Sau hơn một tuần kể từ chiều mưa hôm ấy, nàng cuối cùng cũng đã bước chân ra khỏi viện của mình. An Kiều hít lấy một hơi thật sâu như muốn thâu tóm toàn bộ không khí trong lành vào cơ thể ngọc ngà ấy. Đã lâu mới có dịp ra ngoài hưởng gió trời thu, nay ra tới ngoài mà không khác gì kẻ vừa xuống núi vi hành.
An Kiều chỉ muốn đi dạo một vòng xem xem có gì mới lạ hay không. Ngờ đâu mới biết mấy hôm nay trong lãnh cung có chuyện lớn lắm, thấy bảo Hạ mỹ nhân đang điên cuồng làm loạn quậy phá tung cái hậu cung cũ rích ấy lên. Nàng vốn có bản tính hay tò mò liền tao nhã đi về hướng lãnh cung xem chuyện. Những hạ nhân thấy nàng đều mau chóng dạt sang hai bên rồi nhún nhường kính cẩn thận trọng. Nàng thấy trông khi ấy nàng chẳng khác gì nữ minh tinh thời hiện đại và được bao vây, cung kính đến lạ thường. Nàng chỉ thở dài, phải chăng là do tác hại hôm trước nàng gây ra nên giờ mới ra nông nỗi này đây. Cũng chẳng sao cả, miễn sao giờ nhìn lại hậu cung mới ra dáng có trên có dưới hơn rồi.
Kể từ cái ngày thái hậu vô duyên vô cớ cho người phá cửa viện của nàng trong đêm đen tĩnh lặng ấy thì thái hậu giờ đã không còn nhiều quyền cai quản trong hậu cung như xưa nữa. Mọi thứ giờ chỉ phụ thuộc vào lệnh của nàng. Còn phía thái hậu đã được hoàng thượng hạ chỉ cho tĩnh dưỡng long thể, an nhàn tuổi già nên cũng không mấy hay ra ngoài viện nữa.
- Hoàng hậu giá đáo!
Nàng bước vào bên trong lãnh cung, đập vào mắt nàng là thấy một nữ nhân vốn đã được ăn học cách sống nho nhã, nay lại ngồi chỗm chệ trên ghế bốc lấy từng miếng thức ăn cho vào miệng như hổ đói. Hạ Dịch như không thể kiểm soát nổi cơn thèm ăn của mình mà vẫn cứ ngồi ăn như thể không hề hay biết đến sự hiện diện của hoàng hậu đang tới gần bên cạnh. Cả cơ thể nhem nhuốc, y phục rách rưới, tóc tai bù xù và rối loạn.
- Nàng ta đã như thế bao lâu rồi?
Một nô tì đang sốt sắng lo lắng cho chủ tử của mình, khi nghe thấy câu hỏi của hoàng hậu thì liền kính cẩn trả lời ngay:
- Bẩm hoàng hậu nương nương... Hạ mỹ nhân đã như vậy kể từ ba hôm trước rồi ạ.
- Cứ ăn như thế sao?
- Theo thần biết thì từ sáng đến trưa Hạ mỹ nhân đều ăn như vậy dù có khuyên can như nào cũng không được. Đến chiều thì chạy nhảy lung tung và đòi ra khỏi lãnh cung, đêm đến thì lúc nào cũng gặp ác mộng rồi đòi tử vẫn. Thần thật sự vô năng, mong hoàng hậu tha thứ...cũng cầu xin người hãy cứu chủ tử của nô tì ạ.
Nàng nghe xong liền tới đứng bên cạnh Hạ Dịch, một tay nhanh chóng giựt phăng tay Hạ mỹ nhân ra khỏi đĩa thức ăn. Hạ mỹ nhân thấy thế cũng nhanh chóng phản xạ lại, tay kia đẩy nàng ra xa khỏi người mình, miệng vẫn nhai ngấu nghiến chẳng ngừng. Lúc sau nàng ta nuốt xong miếng thịt xuống cổ họng, Hạ Dịch cáu gắt lại hoàng hậu một cách vô phép tắc:
- Buông ra, ta đang đói! Đừng quấy rầy bổn cung.
- Bổn cung? Thật láo xược!
