- Thủ tiêu ngay lập tức.
- Tiểu thư, đây là thứ gì vậy ạ?
- Là thứ mà không nên để ai có thể động chạm vào được. A Đào cứ đem đi đốt đi, nếu để vào tay kẻ khác, sợ là lại gặp chuyện.
- Nhị điện hạ thế mà lại muốn tính kế với người, đúng là ăn gan hùm mà. Ngài ấy không sợ hoàng thượng biết được hay sao?
- Hoàng thượng biết thì đã sao chứ? Vật này đâu phải ai cũng biết, hơn nữa nhìn qua cũng đâu có hại. Mặt khác, chắc hẳn hắn ta lại đang lợi dụng thời cơ khi ta và hoàng thượng đang bất bình. Đúng là thừa nước đục thả câu mà... Haha, A Đào đừng nhăn mặt nhăn mày như thế. Trông khó coi chết được!
A Đào phồng má lên vì giận dữ. Bên hoàng hậu lâu năm như thế, loại người nào cũng đã từng gặp qua. Chỉ có người không biết trời cao đất dày, mưu mô xảo quyệt như nhị hoàng tử nước Lạp Tư ấy là người đầu tiên từng thấy. Đến hoàng thượng nước Vân Nam ta mà cũng không thèm kính nể phần nào, có lẽ là đang âm mưu điều gì đó rồi chăng? Cái ánh mắt gian xảo cứ lén lén ngước lên nhìn hoàng hậu khi nãy làm cho A Đào hễ cứ nghĩ tới là lại cảm thấy rùng mình. Thế mà lại dám tư tưởng tới hoàng hậu của Vân Nam, lại dám mơ mộng hão huyền với ái hậu của hoàng thượng hay sao? Nhìn cái dáng vẻ vô tư, tự cao tự đại ấy là đã khiến tâm tình A Đào bực bội không nguôi. Chỉ muốn khi ấy kéo hoàng hậu ra xa khỏi tầm mắt của hắn, cho hắn khỏi tư tưởng không đâu vào đâu. Chỉ tiếc là nàng ta thấp cổ bé họng, không làm được gì...
A Đào bậm bịch, tâm trạng cứ tức tức mà cầm lấy túi thơm trong tay liền bóp thật mạnh. Nàng ta giậm chân uỳnh uỵch đi ra phía xa xa, đốt túi thơm thành đống tro tàn. Sau đó cẩn thận quấn chặt chẽ bằng nhiều lớp vải lụa rồi chôn dưới gốc cây ở cạnh cái giếng ngoài biệt viện. Chỉ có chỗ này là không có người lui tới, bởi vì nơi đây đã từng có một nữ nô tì chết oan ở đấy. Giờ thì làm gì có ai dám ra đó làm gì? Dù sao thì cái giếng ấy cũng đã từng có oan hồn nữ nô tì ấy luôn hiện về ai oán mà.
An Kiều trông thấy A Đào như thế cũng phì cười thích thú. Quả thật biểu hiện của nàng ta rất dễ thương luôn rồi mà...
Sau khi Vân Lục Lang cùng phái đoàn trở về Lạp Tư quốc. Từ đấy trở đi đều bận rộn hẳn lên. Hắn ta vừa phải mau chóng lên kế hoạch của mình, vừa phải chuẩn bị cho đại sự của Vân An. Gần nửa tháng sau đó, khi đã đến ngày lành tháng tốt, Lạp Tư quốc nhộn nhịp đưa Vân An qua Vân Nam quốc làm phi. Nàng ta mặt mày hớn hở, cười tủm tỉm không ngướt. Hễ cứ nghĩ tới khung cảnh được gả cho Lý Nghiêm, được đứng bên Lý Nghiêm là lòng lại thấy khoan khoái. Nàng ta bồn chồn hỏi nô tì hậu cận:
- Bao lâu nữa sẽ tới?
- Công chúa không cần quá lo lắng. Vì đường khá xa, nên công chúa hãy nghỉ ngơi đi ạ.
- Không được, ta lo lắng quá!
Nữ nô tì ấy cười nhạt nhẽo. Đôi mắt sắc lạnh nhìn Vân An qua tấm màn che rồi điềm tĩnh trả lời:
- Người đừng lo, có nô tì ở đây rồi mà.
- Ừm, vậy ta ngủ một lát. Khi nào tới Vân Nam nhớ gọi ta.
