Gần hai vạn binh lính, người người lớp lớp mặc trên người bộ áo giáp sắt chỉnh chu, tay cầm thanh đao thanh gươm mở cổng thành đi vào bên trong như đã định sẵn thì giờ. Đúng đến canh ba, khi mà mọi người trong đây đều đã ngà ngà say rượu mà mất cảnh giác. Cố thừa tướng đột nhiên cười lớn đứng dậy, cầm ly rượu trên tay ném mạnh xuống đất tạo nên từng tiếng kêu loảng xoảng thật lớn. Đám quân lính đã được chuẩn bị mọi hành trang để hành động, khi nghe được chỉ thị, một kẻ cầm đầu trong số chúng đạp cửa xông vào. Đúng là ngày lễ hội có khác, vào được trong cung này quả là không khó. Bao năm gây dựng kế hoạch phản loạn, chờ đợi thời cơ chín muồi để hành động không chút khinh suất. Vừa hay ngày lễ hội này, hàng năm hoàng thượng đều cho lượng lớn binh lính đi nghỉ ngơi. Vậy nên đột nhập vào trong cung đều chỉ bắt gặp một vài cấm vệ binh cầm hũ dốc ngửa lên cổ uống cạn. Vì là ngày lễ, nên ai ai cũng phải hưởng thụ chứ?
Cố Trung Tấn khi thấy cảnh tượng này, trong lòng phấn khích bao năm kìm nén cuối cùng cũng có ngày được bộc bộ. Lão ta rút thanh đao từ trong người ra, chĩa vào phía Lý Nghiêm mà cười lớn:
- Haha, thời của ta tới rồi. Bao năm qua phải cúi xuống nhẫn nhục, nay cuối cùng cũng có thể ngóc đầu. Lý Nghiêm, hôm nay sẽ là ngày tàn của ngươi.
- Ồ, vậy sao?
Lý Nghiêm vẫn oai hùng ngồi trên ngai vàng, uống cạn một ly rượu trắng trên tay rồi cười nhạt. Nói rồi hắn đứng dậy, từ từ đi đến bên thừa tướng nói khẽ:
- Ngươi nghĩ rằng tên Vân Lục Lang vẫn đem quân tới đây?
- Gì?
Cái bản mặt đang phấn khởi của lão khiến cho hắn có chút bực mình. Lại có ngày một lão cáo già như Cố thừa tướng lại bị tên quốc vương của Lạp Tư cho ăn vài quả cú lừa? Lão vẫn ngoan cố nhếch mép lên nói bằng giọng điệu diễu cợt:
- Gần hai vạn binh lính đang đợi sẵn ở ngoài cùng hàng vạn binh Lạp Tư. Ngươi nghĩ hôm nay ngươi có thể thoát?
Lão ta vốn chẳng để ý, Tả Quân vừa mới ngồi đây cùng uống rượu đã đứng dậy đi ra ngoài từ lúc nào. Lý Dung Cẩn vì cơ thể suy nhược nên từ xưa tới nay chưa từng xuất hiện ở trong buổi yến tiệc. Lý Hoành thì vẫn thản nhiên ngồi kia, ngồi điềm tĩnh như thể mọi chuyện đều đã có sự sắp đặt hoàn hảo. Lão vẫn đứng ngông nghênh ở đấy, rồi đột nhiên một tên lính thuộc phe phái của mình chạy vào, thì thầm to nhỏ đôi lời:
- Báo cáo thừa tướng, một vạn binh lính của Lạp Tư khi xưa cho ngài đã đồng loạt quy hàng. Quân của Lạp Tư hứa sang đây cung ứng đều không thấy bóng dáng đâu. Hiện tại chỉ còn lại gần một vạn quân của thừa tướng đang ở ngoài kia mà thôi.
- Cái gì? Ngươi vừa nói cái gì?
