Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày thi đấu, bọn họ lên xe bus ra khỏi khách sạn.

Khoảng hai mươi phút sau, xe bus dừng ở bên ngoài bìa rừng Thiều Môn. Bọn họ xuống xe, người trong ban chia bọn họ thành từng đội và có băng đeo tay màu sắc khác nhau.

Mọi người cầm băng đeo tay, không hề biết gì cứ thế đi theo người dẫn đường.

Bầu không khí ở đây rất trong lành, Lê Duệ Bạch có thể thấy được khí lành vờn quanh núi.

Càng lên cao rừng cây càng rậm rạp, đường lên uốn lượn quanh co, bọn họ đi mãi cuối cùng dừng ở trước một vách đá thoai thoải dựng cao.

Vách đá đó có thể khiến người ta cảm thán về vẻ đẹp của tự nhiên. Nó dựng đứng ở vách núi như thể nơi nối tới trời cao. Mọi người ai nấy nghểnh cổ lên nhìn.

Thế núi hiểm trở nhấp nhô, cảnh sắc tráng lệ, tuy chỗ bọn họ đang đứng bằng phẳng nhưng đường núi uốn lượn lại nhỏ hẹp. Nhìn con đường mòn đó, trong lòng mọi người dâng lên dự cảm không tốt.

Người chủ trì bước lên phát biểu: "Hoan nghênh cách vị tuyển thủ tới vòng thi đấu thứ hai. Trận lần này vô cùng đơn giản, trên đường tới đỉnh núi có cắm mười lá cờ. Mọi người chỉ cần dán giấy màu bọn tôi đã phát cùng với băng đeo tay kia là qua vòng."

Ngộ Trừng lấy làm lạ nói: "Chỉ đơn giản thế thôi ư?"

Lê Duệ Bạch quan sát những tuyển thủ xung quanh, bọn họ đều ngạc nhiên.

Cuộc thi bắt đầu, mọi người rảo nhanh bước chân về phía vách đá, dùng cả chân cả tay bò lên trên. 

Bò được một đoạn, Lê Duệ Bạch dừng lại. Cô cứ cảm thấy khung cảnh xung quanh đây không đúng lắm.

Từng cây cổ thụ cao che hết ánh mặt trời, dây leo ngoằn ngoèo quấn quanh, rêu xanh mọc thành từng mảng lớn. Theo lý thuyết, nơi phong thủy chí dương không thể có thực vật tính âm như này mọc được. Lúc lên núi, cô thấy khí lành bao phủ nhưng càng lên cao lại càng loãng đi.

"Sao thế?" Ngộ Trừng thấy Lê Duệ Bạch dừng lại thì quay đầu hỏi.

"Không nói ra được." Lê Duệ Bạch nói: "Chị thấy càng lên cao, khí lành ban nãy đứng dưới chân núi nhìn thấy trên này lại càng loãng."

Ngộ Trừng chỉ nghe vậy chứ không hiểu lắm, những tuyển thủ khác đã nhanh chóng đuổi kịp và vượt qua bọn họ. Cậu không rảnh để mà quan tâm tới chuyện này, nói: "Cứ đi trước đã, hai chúng ta sắp tụt xuống cuối cùng rồi."

Lê Duệ Bạch ngẩng đầu quay đầu nhìn, Lâm Vô Vọng không biết từ đâu chui ra ngay trước mặt bọn họ, còn vẫy vẫy tay với cô.

Lê Duệ Bạch: "..... "

Không thể tìm ra lý do, bọn họ chỉ có thể theo dòng người bò lên trên.

Được nửa đường, khí lành đã biến mất hoàn toàn. Lê Duệ Bạch cau mày, chỉ thấy đằng trước là từng dãy núi nguy nha chập chùng, những đường mòn và vách đá tạo thành kỳ quan có một không hai.

Xa xa còn có mây trắng và nắng vàng.

Nhưng mà Lê Duệ Bạch thấy lẫn trong đấy có chút khí đen nhàn nhạt, còn lạ hơn nữa là bọn họ bò mãi vẫn chưa thấy có lá cờ nào.

"Nhìn ra gì rồi?" Lâm Vô Vọng tới gần cô cất tiếng hỏi.

Lê Duệ Bạch không trả lời mà hỏi lại: "Anh nhìn ra gì?"

Lâm Vô Vọng nhún vai, nói: "Không có gì, chỉ là cảm thấy có chỗ nào đó là lạ. Vừa rồi người chủ trì nói trên đường lên núi có cắm cờ nhưng mà đi mãi vẫn chẳng có cái nào."