- Vâng! " Chắc chắn ta sẽ gọi. Ngươi là quân cờ của ta mà, nên ngươi phải nghe lời chỉ dạy của ta. "
…
Vì cũng chỉ là phong phi lập thiếp, nên dĩ nhiên không thể được trang trọng như phong hậu. Đám người hầu đưa nàng ta vào trong tẩm cung, nàng ta một mình ngồi yên vị trong đó đợi chờ hoàng thượng tới thị tẩm. Cũng chỉ là phi thôi mà, làm gì có lễ nghi quan trọng lắm đâu. Hắn không thèm bận tâm gì cả, chỉ ngồi uống rượu với những vị khách ở đây mà chẳng hề quan tâm có một nàng công chúa hay còn gọi là quý phi đang đợi mình trong biệt viện. Hắn truyền thánh chỉ tới, phong nàng ta làm Vân quý phi, tặng biệt viện riêng biệt giống với những gì hắn đã làm với Hứa quý phi và Lạc quý phi khi trước. Coi như xong chuyện cần làm, Lý Nghiêm vẫn ngồi ở chính điện uống rượu. Sau đó hắn nâng ly lên hỏi Vân Lục Lang vài lời:
- Chẳng phải quốc vương của Lạp Tư rất quan tâm đến đại sự này hay sao? Vậy mà nay lại để nhị điện hạ đích thân đưa Vân An công chúa tới, chẳng lẽ lại ốm đau bệnh tật rồi hay gì?
- Haha, cảm ơn ngài đã quan tâm. Phụ vương của ta đột nhiên bị ốm, tiếc là chưa chữa dứt tâm bệnh nên không thể đích thân tới đây chúc mừng ngài. Ngài sẽ không trách chứ?
- Nào dám trách ai. Có trách cũng chỉ dám trách cái tâm bệnh của ngài ấy nặng quá không thể khỏi ngay được thôi. Không biết sức khỏe dạo này ngài ấy như nào, cơ mà nửa tháng trước vẫn rất khỏe lắm cơ mà, thậm chí còn buông lời đe dọa trẫm. Nay đã nằm ốm ở đấy, trẫm cũng hơi lo.
- Cảm ơn ngài đã lo lắng cho phụ vương ta. Thái y Lạp Tư cũng đã tiến hành điều trị, hiện tại sức khỏe cũng dần dần bình phục nên ngài không cần phải lo quá thế đâu. Ta xin thay mặt phụ vương ta cảm tạ lời quan tâm của ngài. Cạn!
- Cạn!
Hắn ta vẫn thế, ngữ điệu có chút ngông nghênh, hỗn xược như ngày nào. Vẫn coi hắn là cái gai trong mắt, e là sắp tới hắn không thể ngóc đầu lên được nữa rồi...
Sau đại tiệc kết thúc, hắn cũng lấy cái cớ thăm mèo Ba Tư của hắn mà đích thân tới biệt viện của hoàng hậu khiến hắn có chút không hài lòng. Hắn ta nghĩ hắn ta đã gài thành công một cái bẫy trước mắt Lý Nghiêm hắn ư? Không, hắn ta đã nhầm!
Đêm hôm trước tại biệt viện của hoàng hậu.
- Ơ, con mèo Ba Tư đó đâu rồi? Vừa mới qua viện kia xem hai tiểu quỷ của ta thế nào mà đã mất mèo... A Đào có thấy nó chạy đi đâu rồi không?
- Tiểu thư, sáng nãy A Đào có thấy nó chơi ở đây mà giờ lại không thấy nữa rồi...
Nàng cùng những hạ nhân trong biệt viện đang rối rít đi tìm mèo. Đoán chắc mai Vân Lục Lang sẽ lấy lý do thăm mèo mà tới, giờ mà không thấy, mai biết gì mà nói với người ta. Dù tốt hay xấu thì hắn ta cũng nhờ nàng nuôi hộ, đâu thể vô trách nhiệm như thế cho được? Nàng lo lắng đi tìm mèo, trước mắt vẫn không thể đắc tội với hắn. Bây giờ mà tạo ấn tượng xấu thì không hay cho lắm, hắn sẽ lại nhân thời cơ đó mà gây khó dễ cho nàng. Mặc dù có hoàng thượng chống lưng, nhưng ngài ấy vẫn đang giận nàng kia mà. Nàng cũng chẳng muốn có liên quan gì với hắn ta, lại đang tính sáng mai hắn tới liền trả mèo về nguyên chủ. Tại hôm bữa chưa kịp nghĩ thấu đáo nên mới nhận nuôi hộ, nay nghĩ lại thấy mình thật là ngu mà. Như thế chẳng khác gì là đang tiếp tay cho giặc vào nhà, ngu ngốc hết sức!
Trong lúc rối ren đi tìm thì đột nhiên có một hạ nhân từ ngoài viện chạy lại, vội vã bẩm báo:
- Nương nương, người đang tìm con mèo của nhị hoàng tử Lạp Tư đúng không ạ?
- Không sai!
Hắn ta thở gấp gáp rồi lo lắng nói tiếp:
- Vậy...vậy thì người không cần tìm nữa đâu ạ... Sáng nãy nô tài thấy nó đi lạc ở trong thư phòng của hoàng thượng. Xong...xong...
- Xong sao?
- Xong hoàng thượng thấy ngứa mắt, liền giết chết rồi ạ!
- CÁI GÌ? Vậy giờ lấy cái gì mà đền cho hắn ta? Cái tên Lý Nghiêm đáng chết này, thật biết cách chặn đường lui của ta mà... Khốn khiếp! Đi, mau đi gặp hoàng thượng.