Hứa quý phi thấy vậy liền nói đáp trả ngay. Cũng đã hơn tuần rồi chưa gặp hoàng hậu, nay thấy nàng có chút khác lạ, từng cơ mặt đều chưa hề có chút gì là giận dữ. Không những thế còn nhẹ nhàng ngồi vào chiếc ghế ngay cạnh Hạ mỹ nhân mặc cho đám nô tì can ngăn rằng nơi nàng không đáng để hoàng hậu đích thân đặt chân tới huống hồ là ngồi tại kia. An Kiều ra hiệu cho mọi người im lặng rồi cho người đem hết chỗ thức ăn xuống. Sau khi trên bàn chẳng còn lại cái gì để ăn, Hạ mỹ nhân ra sức thét lên inh ỏi khiến nàng khẽ chau mày lại. Nàng đặt tay lên bàn tay vẫn đang bị băng bó ở ba ngón tay bên tay trái, nàng nói nhỏ nhẹ, tao nhã:
- Hạ mỹ nhân, ngươi cứ ăn uống ngông cuồng như thế, sớm muộn cũng tiêu tàn thôi.
- Buông ra...
- Nào, ngoan, hãy nghe ta. Ta đều cho người ngày nào cũng đem y phục mới tới, sao trông ngươi lại thảm hại thế kia?
- Ngươi thì biết quái gì? Bao năm nay bổn cung bị nhốt ở đây, không được ăn không được uống, dĩ nhiên là đói rồi. Hơn nữa, từ lâu ta đã không còn nhớ mặc chúng như nào nữa...
Nàng như ngờ ngợ ra điều gì, không nhanh không chậm hỏi tiếp:
- Nô tì của ngươi ở kia, sao không kêu chúng thay cho?
- Đó không phải nô tì của bổn cung. A Nhi đã chết rồi, chết dưới cái giếng ở ngay kia kìa. Nhưng...đến đêm mới gặp được nàng ta, mà ngươi là ai vậy?
Cuối cùng nàng cũng nhớ ra sự tình. Khi xưa nàng bí mật điều tra về cái chết của Âu quý phi - mẫu phi của nhị hoàng tử, nàng phát hiện ra một bí mật động trời. Hoàng hậu thời trước vì ghen ghét Âu quý phi khi nàng ta được nhận mọi sự sủng ái của tiên hoàng đã ra tay hãm hại nàng ta và nhốt vào lãnh cung. Không cho ăn, không cho uống, để mặc cho tới chết. Nô tì của nàng ta vì thương cho sự an nguy của chủ tử đã dũng cảm đi ăn trộm thức ăn về. Sau ba ngày đi ăn trộm cuối cùng bị tóm gọn, xảy ra chút xô xát mà bị đánh vỡ đầu, trấn thương sọ não. Sau cùng vì muốn trốn tránh tội ác, chúng đã ném nàng xuống cái giếng ngay kia khiến cho nô tì chết vì ngạt nước cùng vô vàn chấn thương.
Nay Âu quý phi vì chưa thể siêu thoát mà nhập vào Hạ mỹ nhân lộng hành. Khi thì đau đớn về thể xác do quá khứ đau đớn, ám ảnh bủa vây mà muốn tự sát chính bản thân mình. Lại không hề hay biết chính điều ấy lại đang gián tiếp giết hại kẻ khác.
…
Vì không còn thức ăn trên bàn nữa, cơn đói lại liên tục ùa về nên nàng ta liền nổi đóa. Nàng ta liên tục đập tay xuống bàn kêu gào thức ăn mau quay về, khóc lóc thảm thiết rồi lại ngồi cười phớ lớ như kẻ điên. Phải chăng bao sự giày vò của hoàng hậu thời trước đã ép đặt, đày đọa Âu quý phi đến mức độ như thế này? Khi thì cười, khi thì khóc, khi thì tức giận không nguôi. Nàng ta tự mình làm tổn thương hai bàn tay, làm bàn tay trái bị băng bó kia đã hơn tuần rồi vẫn mãi không khỏi vì đã tự mình vô thức hành hạ nó. Nơi đó lại tiếp tục ứ máu ra, làm đỏ thẫm xung quanh tấm vải trắng đang quấn quanh vết thương của mình.
Ai nấy có mặt ở đây đều sợ hãi trước hành động nổi điên lên của Hạ mỹ nhân, thậm chí còn chẳng hiểu nổi cái quái gì đang diễn ra được nữa.
An Kiều nắm chặt lấy hai tay của Hạ mỹ nhân, đôi mắt u buồn nhìn nàng ta như muốn xuyên thấu vào trong tận tâm can.
- Không sao rồi, giờ người đã ổn hơn rồi, Âu quý phi!