Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy lá bùa chả có tác dụng gì, Lê Duệ Bạch nói: "Trong túi cậu chẳng mang theo thứ gì hữu dụng à?"

Ngộ Trừng nói: "Đừng hoảng, cứ bình tĩnh." Nói rồi hắn thò tay vào túi quần lôi ra hai ống đựng gạo nếp, hất thẳng về phía những vong linh.

Mấy tiểu vong linh vừa tiếp xúc với gạo nếp lập tức phát ra tiếng xèo xèo, trong không khí cũng có mùi cháy khét. Mà hiệu quả cũng chỉ tới mức đó mà thôi, xèo xèo vài cái chứ không hề gây ảnh hưởng gì quá lớn tới những vong linh đó.

Ngộ Trừng thì vui mừng reo: "Có tác dụng!"

Lê Duệ Bạch rốt cuộc nhen nhóm lại hi vọng trên người hắn: "Vậy rải tiếp đi!"

Nhưng ngờ đâu Ngộ Trừng lúng ta lúng túng nói: "Em mang theo có hai ống..."

Lê Duệ Bạch: "......" Lúc trước mang một túi gạo nếp lớn thì chẳng dùng đến, lần này cần dùng thì chỉ mang hai ống.

Ngộ Trừng nói: "Bọn chúng sợ gạo nếp chắc chắn cũng sẽ sợ máu gà và nước tiểu của bé trai."

Máu gà thì thôi đi, sao mà kiếm được ở đây, Lê Duệ Bạch liếc xéo Ngộ Trừng một cái, nói: "Cậu là bé trai à?"

Ngộ Trừng ngượng ngùng nói: "Đương nhiên rồi, em còn chưa từng yêu đương lần nào đâu đây!"

Lê Duệ Bạch cả giận nói: "Cứ mà ngượng ngùng xoắn xuýt thế thì đừng mơ có cơ hội yêu đương!"

Lê Duệ Bạch vét mấy tấm bùa còn sót lại trong túi, lại cắn ngón tay, vừa vẽ vừa nói: "Bây giờ cảm thấy thế nào?"

Ngộ Trừng như bị tổn thương sâu sắc, nhìn cô: "Cái loại chuyện này đâu phải cứ muốn tới là tới được?" (đi xì xì đó:v)

Không thấy bóng dáng của Từ Chi Ngôn và Thiên Diệu đâu cả, Trần Di Như thì ốc không mang nổi mình ốc, Lê Duệ Bạch nói: "Hiện tại chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình, trong ba lô có một cái bình, không có cảm giác thì cũng buộc phải bắt nó ra!"

Nhìn vẻ mặt kiên định của Lê Duệ Bạch, Ngộ Trừng cảm thấy giống như nhận được sự ủng hộ, cảm động gật đầu nói: "Được!"

Sau đó hắn ôm cái bình, tránh sau lưng Lê Duệ Bạch.

Chỉ ít lâu sau, Lê Duệ Bạch thấy ngộ Trừng cầm cái bình chứa chất lỏng màu vàng đi qua. (giỏi thiệt chớ, vậy cũng làm được nữa:v)

Lê Duệ Bạch lặng lẽ chuyển mắt đi, âm thầm cảm thán, vì mạng sống này cô thật sự đã trải qua cái gì vậy?

Ngộ Trừng ôm bình đựng nước tiểu hất ra, nhưng mấy tiểu vong linh kia chẳng hề mảy may phản ứng tí nào. Lê Duệ Bạch dần cảm thấy là lạ, bọn chúng bày ra bộ dạng ghê tởm y như đang còn sống, sau đó chạy như bay đến phía họ với tốc độ nhanh hơn trước. 

Đã dùng hết chiêu hết số mà hai người chỉ có thể chạy vòng vòng với đám tiểu vong linh trên sân thượng.

"Ai da, má nó!" Lê Duệ Bạch hét một tiếng, dùng tư thế chó ăn cứt mà tiếp xúc với mặt đất.

Ngay khi cô cho rằng bản thân mình sẽ phải nằm chờ chết thì trên người bỗng tản ra một quầng sáng màu trắng, trực tiếp đánh văng lũ tiểu vong linh ra.

Cổ tay cô lại đau như bị bỏng, cô nâng lên xem thử, thấy hình xăm trên cổ tay hình như lại đậm thêm một chút, không còn sáng màu như lúc trước, tựa đám sương xám xịt.

