Anh nói, Mục Thiên Sơn vẫn chưa chết. Tối hôm đó anh làm tất cả chỉ để diễn cho "Từ Minh Thủy" Bạc Thiển xem.
Còn tại sao lại không nói với bọn họ, Từ Chi Ngôn trả lời rằng anh không muốn bọn họ làm lộ ra.
Ngay lúc ấy, Lê Duệ Bạch suýt chút nữa đã vỗ tay khen kỹ thuật diễn xuất của Từ Chi Ngôn. Nếu điều kiện cho phép, cô còn muốn làm một cái cúp vàng dâng tặng cho anh.
Tất cả đều là kế hoạch của Từ Chi Ngôn và Từ Minh Thủy, vì dụ dẫn lão già luôn trốn trong tối ra ngoài sáng.
Không ngờ không dẫn được người ra, Mục Thiên Sơn còn thiếu chút nữa toi cái mạng. Bạc Thiển còn giả làm Từ Minh Thủy muốn ăn cắp gương đồng.
Về chuyện tại sao Bạc Thiển lại quen biết với người kia, Từ Chi Ngôn tạm thời vẫn chưa nghĩ tới, nhưng chắc chắn có liên qua với Bạc gia.
Dù thế nào, Lê Duệ Bạch biết mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của Từ Chi Ngôn thì cả người nhẹ bẫng mà thở phào.
Mục Thiên Sơn không sao, có nghĩa là Từ Minh Thủy vẫn có thể tạm thời sống sót. Đối với cô mà nói, bây giờ không có tin tức nào có thể trấn an được cô như cái này.
Còn về Từ Chi Ngôn lừa gạt, giấu giếm bọn họ lâu như vậy, Lê Duệ Bạch có thể hiểu được, tồn tại của Ngộ Trừng chính là một vấn đề to tổ chảng cần phải né nên giấu cũng đúng.
Mà lý do tại sao Bạc Thiển lại chọn giả danh Từ Minh Thủy, chắc là vì nghĩ bọn họ không tiếp xúc với nhau nhiều, không quen thuộc với nhau. Vậy nên lúc Từ Minh Thủy đối xử lạnh nhạt cũng không hề nhận ra.
Bạc Thiển bị thương vẫn có thể rời khỏi bệnh viện, chắc chắn Từ Chi Ngôn đã cố ý thả đi, anh nói: "Giữ lại cô ta còn có tác dụng."
Vào trong phòng, Từ Chi Ngôn tới trước bồn rửa tay rồi đi pa trà.
Lê Duệ Bạch ngồi đối diện anh, chống cằm nghiêng đầu hỏi: "Tiên sinh, em còn một số chuyện muốn hỏi."
Từ Chi Ngôn nhướng mày nói: "Em hỏi đi."
Lê Duệ Bạch hỏi: "Nếu mọi chuyện đều là kế hoạch của anh và Mục Thiên Sơn, vậy Bạc Thiển có thể đưa thi thể Bạc Liên đi một cách thuận lợi cũng là nằm trong kế hoạch?"
Từ Chi Ngôn nhấp một ngụm trà, giọng điệu bình tĩnh: "Đúng vậy, Mục Thiên Sơn đã thả một ít thứ vào trong thi thể Bạc Liên."
"Nếu đã tìm được thi thể Bạc Liên, sao không trực tiếp hủy đi?" Lê Duệ Bạch cau mày: "Mọi chuyện từ đầu đến cuối đều vì cô ta, giữ lại không phải là để mầm tai họa lại sao?"
Từ Chi Ngôn nhìn cô, im lặng một lúc như thể đang ra quyết định nào đó, đứng dậy tới tủ mở một ngăn kéo lấy cái hộp gỗ tinh xảo.
Anh mở họp ra, Lê Duệ Bạch thấy bên trong có một chiếc gương đồng vô cùng xinh đẹp. Những chi tiết trên gương đồng đều nói cho cô rằng đây là chiếc gương đồng mà Từ Chi Ngôn yêu cầu những người mặc đồ đen kia đưa tới- gương đồng Thanh Bồ Tát.
Mặt gương đồng này chỉ lớn bằng một bàn tay, bên viền có trang tí hoa văn, lộ ra dấu vết của năm tháng.
Trong mắt của Lê Duệ Bạch, chiếc gương đồng này có tản ra khí đen.
Lê Duệ Bạch cảm thấy có một luồng khí lạnh xâm nhập vào cơ thể mình, sau đó cả người cô lạnh lẽo không thôi.
Từ Chi Ngôn nói: "Đưa tay cho tôi."
Lê Duệ Bạch nghe anh nói vội đưa tay tới, Từ Chi Ngôn nắm lấy tay cô. Nhìn thấy trên hồ khẩu của cô có vết màu đỏ thì thương tiếc vuốt ve: "Mấy ngày ngay tôi vẫn luôn vội vã đưa Bạc Thiển đi kiếm tiền, không kịp hỏi tới em."
"Gì ạ?" Lê Duệ Bạch không hiểu.
Từ Chi Ngôn sờ sờ vết thương sắp khép miệng trên tay cô, lạnh lùng nói: "Chỗ này là Ngộ Minh cắt?"
Lê Duệ Bạch không biết nên đáp là đúng vậy hay là không phải, cô giải thích: "Lúc ấy mấy con âm khuyển kia nhao nhao lao tới, Ngộ Minh sư huynh cũng vì bảo vệ em."
"Thật sao." Từ Chi Ngôn không mặn không nhạt trả lời, sau đó nói: "Sẽ hơi đau, em chịu chút nhé."
Nói xong, anh lấy một ngân châm chích vào đầu ngón tay Lê Duệ Bạch, một giọt máu trào ra, Từ Chi Ngôn nhỏ giọt máu đó lên trên mặt gương.
Mặt gương kia bỗng mờ ảo, sau đó dần dần rõ lên. Đến khi nó trở lại như cũ thì xung quanh có nhiều khí đen hơn.
Lê Duệ Bạch ló đầu vào, trong gương có một bóng người đen thùi lùi.
Đã gặp mấy lần nên Lê Duệ Bạch không hề sợ nữa. Cái bóng trong gương chính là cái gọi là oán khí bách quỷ tron người cô.
Không khác gì hình ảnh phản chiếu trong gương đồng ở phòng triển lãm mà Từ Chi Ngôn đưa cô tới.
Đợi một hồi Lê Duệ Bạch vẫn không thấy có biến hóa nào, nhịn không được mở miệng hỏi: "Tiên sinh, chúng ta đang đợi gì thế?"
Từ Chi Ngôn nói: "Lần trước em thấy trăm quỷ trong gương đồng, có khác trăm quỷ trong bệnh viện tâm thần không?"
Lê Duệ Bạch nhăn mày nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói: "Ở đó em không thấy Bạc Liên."
Từ Chi Ngôn gật đầu, trầm giọng nói: "Bởi vì Bạc Liên vốn không bị luyện hóa vào trăm quỷ. Linh hồn cô ta là bị người khác cưỡng ép nhét vào trong oán khí bách quỷ."
Thấy Lê Duệ Bạch ngây ngốc, Từ Chi Ngôn giải thích: "Oán khí bách quỷ tồn tại trong huyết mạch của em, mà Bạc Liên lại tồn tại trong oán khí bách quỷ."
Anh nói thêm: "Cũng vì vậy mà người kia mới nhìn chằm chằm em không bỏ."
Lê Duệ Bạch gật đầu, hỏi: "Người nọ định dùng cách nào để lấy linh hồn Bạc Liên từ trong người em ra?"
Bạc Liên tồn tại trong oán khí bách quỷ, muốn lấy được linh hồn Bạc Liên ra, trước tiên phải lấy được oán khí bách quỷ ra." Từ Chi Ngôn nói: "Lúc trước oán khí bách quỷ được thờ cúng trong chùa bị người ta cố tình thả ra. Ban đầu tôi tưởng có người cố ý muốn trả thù Từ gia. Bây giờ tôi mới nhận ra, những chuyện này đều là kế hoạch của lão già kia."
Lê Duệ Bạch yên lặng nhìn Từ Chi Ngôn, cảm thấy dung lượng não mình đã đầy, không thể nào nghĩ được gì nữa.
"Bề ngoài ông ta lợi dụng vợ chồng Tống thị để chọn em làm tế phẩm. thực tế là dùng em để làm vật chứa cho Bạc Liên." Từ Chi Ngôn nhẹ giọng nói.
Lê Duệ Bạch: "Vậy nên, kể cả việc oán khí bách quỷ tồn tại trong người em cũng là do người kia?"
Thấy Từ Chi Ngôn gật đầu, Lê Duệ Bạch không nhịn được mà tò mò người nọ.
Rốt cuộc là một nhân tài cớ não mới có thể có được tâm tư kín đáo như vậy, vì để làm một người phụ nữ sống lại mà có thể làm tới bước này.
Còn chuyện Mục Thiên Sơn thả vật gì vào người Bạc Liên, anh ta và Từ Chi Ngôn có tính toán gì phía sau, muốn làm gì, Lê Duệ Bạch đều không hỏi đến.
Đến lúc rồi thì tự động sẽ biết thôi.
Đúng lúc này, bóng quỷ đông nghìn nghịt trong gương như có sinh mệnh, khí đen bên trên cũng động đậy.
Giữa một kẽ hở nhỏ trong đó, Lê Duệ Bạch có thể thấy được bóng người Bạc Liên.
Từ Chi Ngôn đã sớm đoán được chuyện này, nhìn thấy bóng người Bạc Liên cũng không có biểu hiện nào.
"Tiên sinh?" Lê Duệ Bạch ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Từ Chi Ngôn nói: "Truyền thuyết ghi rằng nếu bôi máu của một số người có thể chất đặc thù lên sẽ thấy được sự chân thật nhất của vạn vật trên thế gian này, xem ra là thật."
Lê Duệ Bạch nhìn chằm chằm vào những bóng quỷ kia, và cả bóng người Bạc Liên mơ mơ hồ hồ, trong lòng không khỏi nghĩ tới một vấn đề trước nay cô luôn tránh né.
Oán khí bách quỷ nên luôn tồn tại trong cơ thể mình thì sẽ xảy ra chuyện gì.
Sau khi Lê Duệ Bạch lên lầu nghỉ ngơi, Từ Chi Ngôn châm vào đầu ngón tay mình chấm máu lên mặt gương, trên đó hiện ra cảnh tượng.
Đó là trong sân chùa, anh đang mặc bộ đồ màu xanh xám đứng quét lá rụng.
Xung quanh người anh có khí đen dày đặc, cuối cùng bị nó che kín.
Từ Chi Ngôn nhìn thấy cảnh này thì than nhẹ một tiếng, giơ tay gõ lên mặt gương, hình ảnh trên đó lập tức biến mất.
Anh không nói cho Lê Duệ Bạch biết, nếu nhỏ máu của một người bình thường lên kính thì sẽ thấy được tương lai của người đó.
Đều nói bác sĩ không tự chữa được cho mình, thầy bói không tự bốc quẻ, trước nay anh chưa bao giờ tò mò về vận mệnh của bản thân.
Nhưng bây giờ có người anh không thể nào dứt bỏ, khiến anh phải làm ra quyết định.
Hy vọng tất cả những điều anh đang làm bây giờ đều là đúng.
Trời đã hoàn toàn vào đông, nhiệt độ chỉ sau một đêm đã hạ thấp, Lê Duệ Bạch lấy áo bông ra mặt.
Cô dọn đến ở cùng Từ Chi Ngôn, ban đầu vẫn còn chưa quen nhưng một thời gian sau đã có thể thích ứng.
Mấy hôm trước Ngộ Tịnh đã về còn đưa theo cả Mục Thiên Sơn.
Lúc này Lê Duệ Bạch mới biết Mục Thiên Sơn gần chết được Ngộ Tịnh đưa đi.
Giữa trưa mọi người ra ngoài ăn cơ, sau đó tới chỗ ở của Mục Thiên Sơn để hiến tế lần hai cho cổ độc trong người Từ Minh Sương.
Lần này Lê Duệ Bạch không theo vào trong, chỉ đứng trong sân chờ cùng Từ Chi Ngôn.
Chỉ mới qua nửa tháng mà cảnh sắc trong sân đã trở nên tiêu điều.
Những chuỗi hồng treo gió trên hiên kia nhìn rất có tiềm năng, nhìn màu vàng đậm đó chắc là ăn rất ngon.
Trước khi rời đi, mấy người Lê Duệ Bạch lên xe trước, Từ Chi Ngôn ở trong sân nói chuyện với Mục Thiên Sơn, nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Mục Thiên Sơn, xem ra không phải là chuyện đơn giản.
Một lát sau, Từ Chi Ngôn đi ra, trên tay cần một ít hồng treo gió đưa cho Lê Duệ Bạch.
Cô nhìn một đống hồng treo gió kia, lập tức hiểu tại sao vẻ mặt Mục Thiên Sơn lại ngưng trọng như vậy.
Gần tới tết dương nhưng mãi vẫn chưa thấy Lý Tri Mệnh và Từ Minh Thủy về.
Đến khi về, Từ Minh Thủy biết mình bị giả danh cũng chỉ gật đầu nói: "Thật sao."
Từ Minh Sương cười hà hà vỗ vai Từ Minh Thủy, tự hào nói: "Đây mới là em trai tôi. Cậu không biết đâu, khi thấy Bạc Thiển kia dùng gương mặt cậu nở nụ cười, cả người chị đây nổi hết da gà."
Từ Minh Thủy: "......" Có người chị nào làm trò, nói em mình như vậy trước mặt người ngoài sao?
Sắp tới năm mới, nhà cửa náo nhiệt hẳn lên, mọi người không định nhận việc ra ngoài nữa. Thời tiết cũng càng ngày càng lạnh, Lê Duệ Bạch mỗi ngày đều ngồi trong lòng Từ Chi Ngôn ăn bánh kẹo.
Lâu lâu lại đút cho anh một miếng.
Mỗi lần Từ Chi Ngôn đều cau mày mở miệng nhận lấy.