Thấy Lê Duệ Bạch không nói gì, anh ta tiếp tục: "Còn có, chúng ta càng lên cao càng gần mặt trời, theo lý thì phải ấm hơn mới đúng (tác giả thật là không có kiến thức địa lý, thế tại sao trên đỉnh everest lại đóng băng?), chúng ta vận động tỏa ra nhiệt lượng nữa nhưng tôi lại thấy càng bò lên cao thì không khí xung quanh lại càng lạnh hơn. Nhiệt độ càng lúc càng giảm, gió lạnh thổi từng cơn, vừa thấy là biết có vấn đề."

Ngộ Trừng khoanh tay trước ngực nói: "Sao tôi không thấy lạnh?"

Lê Duệ Bạch nhìn cậu ta một cái, cậu ta mặc bộ đồ thể thao mỏng, cánh tay cơ bắp lộ ra theo từng cử động.

Ngộ Trừng vừa lên tiếng đã làm Lâm Vô Vọng nghẹn lời, anh ta dừng một lúc mới nói: "Chắc là bởi vì cậu có tố chất tốt, tứ chi phát triển."

Ngộ Trừng chẳng nghe ra ẩn ý bên trong, ngây ngô vui vẻ cười nói: "Nhìn đi, những lúc thế này mới thấy được tầm quan trọng của việc có thân thể cường tráng!"

Lâm Vô Niệm nói: "Nội dung thi đấy chắc chắn không thể nào đơn giản như vậy." Lúc anh ta nói chuyện thì liếc mắt nhìn Ngộ Trừng, từ hôm bị cậu tẩn cho một trận, mỗi lần Lâm Vô Niệm thấy Ngộ Trừng là hơi hơi sợ.

Lê Duệ Bạch quan sát đường lên núi một cách cẩn thận rồi nói: "Mấy người đã từng nghe qua câu ngạn ngữ lưu truyền ở vùng Thần Nông Giá chưa?"

*Thần Nông Giá 神农架林区: là Lâm khu (tương đương với cấp huyện) duy nhất tại Trung Quốc, nằm ở phía tây bắc của tỉnh Hồ Bắc.

Thấy mọi người lắc đầu, Lê Duệ Bạch nói: "Cao một trượng, thấp một tồn, nhấc chân đi, đừng dừng lại."

Đúng lúc này, có người bỗng hô to: "Ở đây có lá cờ!"

Mấy người Lê Duệ Bạch liếc mắt nhìn nhau rồi đồng thời cùng chạy lên, đên nơi mới thấy tại sao bọn họ thấy cờ mà lại la lên vì rốt cuộc cũng chỉ là thấy mà thôi. Ngăn cách giữa bọn họ và lá cờ là một hẻm núi rộng khoảng 5 mét sâu không thấy đáy. Chẳng có cách nào để lấy được, nếu tìm đường khác vòng qua bên kia thì may ra.

Sự chú ý của Lê Duệ Bạch không đặt trên lá cờ nọ mà là khí lành xung quanh nó.

Rất nhiều tuyển thủ bắt đầu tìm đường khác để sang bên kia. Lê Duệ Bạch vẫn đứng yên đó, cô nhìn chằm chằm vào hẻm núi nọ như phát hiện ra điều gì đó.

"Hẻm núi này có vấn đề, nó cắt ngang đường núi của chúng ta ra làm hai." Lê Duệ Bạch nói.

Lâm Vô Vọng nghiêng mặt nhìn cô hỏi: "Vậy là có ý gì?"

"Trước đó tôi đọc qua về rừng Thiều Môn trên mạng, nói rằng phong thủy nơi đây cực kỳ quái lạ, từ trên nhìn xuống sẽ thấy được hình bát quái."

Ngộ Trừng nói: "Ý chị là hẻm núi này chính là đường nét của bát quái đồ đó? Bên chúng ta là âm, con đường mòn đối diện là âm?"

Lê Duệ Bạch gật đầu.

Lâm Vô Niệm nói: "Chúng ta chỉ cần đi tới đối diện là được rồi?"

Dứt lời, mọi người nâng chân bước chân quay lại chân núi, bước từng theo đường mòn quanh co. 

Bây giờ Lê Duệ Bạch giống như một cái máy dò âm dương, nhìn thấy khí lành thì đi về phía trước, nhìn thấy khí đen thì quay lại tìm đường khác.

Lâm Vô Niệm cầm một cái la bàn phong thủy trong tay, kim chỉ nam giờ quay mòng mòng như rơi vào nhiễu loạn.