Lão ta nghe xong liền hoảng hốt mà nổi điên lên. Cố Trung Tấn tức giận tóm chặt cổ áo giáp của hắn ta, lay lay liên lục khiến hắn khó thở mà quỳ rạp xuống đất. Một mớ hỗn độn trong yến tiệc vừa mới nằm gục xuống vì đã say, nhưng giờ đây toàn đại tướng cũng đã đều đứng dậy đồng loạt. Những tên đồng minh của thừa tướng cũng đều bị đánh gục hết cả, đại thần quan lại theo phe thừa tướng đều đã bị trói hết tay chân. Cùng lúc đó, cấm vệ binh của hoàng thượng từ đâu lũ lượt kéo vào như vũ bão. Bọn chúng bao vây hết gần một vạn quân đang rải rác khắp nơi trong hoàng cung của thừa tướng không một kẽ hở. Đứng đầu cấm vệ binh oai phong lẫm liệt ấy lại là một vị nhị vương gia bấy lâu nay cơ thể suy yếu phải ngồi xe lăn, vậy mà hôm nay lại có thể đứng vững trên đôi chân ấy, tay cầm thanh kiếm sắc bén, mặc trên người bộ áo giáp lực lưỡng. Lý Dung Cẩn từ từ tiến vào bên trong mà mỉm cười mỉa mai khi nhìn những kẻ phản đồ đang nhìn mình kinh ngạc. Hắn nói:
- Ngạc nhiên lắm sao?
- Ngươi... Dung Cẩn ngươi rốt cuộc là như nào?
- Bổn vương sớm đã khỏi bệnh từ lâu, thưa thừa tướng đại nhân.
- Cái gì? Không thể nào, không thể như thế được.
Lý Dung Cẩn chẳng nói gì nữa vác theo bộ áo giáp cồng kềnh này đúng là toát hết cả mồ hôi. Hắn đi tới đứng bên hoàng thượng, Lý Hoành cũng không nhanh không chậm đi tới mà nghiêm nghị nói:
- Thừa tướng không sao chứ?
- Các ngươi... Các ngươi dám khinh bỉ bổn thừa tướng?
Lão tức giận hét toáng lên inh ỏi. Từ đâu lấp lóe những tia sáng phản chiếu của ánh trăng sáng tỏ, những vệ tiễn binh đã mai phục sẵn ở khắp mọi nơi, chỉ chờ hiệu lệnh phóng tiễn của Tả Quân. Trần tướng quân cũng đứng dậy, đi ra phía cửa hét lớn:
- Ai muốn tạo phản, đứng lên!
Cả một đội quân lớn của thừa tướng đều đồng loạt quỳ gối xuống dưới nền gạch, đồng thanh:
- Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Chỉ còn một mình Cố thừa tướng không tin vào mắt mình mà đứng chôn chân tại chỗ như chẳng hiểu ra vấn đề. Bao năm gây dựng, vậy mà lại lụi tàn chỉ trong gang tấc. Toàn bộ quân lính của lão đều đồng loạt quy hàng dưới trướng của hoàng thượng. Quân lính của Lạp Tư cũng chẳng hề tới tiếp ứng. Hóa ra lão thật sự đã bị Vân Lục đá sang một bên không chút thương tiếc. Ba năm trước giúp đỡ hắn lên ngôi vương, vậy mà một vạn binh lính đổi lại chỉ là những con rối trong màn kịch đặc sắc diễn suốt ba năm để qua mắt lão. Rốt cuộc là từ khi nào mà từng cử chỉ hành động của lão đã bị người khác thâu tóm hết tất thảy? Lão vốn chẳng biết, quân đội lớn mạnh ấy của mình đều đã bị hoàng thượng thao túng từ lâu. Chỉ là bọn chúng đang diễn một màn kịch mà lão chẳng hề hay biết. Đến khi thời khắc quyết định liền quy hàng cả lũ. Quân mai phục sẵn ở khắp nơi, sao mà người do thám cho lão lại chẳng hề hay biết? Lẽ nào cũng đều bị hoàng thượng nhúng tay rồi hay sao? Không thể nào, bọn chúng đều là những đội quân tinh nhuệ của lão cơ mà, sao có thể nói phản bội thì liền phản bội được.
- Làm tốt lắm, Hy Đình.
- Hả?
Từ phía sau, một tên trong số chỉ huy của đội quân tinh nhuệ của lão bước ra, cởi bỏ cái mũ giáp che gần hết khuôn mặt để lộ ra một gương mặt đang nhếch mép mỉm cười khinh bỉ nhìn thẳng vào lão ta. Sau đó hai tay hắn chắp phía trước, kính cẩn nói:
- Hoàng thượng vạn tuế!
Vậy là những quân lính của lão hoàn toàn đã nằm trong kế hoạch của hoàng thượng. Giết hết những kẻ chỉ huy rồi giả mạo thân phận trà trộn vào mà lão chẳng hề hay biết. Hóa ra, hắn lại là tên Sử Hy Đình, một trong những cánh tay phải đắc lực của hoàng thượng. Bảo sao bao lâu nay lại chẳng hề gặp mặt.