"A a a a a a!" Ngộ Trừng thì quỳ bò trên đất đau khổ giãy dụa.

Hắn không có bùa hộ mệnh như Lê Duệ Bạch, chỉ có thể nằm ôm đầu trên đất giãy giụa, một đống tiểu vong linh đang bò trên người hắn.

Lê Duệ Bạch tưởng như sẽ không thể nào gặp lại Ngộ Trừng nữa thì đột nhiên những tiểu vong linh đó dừng tay lại, chớp mắt biến thành tro bụi.

Từ chỗ cửa sắt, Từ Chi Ngôn nãy giờ biến mất khỏi tầng thượng xuất hiện.

Khi đi ngang qua bãi nước tiểu bé trai mà Ngộ Trừng hắt ra, anh không kìm được mà nâng tay lên che mũi, đồng thời đảo mắt nhìn qua Ngộ Trừng đang quỳ rạp dưới đất không chút khí thế, trong ánh mắt mang theo sự bất đắc dĩ.

Lúc Ngộ Trừng đứng lên mới thấy vết thương vốn đang chảy máu đầm đìa trên người hắn giờ đã biến mất, tâm trạng hắn bây giờ chỉ có thể dùng câu vui đến khóc mà hình dung.

Trần Di Như đứng giữa trận pháp, nói với bọn họ: "Mau lại đây!"

Trước khi đi, Lê Duệ Bạch thấy Thiên Diệu đứng ở chỗ cửa sắt, cô theo bản năng nhìn về phía Từ Chi Ngôn.

Từ Chi Ngôn nghiêng đầu nhìn cô, nói một câu khiến người khác mờ tịt: "Có người chết, thật ra cô bé vẫn còn sống."

Trở về tầng thượng của khách sạn, bầu trời đã bị bóng tối bao phủ, lúc rời khỏi Trần Di Như cũng không đi cùng bọn họ.

Tài xế ở ngoài chờ đến sắp ngủ gật tới nơi. Lên xe, Lê Duệ Bạch nhìn qua cửa kính thấy Từ Chi Ngôn đưa cho Trần Di Như thứ gì đó giống cái trống bỏi bằng gỗ.

Lát sau cô mới biết thứ đó gọi là mộc linh, dụng cụ của người dân tộc Tạng thường dùng khi tụng kinh. Đồng thời cũng là pháp khí đuổi quỷ lúc gọi hồn của các bà cốt hay Âm nữ, đó là đồ của mẹ Trần Di Như.

Trên đường về, không biết là vì muộn rồi hay do ban nãy ở tầng thượng chạy nhiều nên mệt, Lê Duệ Bạch dựa vào ghế sau lắc lư một hồi ngủ  mất.

Trong lúc mơ màng, cổ tay bỏng rát bỗng cảm thấy mát lạnh.

Cô nhập nhèm buồn ngủ, bị Từ Chi Ngôn kêu mới tỉnh. Nhìn quanh thấy Ngộ Trừng đã vào nhà, Lê Duệ Bạch không rõ xe đã dừng bao lâu.

Cô cảm thấy mình nghiêng ngả ngủ sau đó tựa đầu vào đâu đó, tỉnh táo lại mới ý thức được mình đang dựa vào vai Từ Chi Ngôn, hái má nóng bừng, lập tức ngồi thẳng người ngượng ngùng nói: "Xin lỗi tiên sinh."

Từ Chi Ngôn không mặn không nhạt nói: "Lau nướng miếng."

Lê Duệ Bạch còn tưởng Từ Chi Ngôn nói đùa, vậy mà liếc mắt nhìn qua thấy trên vai áo anh đúng là dính một vệt nước thật.

Cô hoảng loạn vội vàng chà bên miệng, mặt ủ mày chau cụp đuôi, về tới phòng mặt vẫn chưa hết nóng.

Lê Duệ Bạch để ý thấy hình xăm trên cổ tay đã khôi phục màu sắc tươi sáng ban đầu, cảm giác bỏng rát cũng đã biến mất.

Ngày hôm sau lúc rời giường, Lê Duệ Bạch gặp Từ Minh Sương đang ăn sáng trong phòng ăn.

Ngoại trừ sắc mặt còn hơi tái, Lê Duệ Bạch không phát hiện trên người Từ Minh Sương có khác biệt gì cả, cô đi qua nhẹ giọng chào hỏi: "Sư phụ, thân thể đã khá hơn chưa?"

