Lúc sau tới nơi, hắn cũng chẳng nói gì mà ngồi xổm xuống chuẩn bị đèn trời lát thả. Người lớn người bé các nơi đổ về đây xem hội đông đúc. Thấy giờ lành sắp đến, bao người bắt đầu nhóm lửa đốt đèn. Đèn được làm từ giấy gạo dầu trên khung tre với nhiều màu sắc bắt mắt khác nhau, mỗi màu sắc tượng trưng cho một ý nghĩa riêng.
Khi tiếng chuông vang lên, từ từ từng chiếc đèn trời được nâng lên cao quá tay rồi họ hô hào thật lớn như ước muốn nguyện vọng của mình bay lên cao vút trên trời đêm. Từng chiếc đèn trời bao lên không trung, sáng rực đến chói lòa như hàng ngàn vì sao rực rỡ giữa khoảng trời đông. Những nguyện ước đồng loạt bay lên trời theo chiều gió. Xa mãi, xa mãi...
- Nàng thưởng đi!
- Thưởng gì?
- Nay trẫm làm nàng vui như thế, nàng phải thưởng để khuyến khích tinh thần đang bị tổn thương của trẫm chứ.
- Haha, tý thì quên. Đây, của ngài đây!
Nàng lôi ra trong vạt áo một bông hoa nhài tím rịm rồi cài lên vành tai của hoàng thượng, cảm thán:
- Đẹp lắm! Rất hợp với ngài. Haha...
- Nàng...nàng coi trẫm là trò hề đó à? Sao lại thưởng hoa?
- Ta tính cài nó vào lúc ngài cải trang nữ nhân, cơ mà quên mất. Nhưng không sao, bây giờ cài lên cũng đẹp đó chứ!
- Chịu nàng luôn đấy!
Hắn nói rồi thở dài tháo bông hoa đó xuống, sau đó cài lại lên mái tóc nàng, tay hắn khẽ vuốt nhẹ âu yếm. Lý Nghiêm cúi xuống ghé vào tai nàng thủ thỉ:
- Trẫm muốn thứ khác.
- Thứ gì?
- Trẫm nói rồi mà. Là nụ hôn.
- Ngài bị cuồng hôn hay gì thế? Suốt ngày đòi hôn môi, lạ thật.
- Không, trẫm không cuồng hôn. Cái trẫm cuồng thực sự là thịt nàng cơ. Hôn môi đã là gì?
- Khiếp, ngài nói thế mà chẳng thấy xấu hổ quái gì? Phụt! Tự hào thấy gớm!
- Ừm, bởi vì thịt nàng ngon. Ăn có hai lần chưa thấy bõ.
- Ngài im ngay! Đang chốn đông người mà nói năng vô tư thế? Ngộ nhỡ ai đó nghe thấy, người ta lại cười cho không có lỗ mà chui xuống đâu.
Ánh mắt hắn lại đượm buồn, nàng thấy thế cũng thương liền không có ý định thất hứa. Hôn thì hôn chứ sợ gì? An Kiều kiễng chân lên, hai tay vòng qua cổ hoàng thượng kéo hắn cúi thấp xuống. Nàng nhẹ nhàng đặt lên môi hắn một nụ hôn gió, đang tính rời đi thì bị Lý Nghiêm đột ngột kéo lại. Hắn ôm người nàng lên cao rồi hôn sâu hơn nữa. Như muốn giải tỏa những khúc mắc trong lòng mình mà hung hăng cắn mạnh môi nàng đến bật máu. Chưa kịp để nàng tức giận, hoàng thượng lại giữ chặt nàng trong vòng tay khỏe khoắn của mình. Hắn liếm hết những giọt máu tanh đang ứ ra từ miệng vết thương do hắn tự tạo ra. Chẳng màng một vài người đang nhìn mình len lén, hắn hôn nàng ngày một sâu hơn nữa. Từng chút một, từng chút hút hết hương thơm mật ngọt trong khoang miệng. Cứ thế, hoàng thượng tham lam không cho nàng cơ hội rời khỏi mà buộc phải đáp trả lại nụ hôn nồng nàn ấy mới chịu buông tha. Rõ ràng nàng bị ép thuộc mà sao tim lại đập rộn ràng tới vậy? Phải chăng nụ hôn dưới khung cảnh lãng mạn ấy cùng với giữa chốn đông người nên có đôi phần hồi hộp hay không? Nàng ngại ngùng che mắt lại, chưa kịp chui vào ngực hắn trốn thì hoàng thượng đã gục đầu lên vai nàng, thở dốc. Phải chăng hôm nay hoàng thượng đã hung bạo, tức giận tới mức không tự điều hòa được hơi thở nên bây giờ mới phải hổn hển như thế. Nàng liền mỉm cười tủm tỉm, vuốt ve đầu như thể trấn an tinh thần hoàng thượng, nói:
- Nay ngài lạ lắm! Sao vậy? Vẫn giận ta khi nãy đã đi lạc hay sao?