*Khục*
Lão ta tức giận tột độ, một lão già sống bao năm như lão lại bị những tên oắt con này dắt mũi thì quả thật đáng căm hận.
- Ngươi... Ngươi...
Lão ta tức giận đến mức phát điên lên, rồi đột nhiên từ trong miệng lão ta lại phụt ra từng ngụm máu đen ngòm. Lão mở trợn mắt ra kinh ngạc, lắp bắp chỉ tay vào mặt Lý Nghiêm mà nói. Lý Nghiêm thấy vậy, đôi mắt sắc bén nhìn lão:
- Ly rượu ấy, trẫm tráo rồi.
Cố thừa tướng còn cẩn thận tới mức bôi thuốc kịch độc không có thuốc giải vào miệng ly rượu của hoàng thượng. Ngờ đâu bị hoàng thượng đón trước, đánh tráo ly rượu vốn của hoàng thượng ấy với ly của thừa tướng. Người đi hạ độc, nào ngờ lại trở thành người bị trúng độc. Gậy ông đập lưng ông, căm phẫn biết nhường nào.
- Chưa kết thúc... Chưa kết thúc đâu...
- Grrrr... Chưa kết thúc...
Lão ta vừa tức giận rồi lên cơn đau tim, cộng với bị trúng độc mà đột ngột qua đời. Lão ngã xuống dưới nền đất lạnh buốt, chết trong sự cuồng nộ đến điên người. Bao năm xây dựng kế hoạch, giờ đây đã bị đổ vỡ trong gang tấc. Lão chết cũng không nhắm mắt, đôi mắt trợn ngược lên trông thật dị hợm. Cơ thể lão nằm co ở dưới sàn, đôi môi dần chuyển sang tím tái. Cứ ngỡ nay lên tiên, nào ngờ lại vì khinh địch mà lại xuống địa ngục do chính âm mưu của mình. Ngày ấy, Cố thừa tướng bị gán tội mưu phản, tru di cửu tộc. Phủ thừa tướng cứ thế mà lưu vong. Hoàng hậu đức tính như nào dân chúng đều hiểu rõ, hơn nữa nàng ấy không còn là người của Cố gia, không màng hiểm nguy tới cứu đói dân nghèo, bệnh tật. Dù rằng là ruột thịt nhưng sớm đã từ họ, nên được miễn tội chết liên quan. Cố Luân tuổi còn quá nhỏ, không hiểu rõ phong lưu. Chuyện này đều do một mình thừa tướng gây ra, đều do những kẻ hiểu biết phong trần mà tạo thành. Cả gia tộc Cố gia chỉ còn một mình Cố Luân được phép sống sót, tuy nhiên lại không thể tham gia tiến cử làm quan lại trong triều. Cho phép Cố Luân được vào cung do chính tay hoàng hậu nuôi dưỡng, sau này sẽ làm cánh tay phải cho đại hoàng tử giống như Sử Hy Đình đối với hoàng thượng. Ngày ấy, ngoại trừ Cố Luân, tất cả những người thiếp thất trong phủ đều bị xử tội lăng trì, những hạ nhân thì được gửi về thôn quê. Tài sản Cố gia đều bị thu hồi. Những quan lại liên quan đều bị nhốt vào ngục tối, không ngày được thả, cho ăn cơm trộn cát, nước trộn đất. Đến khi nào cầu được ban chết mới thôi.
Hoàng thượng chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã có hạ nhân vội vàng chạy tới bẩm báo, trông khuôn mặt rất lo lắng, mồ hôi đầm đìa chảy trên trán, đôi mắt đã đỏ đi vì khóc rất nhiều. Lão nhân ấy nấc cụt, nói trong khó khăn, lắp ba lắp bắp, thở hồng hộc gấp gáp:
- Bẩm... Không xong rồi...
Hắn đen mặt lại hỏi cụt lủn:
- Sao?
- Hoàng hậu và Đổng Triết đại nhân đã mất tích. Đại hoàng tử bị thương nặng, nhị hoàng tử và Uyển Tư công chúa bị đánh ngất. Nô tì hậu cận A Đào cùng bao hạ nhân khác trong biệt viện đều đã chết tại chỗ, không thể cứu vãn.1
- GÌ?