhìn Hoàng Lăng một cái, nàng quá nhiều chuyện.
Mà Phượng Tưởng Dung thập phần chắc chắn chuyện này tuyệt đối Nhị tỷ tỷ nàng cố ý.
Trước mắt hai kiện y phục đưa đến Liễu viên là một lỗi, tuy rằng kiện thứ nhất bị lão thái thái phát bệnh đau thắt lưng liền bỏ qua, nhưng kiện thứ hai chỉ sợ không lừa gạt tốt như vậy. Thấy Phượng Vũ Hành vẫn là một biểu tình ủy khuất, Tưởng Dung liền cảm thấy thú vị.
Sự tình đã nháo đến mức này, nếu lão thái thái không tỏ thái độ thì đúng là không thể nào nói nổi, lại nói trước đây nàng cũng thật tâm yêu thương Phượng Vũ Hành, lúc trước Phượng Cẩn Nguyên muốn kết hôn với Diêu thị cũng là nàng tự mình gật đầu đồng ý.
Khi đó Diêu gia ở trong cung rất nhiều, Phượng gia ở kinh thành không có căn cơ cưới trưởng nữ Diêu gia, tuyệt đối là trèo cao. Về phần Trầm thị ở quê đã chiếu cố nàng nhiều năm, nàng chỉ cần cầu Phượng Cẩn Nguyên nâng vào cửa làm thiếp.
Tuy về sau Diêu thị bụng không có tranh đoạt, vào phủ vài năm đều không có gì, ngược lại lại để cho Trầm thị sinh trưởng tử, trưởng nữ. Nhưng dù sao cũng không phải là con vợ cả, lão thái thái cũng không thương đến. Đến khi về sau Diêu thị lại sinh hạ Phượng Vũ Hành, lão thái thái mới hiện ra khuôn mặt tươi cười, sau lại sinh Phượng Tử Duệ, nàng càng vui hơn.
Đáng tiếc ngày vui không dài, Diêu gia đột nhiên gặp khó khăn, trong một đêm bị cách chức mấy cấp, cuối cùng toàn tộc bị đày đến hoang châu.
Cả đêm Phượng gia tỏ thái độ, đuổi Diêu thị đi, giúp đỡ Trầm thị đi lên.
Nay nhớ đến, tội của Diêu gia chưa liền lụy đến Phượng gia, mà việc làm của Phượng gia đối với ba mẫu tử Diêu thị, cũng là làm cho lòng người lạnh ngắt.
Lão thái thái trong lòng suy nghĩ, biểu tình trên mặt cũng phong phú hẳn lên. Phượng Phấn Đại và Phượng Tưởng Dung nhìn không hiểu, Phượng Trầm Ngư nhìn thấy cũng hết hồn.
Rất rõ ràng, láo thái thái nhìn về phía Phượng Vũ Hành, ánh mắt chán ghét dần dần giảm bớt, lại từ giảm xuống thành thương tiếc. Nếu tiếp tục phát triển xuống, chỉ sợ gió trong Phượng phủ lại đổi hướng.
Không được!