- Không phải!
- Vậy tại sao mà trông ngài buồn thế?
- Khi nãy...
Hắn ngập ngừng một hồi rồi nói tiếp:
- Khi nãy nàng nói chuyện với kẻ nào vậy?
- Kẻ nào là kẻ nào?
- Tên nam nhân mà hôn tay nàng ý!
- À! Ngài ngẩng mặt lên nhìn ta đi, ta nói cho nghe.
Hoàng thượng u buồn ngước mắt lên nhìn nàng. An Kiều chạm nhẹ tay vào gương mặt mặt hắn mà thương. Xưa nay chỉ biết hoàng thượng là kẻ vô tình, máu lạnh. Thậm chí còn chưa từng mỉm cười với bất kỳ kẻ nào. Hắn chỉ làm tốt nhiệm vụ của hắn, chém giết những kẻ tham ô, những kẻ ngáng đường hắn không thương tiếc. Từ khi gặp hắn nàng mới biết một điều rằng, trong thâm tâm của kẻ bạo quân ấy rất cần một sự thương cảm. Quá khứ càng đau buồn bao nhiêu thì con tim lại càng lạnh lẽo bấy nhiêu lần. Hắn cũng biết cười, cũng biết làm nũng với nàng. Dù rằng có hơi thiên vị, nhưng có lẽ nàng rút ra được một điều mà bao lâu nay mọi người chưa rừng được nhận từ hắn. Hắn yêu nàng, yêu đến điên cuồng, khờ dại. Hắn khao khát muốn độc chiếm nàng, độc chiếm hoàng hậu của hắn. Sau cùng, vẫn là nàng tích đức bao năm mới gặp được phúc lớn như vậy. Nhận được tình yêu vô bờ từ một kẻ mệnh danh là Ác Vương, giết người vô tình không chút nào có thể lay chuyển tâm can ấy.
Lạnh lẽo và vô tình.
Nhưng đối với nàng lại hết mực ân cần và âu yếm...
Đây, có phải thứ được gọi là hạnh phúc hay không?
Hóa ra...ngài ấy ghen sẽ như thế này...
- Người đó bị lạc mất con mèo Ba Tư, vừa hay ta lại nhặt được. Nụ hôn ấy cũng chỉ là một chút lòng thành thay cho lòng cảm tạ, không đáng để bận tâm. Nhưng mà...trông ngài ghen cũng thú vị đó chứ!
- Ghen? Trẫm mà lại ghen à?
- Rõ ràng mà, haha...
- Nàng cứ cười trẫm!
- Rồi, rồi! Không cười nữa, haha...
- …
…
Sau ngày hôm đó, hoàng thượng cũng chẳng biết vì gì mà cũng không hay lui tới viện nàng chơi nữa. Điều đáng chú ý ở đây là kể từ khi ấy, hoàng thượng cứ thấy nàng là lại tránh như tránh tà. Thấy nàng là vội vội vã vã quay mặt rời đi khiến cho An Kiều khó hiểu gọi với hắn lại nhưng bất thành. Vốn tưởng khi ấy đã nguôi giận, ai ngờ bị từ mặt luôn.