Từ Minh Sương nói: "Không có việc gì, cảm lạnh chút thôi."

Lê Duệ Bạch gật đầu, vốn cô còn muốn hỏi Từ Minh Sương chuyện con rết bên ngoài phòng. Nhưng nghĩ nghĩ, sư phụ mới khỏi bệnh, chuyện này để sau rồi nói cũng được.

Từ Minh sương khôi phục, thức ăn của bọn họ cuối cùng cũng được cải thiện.

Có một hôm Ngộ Triệt đi làm bên ngoài về, mua cho cô một cốc trà sữa và một chiếc điện thoại di động.

Ngộ Triệt cười nói: "Điện thoại là quà sư phụ tặng, còn trà sữa là quà tôi tặng."

Lê Duệ Bạch vui vẻ: "Cảm ơn sư huynh."

Đây là lần đầu tiên Lê Duệ Bạch được uống món nước ngon như vậy, hai mươi năm qua rốt cuộc cô đã bỏ lỡ bao nhiêu thứ tốt đẹp chứ.

Lê Duệ Bạch sẽ dùng điện thoại, chỉ là trước kia ở trên núi nên không cần dùng. Cô bỗng tò mò, tại sao đột nhiên Từ Chi Ngôn lại tặng điện thoại cho cô?

Cuối tháng bảy, Lê Duệ Bạch gặp lại Trần Di Như.

Không biết vì nguyên nhân gì mà cô ta lại chủ động tìm tới cửa nhà Từ Chi Ngôn. Lê Duệ Bạch bị Ngộ Trừng tẩy não bao nhiêu ngày nay, cô bắt đầu cho rằng Trần Di Như đúng là muốn trở thành phu nhân tộc trưởng Từ thị.

Trần Di Như hơi béo lên, nhìn cả người càng đầy đặn hơn, càng thêm quyến rũ. Lê Duệ Bạch thấy trên cổ cô ta đeo một chiếc vòng cổ có mặt phật bằng ngọc.

Từ khi xuống núi tới nay Lê Duệ Bạch đã từng thấy qua rất nhiều loại ngọc khác nhau nhưng chưa bao giờ thấy miếng ngọc nào có âm khí nặng như của Trần Di Như.

Lần này Trần Di Như tìm tới Từ Chi Ngôn hình như là muốn anh giúp đỡ gì đó, nhưng lại bị Từ Chi Ngôn từ chối.

Mấy người Lê Duệ Bạch ngồi uống trà với Từ Minh Sương trong viện, lúc nói tới chuyện Thiên Diệu vẫn còn tồn tại trong cô nhi viện kia thì thấy Trần Di Như mang vẻ mặt ủ dột bước ra đại sảnh, lặng lẽ liếc nhìn bọn họ một cái rồi rời khỏi Từ gia.

Ngộ Trừng: "Mọi người đoán xem cô ta tìm sư phụ có chuyện gì?"

Từ Minh Sương nhàn nhạt nói: "Tộc âm nữ này là kiểu nửa âm nửa dương, đơn giản là muốn mượn tay sư phụ cậu để vượt qua số kiếp thôi."

Từ Chi Ngôn từng nói với Lê Duệ Bạch, nửa âm nửa dương là vì tiếp xúc lâu ngày với các đồ chứa âm khí, hoặc giống như người chết trong ngày trăng non được sống lại. Trần Di Như hẳn là thuộc về kiểu trước, thảo nào lúc ở nhà cô ta, Lê Duệ Bạch ngửi được mùi nhang khói, hẳn là tiên sinh đã làm gì đó với cô ta.

Ngộ Trừng hỏi: "Số kiếp nghĩa là sao?"

Từ Minh Sương: "Từ khi sinh ra Âm nữ đã là người nửa âm nửa dương, vậy nên bọ họ sẽ không sống quá 55 tuổi. Khi thế hệ Âm nữ trước chết đi thì đời sau cứ thể trở thành Âm nữ. Cứ mỗi 5 năm thì Âm nữ sẽ có một lần gặp số kiếp, không vượt qua được thì bị giảm 5 năm tuổi thọ.

Lê Duệ Bạch: "Làm thế nào mà phong thủy sư có thể trợ giúp Âm nữ vượt qua số kiếp?"

Từ Minh Sương: "Cụ thể ra sao tôi cũng không rõ, nhưng hình như phong thủy sư đó phải chí âm hoặc chí dương mới có thể giúp được Âm nữ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK