Có khu dạy học ở xa xa sáng đèn, Lê Duệ Bạch định đuổi tới nhưng bị Tây Tiểu Vũ túm tay lại: "Đừng đi!"
Lê Duệ Bạch nghe vậy thì nghi ngờ hỏi: "Tại sao?"
Tây Tiểu Vũ nói: "Đó là nơi nhóm bạn của tôi hoạt động. Từ khi nhóm bạn xảy ra chuyện, nỗi lần tôi vào đó đều nhìn thấy bóng quỷ." Nhắc tới chuyện này, giọng nói của cô ấy đã run lẩy bẩy, cả người vô cùng sợ hãi.
Tây Tiểu Vũ còn nói nhỏ với Lê Duệ Bạch rằng thật ra trước khi nhóm bạn của cô muốn làm chuyện thám hiểm này thì cô đã cố gắng ngăn cản. Nhưng trong nhóm cô là người không mấy thu hút, lời nói cũng không có trọng lượng nên không ai nghe cô cả.
Tối hôm ấy cô cố ý không lắp thẻ nhớ vào camera là vì muốn có lý do trở lại, không muốn quay cảnh.
Lê Duệ Bạch hỏi: "Cô nhìn thấy thứ gì trên cầu sao?"
Tây Tiểu Vũ gật đầu, nhìn xung quanh một vòng, nói: "Có một đêm tôi nhìn thấy thiếu nữ mặc váy đỏ nhảy từ trên cầu xuống liên tục. Sắc mặt thiếu nữ đó tái nhợt, hai mắt màu đỏ. Sau đó tôi không bao giờ đi qua cây cầu đó nữa."
Lê Duệ Bạch gật đầu.
Từ Chi Ngôn từng nói người có thiên phú như vậy trong giới phong thủy là thiên tài. Còn nếu là người bình thường, có thiên phú như vậy lại có thể coi là một loại trừng phạt.
Tây Tiểu Vũ là kiểu trừng phạt kia, không có may mắn như cô. Thường xuyên nhìn thấy vong linh lại thể nói với người ngoài, sợ nhắc đến lại bị nói là bệnh thần kinh.
Khí chất trên người Tây Tiểu Vũ nhìn qua vẫn còn tươi sáng. Vì trên người có bùa hộ mệnh nên không bị vong linh dây dưa, cũng vẫn còn chút may mắn.
Tây Tiểu Vũ nói: "Từ khi tôi thấy cô bé mặc váy đỏ kia, tôi đã điều tra một chút, trước kia trong trường có một đàn chị khóa trước chết."
Lê Duệ Bạch nhớ tới nội dung mà cô ấy đã đăng trên diễn đàn, hỏi: "Cô đã đăng chuyện này lên diễn đàn?"
Tây Tiểu Vũ gật đầu: "Đúng vậy. Đàn chị khóa trước đó vì bạn trai bị tai nạn giao thông nên tử tử lúc một giờ đêm. Vì vậy tôi mới phản đối hội nhóm đi thám hiểm nhưng không ai nghe cả, bây giờ bọn họ xảy ra chuyện tại tới tìm tôi."
Lê Duệ Bạch nhìn vẻ mặt tủi thân của Tây Tiểu Vũ thì cảm thấy đồng cảm. Nhưng cô biết rõ bây giờ không phải là lúc mình và Tây Tiểu Vũ ngồi tâm sự, quan trọng nhất là phải tìm được Ngộ Triệt và Ngộ Trừng. Còn có cả thứ không biết là thứ gì đi theo bọn họ. Cô phải nắm chặt thời gian tìm ra bọn họ.
Lê Duệ Bạch nói: "Dẫn tôi tới chỗ mà hội nhóm cô hoạt động đi." Thấy Tây Tiểu Vũ do dự, cô nói thêm: "Không phải là muốn tôi giúp cô ư? Tôi phải biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới giúp cô được."
Tây Tiểu Vũ im lặng một lúc, âm thầm quyết định, kiên định gật đầu với Lê Duệ Bạch: "Được. Tôi dẫn cô tới đó, nhưng cô phải đảm bảo nếu có chuyện gì thì phải bảo vệ cho thôi an toàn."
Lê Duệ Bạch gật đầu không chút do dự tuy rằng cô cũng chưa chắc đã bảo đảm được an toàn cho chính mình.
Nơi hội nhóm hoạt động ở tầng hai, Lê Duệ Bạch nhìn xuyên qua lan can, thấy hành lang trống rỗng và phòng học.
Khuôn viên trường lúc rạng sáng vô cùng yên tĩnh, nếu bây giờ kể chuyện ma quỷ chắc là kích thích lắm.
Tới bên ngoài cửa phòng nơi hội nhóm hoạt động, Tây Tiểu Vũ lo lắng ôm chặt cánh tay cô: "Cô nhớ đó, cô đã đồng ý bảo vệ tôi an toàn rồi." Theo bước chân, âm thanh của cô ấy cũng dần nhỏ lại, điệu xuống cực thấp như thể sợ quấy nhiễu tới thứ gì đó.
Lê Duệ Bạch gật đầu, nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Căn phòng trống rỗng không có một bóng người, nhưng đèn lại sáng như từng có ai đó tới đây.
Đi vào một lúc, Lê Duệ Bạch thấy trên tường có rất nhiều ảnh chụp. Trong đó có thấy Tây Tiểu Vũ đứng cạnh một nam sinh đẹp trai tươi cười rạng rỡ. Nam sinh kia khoác tay lên vai cô ấy, Lê Duệ Bạch hình như đã chạm tới được ý tưởng nào đó.
Tây Tiểu Vũ cũng đang nhìn bức ảnh này, giọng nói cô thương cảm: "Đây là bạn trai tôi, hội trưởng của hội nhóm này. Anh ấy là một trong những nguyên nhân mà tôi vào hội nhóm này. Sau khi vào hội nhóm anh ấy thường xuyên giúp tôi, dùng tiền mua đồ ăn thức uống, vậy mà hội nhóm vẫn né tránh tôi."
Tây Tiểu Vũ vươn tay, sờ lên gương mặt tươi cười của Lưu Binh trong ảnh chụp: "Họ đối xử thế nào tôi không quan tâm, chỉ cần có anh ấy tốt với tôi là tôi vui rồi. Nhưng không ngờ lần này tôi nói anh ấy không nên tới cây cầu kia nhưng anh ấy lại lạnh lùng từ chối. Rơi vào đường cùng, vì sự an toàn của anh ấy nên tôi nói chuyện thấy nữ quỷ kia. Cuối cùng, anh ấy vì chuyện đó mà chia tay với tôi."
Nghe đến đó, Lê Duệ Bạch hỏi: "Sao lại vậy?"
Tây Tiểu Vũ cười khổ: "Sau này tôi mới biết anh ấy chia tay tôi không phải do tôi thấy quỷ mà là vì một hoa khôi khoa truyền thông. Lần hoạt động này cũng là cô ta đề nghị."
Lê Duệ Bạch gật đầu, cầm tư liệu chồng chất lên bàn, hỏi: "Đây là gì?"
Tây Tiểu Vũ: "Cái này là tài liệu bọn tôi điều tra được về hội nhóm từng xảy ra chuyện trên cầu, và một ít chuyện về đàn chị tự sát kia."
Lê Duệ Bạch mở ra xem thử, thấy có chỗ là lạ: "Cô nói lần hoạt động này là do hoa khôi khoa truyền thông đề nghị?"
Tây Tiểu Vũ gật đầu: "Đúng thế?"
"Cô ta là người trong hội nhóm này?" Lê Duệ Bạch hỏi.
Tây Tiểu Vũ lắc đầu: "Không phải. Cô ta chỉ đi theo bọn tôi một vài lần thôi."
Lê Duệ Bạch nhíu mày: "Hoạt động lần này cô ta có tham gia không?"
Tây Tiểu Vũ trả lời: "Có, cô ta phụ trách ghi hình cho hội nhóm."
Lúc trước Tây Tiểu Vũ nói là quay về lấy đồ, nên lúc đó trong camera không có thẻ nhớ. Trên diễn đàn Tây Tiểu Vũ từng nói tới chuyện này.
Trong camera không có thẻ nhớ nhưng lại quay được một đoạn, trong đó còn có bóng quỷ. Người cầm camera lại là hoa khôi khoa truyền thông kia. Lê Duệ Bạch hỏi: "Vậy lần này cô ta cũng tự sát?"
Tây Tiểu Vũ gật đầu: "Đúng rồi, sao vậy?"
Lê Duệ Bạch dừng lại trước tờ tư liệu cuối cùng, trong đó có một bức ảnh giống hệt bức trên tường. Chẳng qua trong bức ảnh đó, người đứng bên cạnh Lưu Binh đã là một thiếu nữ xinh đẹp.
Mà Tây Tiểu Vũ đứng ở trong góc, bên dưới ảnh còn có ghi tên-Vương Vy Vy.
"Không có gì, tôi chỉ hỏi chút." Lê Duệ Bạch dừng lại một lát mới hỏi tiếp: "À, tôi còn chưa hỏi, Tây Tiểu Vũ chỉ là tên trên mạng của cô thôi sao?"
Chưa nghe thấy Tây Tiểu Vũ trả lời, cửa đã bị đạp rầm một tiếng mở ra.
Lê Duệ Bạch quay qua, thấy Ngộ Triệt và Ngộ Trừng nôn nóng đứng ở cửa. Ngộ Trừng cong lưng, thở phì phò nói: "Lâm Thư, mẹ nó chị đang đi cùng thứ gì đó!!"
Biểu cảm trên mặt Lê Duệ Bạch cứng ngắc, nghe được lời Ngộ Trừng cô lập tức chạy về phía trước hai bước. Đến khi cô quay đầu lại nhìn, thấy Tây Tiểu Vũ đang đứng cạnh giờ đã biến thành thiếu nữ mặc váy dài màu đỏ. Đầu tóc cô ta rối bù, trên cổ có hai dấu tay rõ ràng, dưới người đều là máu.
Cô ta cong môi lại gần Lê Duệ Bạch: "Sao thế?"
Thấy Tây Tiểu Vũ càng ngày càng lại gần mình, Lê Duệ Bạch cái khó ló cái khôn, thò tay lấy bùa Ngộ Trừng cho trong túi quần. Một nắm các loại bùa khác nhau, bây giờ là lúc nguy cấp, Lê Duệ Bạch không kịp chọn lựa cứ thế ném cả ra ngoài.
Không ngờ bùa này có tác dụng, trên người Tây Tiểu Vũ có lửa bốc lên, nhanh chóng lan ra khắp cả thân thể.
Dần dần, ngọn lửa trên người cô ta nhỏ lại, nụ cười quỷ dị trên mặt biến mất thay vào đó là sự tức giận, cô ta nói: "Không phải đã hứa là sẽ đảm bảo an toàn cho tôi sao!?"
Ngay sau đó Lê Duệ Bạch thấy bốn phía trên tường có rất nhiều bóng quỷ, nhao nhao lao về chỗ cô.
Ngộ Trừng thấy Lê Duệ Bạch còn đứng sững một chỗ thì sốt ruột kêu: "Còn thất thần cái gì thế? Mau lại đây!"
Lê Duệ Bạch vẫn đứng im không động đậy. Cô có thể xác định rằng hai người đứng ở cửa không phải Ngộ Triệt và Ngộ Trừng. Nếu có chuyện Ngộ Triệt chắc chắn không đứng yên ở đó, mà biểu hiện của Ngộ Trừng thì quá bình tĩnh. Quan trọng là vừa rồi Ngộ Trừng gọi cô là Lâm Thư, ở đây không có người ngoài, không lý gì mà Ngộ Trừng lại gọi cô bằng tên đó.
Lê Duệ Bạch dịch chân, chạy nhanh tới chỗ cửa sổ sau lưng. Bên ngoài cửa sổ có hai tay đang vẫy vẫy với cô. Mà trong phòng, nữ quỷ kia đứng giữa, bóng quỷ xung quang lướt nhanh về phía cô. Tình cảnh ngàn cân, cô cảm thấy lần này mình tiêu rồi. Cô nhìn bóng quỷ đã tới gần sát, lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Đây chỉ là lầu hai, nhảy xuống chắc là không chết được, cô rắn răng trèo lên cửa sổ quyết định nhảy.
Cô nhắm mắt lại, trong đầu dần lướt qua nhiều hình ảnh. Cô nghĩ tới cuộc sống vô ưu trong chùa, nghĩ tới Từ Minh Sương, nghĩ tới Từ Chi Ngôn...
Trong lúc hoảng hốt, Lê Duệ Bạch có thể thấy được bóng quỷ kia đuổi tới bắt lấy mình. Cô tuyệt vọng nhắm chặt mắt thầm nghĩ, tiên sinh, em đi trước, chuyện nuối tiếc nhất là không thể chính miệng nói với ngài là ta thích ngài...
Cảm giác đau đớn không tới như cô tưởng. Lê Duệ Bạch cảm nhận được mình rơi vào một vòng tay ấm áp, chóp mũi tràn ngập mùi đàn hương quen thuộc.
Lê Duệ Bạch cố mở to mắt, thấy xương hàm kiên nghị của Từ Chi Ngôn và hầu kết gợi cảm kia. Cô không nhịn được mà rớt nước mắt. Quả nhiên ông trời vẫn còn giúp cô, để cho cô thấy tiên sinh trước khi đi đầu thai.
"Lê Duệ Bạch." Từ Chi Ngôn khẽ cười, gọi cô.
Tiếng nức nở của cô dừng lại ngay lập tức, phát hiện mình chưa chết thì phản xạ có điều kiện nhảy ra khỏi người Từ Chi Ngôn.
Nhưng vì mới nhảy từ trên cao xuống nên nhũn ra, không nghe theo sự điều khiển của cô quỳ sụp xuống trước mặt Từ Chi Ngôn.
"Haha!" Bên cạnh có tiếng cười quen thuộc, Lê Duệ Bạch nghiêng đầu thấy Từ Minh Sương đang đứng cạnh che miệng trộm cười.
Lê Duệ Bạch khóc không ra nước mắt: "Tiên sinh, sư phụ!"