Hôm nay đã là ngày cuối cùng của lễ hội, nhị vương gia mời nàng cùng tới dự tiệc nhỏ. Lâu ngày cũng chưa ăn gà nướng của tứ vương gia cũng thấy thèm thèm nên đồng ý ngay. Tối hôm ấy nàng cùng A Đào tới viện của nhị vương gia, Lý Hoành cũng vừa hay đem gà nướng tới. Nàng ngồi vào một chỗ, liếc mắt thấy nay tự dưng có nhiều ghế hơn mọi ngày cũng thấy lạ lạ. Phải chăng có thêm khách mời nữa hay sao?
Lúc sau quả nhiên có thêm Tả Quân đem theo bình rượu tới. Ba người cười cười gian tà rồi cùng ngồi xuống rót rượu ra chén. Vì nàng đang mang thai nên dĩ nhiên không thể uống rượu. Thức ăn dần được bày lên trên bàn đủ món. Có một điều nàng thắc mắc mãi, Lý Nghiêm mãi chưa tới là sao? Lý Dung Cẩn nâng ly rượu lên, cười nhẹ nói:
- Nào, nâng ly.
- Cạn!
Chưa kịp uống trôi xuống cổ họng, Một người hì hục bước nhanh tới, nhăn mày khó chịu nói lớn:
- Có tiệc không mời trẫm?
Lý Dung Cẩn nói mỉa móc lại: Hoàng thượng trăm công nghìn việc, sao có thời gian tới dự mà mời?
Tả Quân cũng không vừa, nói ngay: Phải đấy, hơn nữa vừa hay trong triều cũng phải mở tiệc nhỏ để tiễn khách. Sao giờ ngài lại ở đây?
Lý Hoành cất giọng: Ngài trốn đấy à?
Lý Nghiêm cứng họng nhìn hoàng hậu, nàng chỉ ngồi nhìn hắn mà chẳng nói đỡ lấy một tiếng. Hắn đi vào kéo ghế ngồi phịch xuống, trách móc:
- Ai cho các người mời hoàng hậu tới đây?
- Hoàng hậu đúng là ái hậu của ngài. Nhưng ngài cũng đâu thể cứ ôm khư khư mãi?
Ai nấy đều chống đối lại hắn. Hắn tức giận khi nghe những lời nói trêu chọc của ba người họ mà bất lực không nói lên lời. Lúc sau Lý Dung Cẩn cũng rót rượu cho hắn, nói vài lời xin lỗi vì đã thất lễ không mời. Bấy giờ Lý Nghiêm mới thấy lòng mình hả dạ, uống ừng ực lấy một hơi hết cạn. Ba người họ nhìn nhau cười, thiết nghĩ biết ngay hắn sẽ chạy tới mà chẳng cần mời, cũng chỉ muốn trêu đùa đôi chút, ai ngờ giận luôn. Đã thế thì lại càng phải trêu mới được!
Lý Hoành tự dưng buông đũa, mặt mày nghiêm trọng nhìn hoàng hậu rồi ngước nhìn xung quanh giả vờ kể lể như không hay biết gì:
- Hôm bữa đi xem thả đèn, ta thấy một cô nương rất quen, rất đẹp, lại cao ráo, khỏe mạnh nữa. Cô nương đó còn bế được hẳn một nữ nhân khác chạy rất nhanh, ta đuổi theo không kịp. Kể từ ngày đó ta liền nhất kiến chung tình, khó lòng dứt bỏ. Đến nay thi thoảng cứ nhớ tới, cho người đi tìm kiếm tung tích lại không thấy chút manh mối nào. Mọi người có nên giúp ta tìm kiếm nàng ấy hay không? Lâu ngày không gặp, giờ nhớ quá!
* Phụt *
* Khụ khụ *