Từ Minh Sương nói với Lê Duệ Bạch là trong nhà ma Cao Nhai và cái hẻm nhỏ hôm qua Bối Bối phát trực tiếp phát hiện thi thể.
Cảnh sát nhận được báo án trực tiếp tới hiện trường. Họ tra ra người chết là cô nữ sinh tham gia trò chơi cùng Bối Bối và một nhiếp ảnh gia.
Báo cáo khám nghiệm tử thi cho thấy hai người họ bị chết do nhồi máu cơ tim, tim xuất huyết dẫn đến các cơ tim tắc nghẽn, mà người ta còn hay nói là bị hù chết.
Mấy người mặc tây trang màu đen kia chính là sở trưởng của bên cảnh sát. Sở dĩ bọn họ tìm tới Từ Chi Ngôn là vì những vụ án như vậy không phải mới có gần đây. Để người dân không bị hoảng loạn, cảnh sát đã ép mấy vụ án như vậy xuống.
Mà những người chết kia đều liên quan tới blogger Bối Bối, mỗi lần tham gia quay video với cô ta đều bị nhồi máu cơ tim mà chết.
Trước đó bọn họ đã kiểm tra, sinh thời những người đó không hề có bệnh tim mạch hoặc cao huyết áp gì.
Tuy rằng bọn họ bám theo điều tra Bối Bối và chứng kiến tận mắt hiện trường tử vong những không hề có chứng cứ nào cho thấy những người chết kia là do Bối Bối.
Hơn nữa trước khi vào trò chơi, Bối Bối đã cho những người đó ký cam kết miễn trách nhiệm. Cho nên dù bọn họ bị hù chết trong trò chơi thì Bối Bối không cần chịu bất cứ trách nhiệm nào trước pháp luật.
Khoảng thời gian trước bọn họ chỉ có thể cưỡng chế gỡ tài khoản phát trực tiếp của Bối Bối xuống. Không ngờ nền tảng phát trực tiếp lại hợp tác với Bối Bối để kiếm tiền, tự mở lại tài khoản của cô ta, bắt đầu phát sóng trực tiếp lại.
Đối mặt với số lượng người chết gia tăng, cảnh sát cũng bó tay không còn cách nào khác. Bọn họ tìm hiểu về những nội dung Bối Bối phát trực tiếp hồi lâu, nghĩ chuyện này không phải là chuyện bọn họ có thể xử lý được. Vậy nên phải dùng những cách đặc thù hơn, rồi tìm tới Từ Chi Ngôn.
Lê Duệ Bạch nghe vậy thì ngạc nhiên không thôi: "Cảnh sát cũng tin những thứ này à?"
"Đương nhiên!" Từ Minh Sương nói: "Thà tin là có còn hơn không. Trước kia tiên sinh nhà em đã hợp tác với họ mấy lần rồi. Em không biết ánh mắt của bọn họ nhìn Thiện Hạnh lúc đó thế nào đâu, vô cùng sùng bái. Bọn họ còn thử mời tiên sinh nhà em làm cố vấn đặc biệt đó."
Lê Duệ Bạch bật cười hỏi: "Vậy tiên sinh có đồng ý không?"
"Đương nhiên là không rồi!" Từ Minh Sương nói: "Phong thủy sư kị nhất là tiết lộ thiên cơ, sẽ bị trời phạt."
Lê Duệ Bạch gật đầu, nếu Từ Chi Ngôn làm cố vấn cho cục cảnh sát chắc chắn tỉ lệ phá án sẽ tăng cao, cứ gọi hồn người chết lên rồi hỏi hung thủ là ai, cô thầm nghĩ.
Lúc những người mặt tây trang kia rời đi mặt mày cũng không nhẹ nhõm đi là bao, thậm chí còn ủ ê hơn.
Từ Chi Ngôn đồng ý giúp bọn họ xử lý điều này nhưng có một điều kiện.
Khi mấy người Lê Duệ Bạch nghe điều kiện đó là gì thì đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, hiểu tại sao mấy người kia lại mặt ủ mày chau rồi.
Điều kiện của anh là muốn có gương đồng Thanh Bồ Tát được đặt trong bảo tàng Giang Nam 50 năm nay.
Gương đồng Thanh Bồ Tát được tìm thấy năm 1949, từng bị tuồn ra nước ngoài sau đó bảo tàng Giang Nam mua lại trong một buổi đấu giá ở nước ngoài với giá 40 triệu.
Gương đồng Thanh Bồ Tát được khai quật trong lăng mộ của Lệ vương cùng một bộ với những thứ khác. Trong bộ của nó tổng cộng có bốn thứ, đầu tiên là gương đồng Thanh Bồ Tát, gương đồng Long Văn, gương đồng Du Ngư và gương đồng Bạch Hổ. Bốn cái gương đồng được đặt trong bốn góc của lăng tẩm Lệ vương.
Xung quanh gương đồng Thanh Bồ Tát có khảm ngọc Huyết Thấm âm khí vô cùng nặng. Trong truyền thuyết xa xương, Lệ vương dùng nó để chiêu mãi binh lính cõi âm.
Đối với yêu cầu này của Từ Chi Ngôn, mấy người Lê Duệ Bạch đều khó hiểu lẫn tò mò, ngay cả Từ Minh Sương cũng chẳng rõ thế nào.
Khoảng 9 giờ tốt, Từ Chi Ngôn nhận được điện thoại của mấy người kia, bọn họ đã lấy được gương đồng rồi.
Lê Duệ Bạch tưởng ngày mai mới giúp bọn họ, ai ngờ Từ Chi Ngôn vừa cúp điện thoại xong thì nói: "Chuẩn bị đi, chúng ta tới công viên giải trí."
Từ Minh Sương hỏi lại: "Bây giờ?"
Từ Chi Ngôn nói: "Càng kéo dài càng thêm phiền phức."
Ngộ Minh gọi tài xế tới, trừ Từ Minh Sương, tất cả mọi người đều đi.
Từ Chi Ngôn ngồi vào ghế, gác khuỷu tay lên cửa sổ chống cằm, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài. Sắc mặt anh hơi nặng nề, Lê Duệ Bạch cảm thấy anh nhúng tay vào chuyện này còn có một lý do nào đó khác.
Lê Duệ Bạch ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, yên lặng nắm tay anh.
Từ Chi Ngôn không động đậy, chỉ hơi dùng sức siết chặt bàn tay cô.
Chốc lát sau bọn họ tới công viên giải trí, giờ này nó đã đóng cửa, bên ngoài có một đống bảo vệ. Chắc là có người đánh tiếng trước, bọn họ vừa tới bảo vệ đã mở cổng, tài xế lái xe thẳng vào trong.
Những người mặc tây trang kia đều đứng ở đó, chỉ có một người mặc đồ vest cao cấp là lạ mặt.
Người đó là ông chủ của công viên giải trí này, họ Sở, rất nổi tiếng trong giới kinh doanh, ông ta nắm giữ hơn nửa công viên giải trí trong nước.
Giám đốc Sở này khoảng trên dưới 40 tuổi, vầng trán cao, mắt sáng có thần, sống mũi thẳng, là tướng mạo phú quý tiêu chuẩn. Vừa xuống xe, Lê Duệ Bạch đã thấy khí đen quanh người ông ta.
Khí đen đó hơi lạ, nếu là bình thường thì sẽ quẩn quanh người nhưng khí đen của ông ta lại tà tà quanh chân.
"Xin chào Từ tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu. Tôi họ Sở, tên Văn Đào." Ông ta bước lên trước, thái độ hơi câu nệ, xoa tay một hồi mới vươn về phía Từ Chi Ngôn.
Từ Chi Ngôn gật đầu, nhưng cũng không định chào hỏi lại gì, chỉ nói: "Bắt đầu đi."
Sở Văn Đào xấu hổ rút tay về, hơi mờ mịt nhìn về phía Từ Chi Ngôn.
Ngộ Triệt giải thích: "Ông nói qua một số tình huống ở đây đi."
Sở Văn Đào gật đầu nói: "Mấy hôm trước có blogger tới chỗ này phát sóng trực tiếp, bạn đồng hành của cô ta chết trong nhà ma."
Vẻ mặt ông ta hơi do dự, cuối cùng cắn răng nói: "Thật ra không chỉ nữ sinh kia mà bọn tôi cũng phát hiện thấy những thi thể khác. Bọn họ đều là những thanh niên vào nhà ma cùng ngày."
Ông ta nói xong, Từ Chi Ngôn nhìn về phía những người mặc tây trang.
Từ Chi Ngôn hỏi: "Đèn dầu trong nhà ma lấy ở đâu?"
Sở Văn Đào ngẩn người, không phải đang nói chuyện người chết à, sao tự nhiên lại hỏi tới đèn dầu.
Ông ta trả lời một cách chân thành: "Lúc trang trí thì tìm đại một cửa hàng trên mạng mà thôi, những cái đen đó có liên quan tới án mạng sao?"
Nhìn vẻ mặt ông ta không giống đang nói dối.
"Dầu trong đèn đều là từ người chết chế thành." Ngộ Trừng nói: "Ông không biết hả?"
Sở Văn Đào nghe người chết nấu thành dầu thì bị dọa cho hoảng hồn, kinh hoàng nhìn về phía Từ Chi Ngôn, nói: "Tôi thật sự không biết. Tôi không hề nhúng tay vào nhà ma này, tôi tìm một công ty kiến trúc thiết kế cho."
Từ Chi Ngôn nói: "Chuyện này ông không cần xen vào. Tôi hỏi ông, chỗ tàu lượn siêu tốc có người chết đúng không?"
Sở Văn Đào vẫn còn chưa hồi phục lại từ chuyện đèn dầu, lại nghe Từ Chi Ngôn hỏi, ông ta ngơ ngác gật đầu.
"Từ lúc nào?" Anh hỏi.
Sở Văn Đào nhớ lại, nói: "Tôi nhớ không nhầm là ngay sau khi khai trương, khoảng chín năm trước."
"Đã chết bao nhiêu người?" Từ Chi Ngôn hỏi: "Sau đó giải quyết như thế nào?"
"Hình như sáu, bảy người. Lúc đó giải thích là vì trước khi lên tàu lượn bọn họ đã kí giấy miễn trách nhiệm nên bọn tôi bồi thường tiền là xong." Sở Văn Đào nói những lời này như một điều quá đỗi bình thường. Dường như không hề áy náy với cái chết của những người nọ.
Từ Chi Ngôn gật đầu, sau đó nói: "Nói về tình huống của nhà ma đi."
"Là thế này..." Sở Văn Đào nói: "Sau khi phát hiện có người chết trong nhà ma, mỗi tối đều nghe thấy tiếng có người gõ lên tường nhưng xem lại camera thì không thấy gì cả."
"Trước kia nhà ma có xảy ra chuyện gì không?" Từ Chi Ngôn hỏi.
Sở Văn Đào yên lặng một lúc mới nói: "Nhắc đến cũng thấy lạ, lúc chưa thi công xong cũng có công nhân nghe thấy tiếng đập tường. Nhưng từ khi xây dựng xong lại không có chuyện gì, mãi cho tới tận bây giờ."
Sở Văn Đào lại nói: "Tôi nghe nói nữ blogger kia chơi mấy trò ma quái, có khi nào là cô ta gọi thứ tà vật gì tới rồi không?"
Từ Chi Ngôn nghe vậy thì liếc nhìn ông ta: "Ông đã làm gì trong lòng tự biết rõ. Từ trước đó nhà ma đã có đồ dơ bẩn tồn tại rồi."
Sở Văn Đào há miệng, Lê Duệ Bạch tưởng ông sẽ phản bác lại đôi câu, nào ngờ ông ta lại cúi đầu xuống chấp nhận.
Một người đàn ông mặc tây trang nhìn Từ Chi Ngôn hỏi: "Chuyện của ông ta để sau hẵng nói, bây giờ ngài có muốn vào xem trước không?"
Từ Chi Ngôn nhướng mày: "Đồ đâu?"
Người nọ tỏ vẻ bất đắc dĩ, gằn giọng: "Đồ từ trong bảo tàng ra có một số thủ tục khá phức tạp. Lấy được rồi tôi lập tức đưa đến cho ngài ngay, có được không?"
Từ Chi Ngôn ừ một tiếng, nhấc chân bước tới nhà ma.
Không có khách nên nhân viên mở toàn bộ cửa và hệ thống đèn lên. Mất đi sự tối tăm và âm nhạc phụ trợ, Lê Duệ Bạch nhận ra chỗ này cũng chẳng đáng sợ đến vậy.
Bước tới tầng hai, bọn họ thấy ô vuông đặt đèn dầu vẫn còn đang cháy bập bùng, nhưng lại có một ô bị thiếu đèn dầu.
"Đèn ở đây đâu?" Từ Chi Ngôn đứng trước ô không có đèn dầu hỏi.
Sơ Văn Đào hình như chẳng quan tâm tới đèn dầu thiếu hay đủ, nên không thể trả lời được câu hỏi của Từ Chi Ngôn, tìm đại một lý do: "Chắc là nhân viên dọn vệ sinh mang đi rồi."
Từ Chi Ngôn nhíu mày, đèn dầu người khác đèn dầu bình thường. Đèn dầu bình thường nếu có bẩn thì chỉ cần rửa qua là được. Nhưng đèn dầu người thì khác, nếu dính dầu người thì sẽ lưu lại vết đen đen, chỉ có dùng xăng mới có thể rửa sạch hoàn toàn. Mà trong không gian không hề có mùi lạ, cho nên hẳn là không phải rơi bể mà là bị ai đó mang đi.