Hắn cười nửa miệng rất mờ ám, đôi môi hắn vén lên một đường cong mềm mại mà tinh quái đến lạ kì. Ánh mắt hắn nheo lại tỏ ý cười nhưng không phải thế, ngữ điệu của hắn hoàn toàn che lấp đi nụ cười quỷ dị trên gương mặt tuấn tú ấy của hắn. Hy Đình hiểu chứ! Hiểu như không còn gì để diễn tả nổi cái cảm giác lâng lâng đang bay bổng trong đầu mình. Bỗng nhiên Lý Nghiêm bóp cằm Hy Đình thật mạnh, nghiên răng ken két khiến cho Hy Đình nổi hết da gà, sởn gai ốc, toàn thân hắn ta tự dưng rùng mình trong phút chốc.
Hắn gằn giọng:
- Cái lũ kia là ai?
- Hả? Dạ?
- Lũ ngươi vừa tóm về.
Lý Nghiêm buông tay ra khỏi cằm Hy Đình, hắn đứng thẳng lưng lên nhìn xuống người vẫn đang quỳ dưới chân hắn. Lúc này hoàng thượng đã hoàn toàn gạt bỏ đi gương mặt giả tạo kia mà thay về vào đó là một gương mặt thật sự rất đáng sợ. Hắn quét mắt qua người Hy Đình, từng chữ một đâm xuyên vào thâm tâm đang run sợ của hắn ta. Hy Đình có chút chột dạ, khi hoàng thượng gặng ý hỏi mới nhớ ra vấn đề cực kì hệ trọng. Hắn ta tiếp lời ngay, rất dứt khoát và rất quyết đoán đến lạ thường như thể đang khoe mẽ công lao vừa mới đạt được vậy.
- Bẩm hoàng thượng, thần vừa tóm được ba tên thị vệ, có vẻ là dưới trướng thừa tướng. Chỉ cần bọn chúng khai ra thừa tướng hạ lệnh cho bọn chúng làm, chẳng phải đã có thể buộc tội lão ta rồi hay sao?
- Đấy mới chỉ là " có vẻ " của ngươi thôi. Được, trẫm ra lệnh cho ngươi đi " " thẩm vấn " bọn chúng.
Hắn ta biết rõ ý tứ của hoàng thượng khi nhấn mạnh hai từ " thẩm vấn ", chắc hẳn hai từ đó thốt ra từ hoàng thượng không chỉ là để đi tra hỏi bọn chúng mà còn có thể sử dụng tất cả biện pháp để bọn chúng khai ra. Dẫu sao thì đó cũng là manh mối cuối cùng có thể buộc tội thừa tướng.
Hy Đình nhận lệnh liền đi ngay, hắn đi đến đại lao nhìn ba kẻ đang bị trói giữa phòng tra khảo. Hắn bước lại gần, ngồi vào chiếc ghế đối diện rồi hỏi:
- Kẻ nào sai khiến các ngươi làm chuyện đó?
- Ha, chuyện đó là chuyện gì?
- Vụ đêm qua, chắc hẳn các ngươi không thể quên.
- Ngài thật biết cách đùa giỡn, vụ đêm qua là vụ gì cơ chứ?
Hy Đình nổi cáu, cầm một con dao để trên bàn bên cạnh nơi hắn ngồi, hắn phi một nhát thật nhanh, nhanh đến nỗi khiến cho đám hạ nhân kia giật mình nín thở trong vài giây. Do giật mình quá nên có một kẻ đang ngất ngưởng phía góc phòng giam kia thốt ra vài từ rất vừa lòng Sử Hy Đình:
- Là...là vụ đêm qua à? Lão Châu chết rồi...haha...
- Im ngay!
Một tên khác đột nhiên cắt ngang khiến Hy Đình có chút không hài lòng, hắn cầm thêm con dao khác phi về phía trước một cách vô tình, trúng ngay bắp đùi của hắn. Nơi đó dần chảy máu không ngừng, tên đó vẫn ngang ngược cắn răng chịu đựng, không hé răng kêu la dù nửa lời. Đôi mắt giận dữ nhìn ngược về phía Hy Đình mà quát tháo:
- Có gì thì nói nhanh!
- Haha, đừng nóng vội. Ta đây không vội, ngươi nôn nóng cái gì?
- Ta thật sự không biết chuyện gì hết.
- Đúng thật là cứng đầu cứng miệng mà.
Hy Đình tiếp tục cầm con dao sắc nhọn phi vào bắp chân bên kia của hắn cho cân xứng. Máu chảy ra tanh tưởi, ấy thế mà hắn vẫn không thèm hé răng khiến cho hắn càng thêm căm phẫn. Hy Đình đứng dậy, đi đến lại gần, gặng hỏi:
- Nếu các ngươi khai ra, ta sẽ khoan hồng tha cho tội chết.
Lúc bấy giờ bọn chúng ngoan ngoãn đến lạ, không la lối om sòm, không cãi lại nửa lời cũng không nói gì nữa. Bọn chúng cứ im lặng như thế, cứ như đang bị câm điếc vậy.
Hắn cười lạnh nhạt lấy thanh sắt đã được đung nóng đến đỏ ửng, ánh sáng lập lờ và mờ nhạt thoắt hiện trong màu đen tối mịt. Phòng giam kín nhất trong đại lao, duy chỉ có ánh sáng nhỏ bé len lỏi của ngọn đuốc ở bốn góc tường cùng với chiếc bàn đầy rẫy những vật dụng chuyên để tra tấn tội nhân. Thêm nữa lại có một lò than nho nhỏ kia nhưng cũng đủ nung nóng ran thanh sắt, hắn cầm nó lên mà đến lại gần sát bọn chúng. Cười nhẹ, một nụ cười phớt lờ và mờ nhạt, một nụ cười quái lạ và hiểm độc. Hắn cười đấy, nhưng trong tim hắn lại đang rạo rực như muốn phát điên lên. Cuối cùng...hắn vẫn phải dùng biện pháp mạnh.
* Xèo *
Từng lớp da dần bị phá hủy một cách nhanh chóng, tiếng xèo xèo kinh khủng đang dần phát ra âm thanh càng lớn, thịt càng ngày càng cháy xém lại. Hy Đình cầm thanh sắt dí sát vào ngực của đám tội phạm, không những thế còn day đi day lại khiến cho bọn chúng không chịu đau nổi nữa mà kêu lên thất thanh. Đúng là một lũ cứng đầu, bị như thế vẫn không hề khai ra kẻ chủ mưu.
Tiếng kêu la thảm thiết xé tan bầu trời đêm tĩnh mịch, cả đại lao chống vắng nay lại vang vọng toàn tiếng thét lên vì đau đớn. Mồ hôi hội chảy lấm tấm trên khuôn mặt, toàn thân run lẩy bà lẩy bẩy. Bọn chúng thở dốc trong mỗi lần Hy Đình buông thanh sắt ra khỏi người của bọn họ. Thế nhưng bọn chúng vẫn cười mỉa mai, lúc sau tự dưng cả ba tên đều sùi bọt mép, cả cả thể giật liên hồi và chết cách đó không lâu. Hy Đình khó hiểu cậy miệng bọn chúng ra xem xét, hóa ra là lòng trung thành vô đáy của bọn chúng đã chiến thắng hết tất cả. Quyết không khai ra chủ nhân của mình mà cắn mạnh thuốc độc ở trong khoang miệng đã che giấu từ lâu. Và ra đi không thể trở lại được nữa.
Kế hoạch thất bại!
Xong hắn ngửa mặt lên nhìn vào hư không, thở dài ngao ngán.
Hắn đưa một tay lên trước mặt nắm chặt thành quyền.
Đầu óc rối bời, thâm tâm lo lắng. Tội ác của thừa tướng cuối cùng vẫn bị chôn vùi dưới vực sâu, hắn không tài nào với lấy nổi. Cứ như thế này thì thật là vô năng, một thị vệ bên cạnh hoàng thượng đã lâu mà đến nay lại không thể giúp được hoàng thượng. Hy Đình vắt tay lên che đi tầm mắt mà ngẫm nghĩ:
" Bọn chúng quả là những tên khốn trung thành. "
Cùng lúc ấy hoàng thượng bước vào bên trong, thở dài:
- Cuối cùng thì ngươi vẫn thua.
- Hoàng thượng...sao người lại tới đây?
- Sử Hy Đình, ngươi về nghỉ ngơi đi. Chuyện này sau này rồi tính! Lần này lão ta thắng!
- Nhưng...
Lý Nghiêm cắt ngang:
- Ngươi đã làm rất tốt rồi.