Lâm Vô Vọng thấy vậy thì nhìn về phía Lê Duệ Bạch đằng trước. Anh ta đã sớm nhìn ra được cô là người không hề tầm thường, có tài năng thiên phú trong lĩnh vực này, nhìn thấy được những thứ mà các phong thủy sư bình thường không thấy.

Vốn anh ta tưởng rằng trong giới này, có thể xem hiểu phong thủy trận pháp, nhìn thấy những thứ tà vật đã là thiên phú. Không ngờ Lê Duệ Bạch có thể nhìn thấy rõ oán khí và khí lành.

Nghĩ tới đây anh ta thở dài một hơi. Thật là đáng tiếc, mầm cỏ non đầy triển vọng này đã bị con trâu già Từ Chi Ngôn kia gặm mất.

Đi tới đi lui hơn nửa tiếng bọn họ tới chỗ lá cờ nhưng nó đã biến mất tiêu.

Xem ra không chỉ mỗi bọn họ là phát hiện ra chuyện này, rất có thể người khác đã lấy đi trước rồi.

Càng lúc càng nhiều người phát hiện ra, như vậy sẽ gây bất lợi cho họ rất nhiều.

Bọn họ đi theo lối mòn lên phía trước, đi được một đoạn Lê Duệ Bạch lại ngạc nhiên phát hiện khí lành xung quanh lại biến mất, trước mặt chỉ có khí đen vờn quanh.

Mọi người biết thì nhíu mày, Ngộ Trừng nói: "Vậy lại quay lại à?"

Lê Duệ Bạch lắc đầu, nói: "Lúc nãy đứng bên kia nhìn lại, trên núi không có khí lành."

Lâm Vô Vọng trầm mặc, lát sau mở miệng: "Có phải là do mắt phong thủy không?"

Lâm Vô Niệm nhăn mày, nói: "Mắt phong thủy dùng để đổi vận hoặc là trấn áp tà vật. Tại sao lại xuất hiện ở đây?"

Lâm Vô Vọng lắc đầu: "Bình thường mắt phong thủy được để ở phía đông bắc của nhà, còn trong hoang dã thì thường để ở hướng tây nam."

Mọi người đồng loạt nhìn về hướng tây nam, nhận ra đó là vị trí của hẻm núi.

"Nếu đây là mắt phong thủy..." Ngộ Trừng nói: "Vậy có nghĩa là chúng ta vừa bước vào cửa đá thì giống như đứng lên một cái bàn xoay. Muốn ra khỏi đây thì phải tính được thời gian thích hợp chờ con đường đúng nhất xuất hiện."

Chỉ có Lê Duệ Bạch vẫn chẳng hiểu gì, cô mờ mịt hỏi: "Mắt phong thủy là cái gì?"

Lâm Vô Niệm: "Cô không biết mắt phong thủy mà cũng dám tới đây thi?"

Vừa nói xong thì bị Ngộ Trừng đánh cho một ánh mắt xem thường, bảo vệ người nhà mình: "Đừng có coi thường người khác, đừng quên vừa rồi anh đi theo ai tới đây."

Lâm Vô Niệm bĩu môi, không dám cãi lại.

Lâm Vô Vọng giải thích cho Lê Duệ Bạch: "Mắt phong thủy là một loại trận pháp, được dùng để đổi vận số và trấn áp tà vật."

Dừng một lát, anh ta lại nói tiếp: "Bình thường mắt phong thủy nhìn qua không có gì đặc biệt cả. Nhưng nếu bố trí mắt phong thủy trong rừng núi thì cần dùng người sống để hiến tế. Bởi vì thế núi non không có quy tắc gì cả, mắt phong thủy sẽ ngẫu nhiên khởi động lên. Người nào có mệnh cách mỏng thì sẽ cảm thấy lạnh và đuối nước. Nếu là mắt phong thủy loại miếu thờ thì sẽ cảm thấy tức ngực khó thở, đêm mơ thấy mình nhảy lầu tự sát. Còn mắt phong thủy loại thú vật thì sẽ mơ thấy bị dã thú cắn chết."

Lê Duệ Bạch hiểu ra, bọn họ lọt vào trong mắt phong thủy, cảnh tượng xung quanh cứ quay vòng, cứ yên lặng thay đổi với tốc độ mà bọn họ không tài nào phát hiện ra nổi.

Điều này cũng giải thích cho chuyện lá cờ đột nhiên biến mất và các hiện tượng kì lạ kia.

"Bây giờ chúng ta làm thế nào biết được quy luật của mắt phong thủy và con đường đúng?" Ngộ Trừng yên lặng một lát mới hỏi.

"Rất đơn giản." Lâm Vô Vọng liếc mắt nhìn Lê Duệ Bạch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK