Sắp đến trung thu, lại có nhiều người tới nhà tặng quà cho Từ Chi Ngôn. Đại đa số đều mong anh có thể xem phong thủy cho, nhưng ai cũng bị anh dùng hai ba câu từ chối.
Hưởng sái từ anh, còn chưa đến trung thu mà Lê Duệ Bạch đã được ăn bao nhiêu loại bánh trung thu với các vị khác nhau và cua béo thơm ngon.
Lý Tri Mệnh và Từ Minh Thủy đã về lại, cũng chen chúc trong nhà.
Đợt này ở Vân Nam bọn họ gặp phải mấy hình nhân. Dựa theo những gì Lý Tri Mệnh kể, anh ta đã phải lăn lộn một hồi lâu nên thầy trò hai người về tới đây đã gầy đi rất nhiều.
Lê Duệ Bạch hỏi hình nhân vải là sao.
Từ Chi Ngôn nói với cô, hình nhân còn là đả hình nhân, giống như vu cổ vậy. Có thể sử dụng hình nhân bằng gỗ, rơm, tượng đất hoặc người giấy để có thể chứa vong linh người chết.
Mấy pháp sư trong dân gian thường dùng âm pháp, mượn âm hồn lực quỷ thần và dựa vào sinh thần bát tự, máu hoặc lông tóc đối phương để câu một phần hồn phách của họ, như bùa ngũ quỷ câu hồn.
Còn có một số vu sư thường thu hồn phách vào chậu nước. Viết sinh thần bát tự sau ảnh chụp, đốt bùa thu hồn thả vào chậu, rồi đưa hồn phách vào trong hình nhân.
Nếu muốn nhờ nó giúp ai đó thì mỗi ngày phải tụng chú thi pháp, tiêu trừ tai họa, tránh đi tà thuật, cải thiện vận may và hóa giải rối ren.
Nếu muốn nhờ đấy mà hại ai đó thì mỗi ngày giục chú, gây tổn hại ba hồn bảy phách của họ, sống ngơ ngơ ngáo ngáo, hoặc là cắm kim bỏ vào quan tài gây tổn hại vận may của họ.
Lần này Lý Tri Mệnh và Từ Minh Thủy gặp phải vu sư nuôi hình nhân, bị hành cho không ít.
Tới gần tối, tự dưng có một vị khách không mời mà đế, ông nội Tống Đệ, cũng chính là đại tộc trưởng của Tống gia, Tống Phưởng.
Năm nay Tống Phưởng 73 tuổi, thân thể đã không còn như trước, đầu tóc gần như bạc trắng, mặc trường y tơ lụa màu xám, chân đi giày vải làm thủ công, tự mình ôm một cái hộp gỗ được bọc bằng vải dệt theo Ngộ Tịnh vào trong.
Tống Đệ đi đằng sau, tay ôm một chồng hộp, phía sau còn có năm sau vệ sĩ mặc tây trang màu đen mang theo rất nhiều lễ vật. Ai không biết còn tưởng bọn họ mang cả nhà tới.
Sắc mặt Tống Đệ tái nhợt, mới một thời gian kể từ khi gặp nhau ở chung cư Thánh Lâm mà cả người hắn gầy rộc đi. Khí thế hung hăng trước kia đã bay sạch, nhìn tiều tụy và ốm yếu.
Có lẽ hắn đã bị giáo huấn một hồi.
Tới phòng khách, Tống Phưởng nhìn Từ Chi Ngôn vẫn đang ngồi yên không hề có ý đứng dậy chào hỏi thì vẻ mặt thoáng cứng lại nhưng vì một số nguyên nhân lại không thể bộc phát tức giận, chỉ có thể đặt đồ trong tay lên bàn.
Ông ta ngồi xuống đối diện Từ Chi Ngôn, gương mặt già nua nở nụ cười nhăn nheo, không vòng vo quanh co mà nói thẳng: "Chắc có lẽ Từ tộc trưởng cũng biết mục đích của tôi khi tới đây. Mong ngài giơ cao đánh khẽ, chừa cho Tống gia chúng tôi một con đường sống."
"Đường sống?" Từ Chi Ngôn cười lạnh một tiếng: "Ông có cho những người vô tội kia một con đường sống không?"
Tống Phưởng nói: "Tôi biết, chuyện này là chúng tôi sai, chúng tôi không thể nào đền bù nổi. Nhưng thi thể con trai và con dâu tôi cũng đã hư thối, kim cương chử cũng đã bị ngài cầm đi, chuyện này có thể cho qua không?"
"Cho qua?" Từ Chi Ngôn còn chưa cất lời, Từ Minh Sương đã ngồi không yên nổi, bật thốt: "Chết nhiều mạng người như vậy mà ông muốn cứ vậy cho qua?"
Từ Minh Sương liếc nhìn Từ Chi Ngôn, thấy anh không cản, tiếp tục nói: "Quy củ trong giới phong thủy từ mấy ngàn năm vẫn rành rành ra đó, nếu phong thủy sư có liên quan tới mạng người phải bị trúc xuất khỏi giới. Ngài là đại tộc trưởng chắc chắn là phải biết rõ."
"Hoặc là...." cô lạnh lùng nói: "Ngài biết nhưng vẫn cố tình phạm vào!"
Nghe vậy sắc mặt Tống Phưởng trầm xuống.
Trong tay Từ Chi Ngôn đang giữ nhược điểm của Tống gia, lại còn là tộc trưởng Từ gia, ông ta có thể nhẫn nhịn tâm tính, ăn nói khép nép cầu xin. Nhưng còn Từ Minh Sương, cô chỉ là một người ngoài mà thôi, dám ở đây khoa tay múa chân với ông ta.
Tống Phưởng nói: "Từ tộc trưởng, Từ gia của ngài bây giờ ai cũng có thể lên làm chủ sao?"
Từ Chi Ngôn nâng mắt nhìn ông ta một cái, không nói gì.
Lý Tri Mệnh cau mày: "Ngài nói như vậy nhưng thân phận bây giờ của ngày cũng có phải là tộc trưởng Tống gia đâu? Bây giờ vẫn còn đang nói chuyện thay Tống Đệ đó thôi."
Bị người khác chọc trúng chỗ yếu, gương mặt Tống Phưởng hết trắng lại đỏ.
Lê Duệ Bạch chưa từng gặp phải tình huống như này bao giờ, ở trong bếp tò mò nghe ngóng với Ngộ Trừng.
Ngộ Trừng chà tay, thắc mắc: "Sao hôm nay Tống Đệ kia ngồi im thế?"
Lê Duệ Bạch nghiêng đầu nhìn Tống Đệ đang đứng sau Tống Phưởng. Mắt hắn tái mét, trên trán rịn ra lớp mồ hôi lạnh, dáng đứng run run.
Tống Phưởng nói: "Từ tộc trưởng, tôi không nói thay cho Tống gia. Giới phong thủy bây giờ không còn như trước kia, ngài dám nói những phong thủy sư kia hai tay sạch sẽ? Ngay cả cha mẹ ngài lúc trước cũng là..."
Không biết Tống Phưởng định nói gì, nhìn thấy vẻ mặt âm u của Từ Chi Ngôn chỉ có thể nuốt lại nửa câu sau.
Ông ta ho nhẹ một tiếng: "Bây giờ mọi người đều biết rõ trong lòng, nước sống không phạm nước giếng. Từ tộc trưởng việc gì phải nghiêm túc như vậy?"
Từ Chi Ngôn lạnh lùng nói: "Ngài cũng nói nước sông không phạm nước giếng, nhưng nước giếng của Tống gia cứ cố tình không biết tốt xấu mà phạm vào nước sông của tôi."
Tống Phưởng choáng váng, khuông mặt già nua tràn đầy vẻ nghi hoặc, như không hiểu Từ Chi Ngôn đang nói gì.
Từ Chi Ngôn nói: "Tống Đệ ba lần bốn lượt muốn động tới đồ đệ tôi, tôi không bỏ qua dễ như vậy đâu."
Từ Chi Ngôn dừng lại một chút, bức chén trà trước mặt lên chậm rãi uống một ngụm, ánh mắt vừa sáng vừa lạnh: "Người biết tôi đều rõ con người tôi luôn bênh vực người mình, cho nên mời đại tộc trưởng về đi cho."
"Không biết là vị đồ đệ nào của ngài?" Tống Phưởng trừng mắt liếc nhìn Tống Đệ, thở hắt nói: "Ngài gọi người đó ra tôi tự mình xin lỗi."
Từ Chi Ngôn nghe vậy chợt nở nụ cười, nụ cười như hoa nở nhưng lại làm Tống Phưởng không rét mà run, vì sau đó Từ Chi Ngôn nói:"Không ngờ đại tộc trưởng sống quá nửa đời người mà còn ngây thơ như vậy. Nếu xin lỗi có tác dụng thì tôi đã đỡ đi biết bao phiền toái."
"Còn nữa," Từ Chi Ngôn nói: "Mạng của bất cứ ai trong Tống gia cũng không thể so với mạng của đồ đệ tôi."
Mặt Tống Phưởng cắt không còn chút máu, chẳng nói nên lời, ai không biết còn tưởng Tống gia họ đã hành hạ ngược đại đồ đệ hắn ta.
Đột nhiên môi Tống Đệ giật giật, mới vừa hé miệng ra được cái khẩu hình, âm thanh vẫn còn nghẹn trong cổ họng, máu tươi trào ngược ra trước cả tiếng nói.
Hắn ta ngã vật xuống đất, cả người co giật, hai mắt mất đi tiêu cự.
Tống Phưởng hoảng sợ, vội vàng bước tới: "Cháu trai!"
Máu của Tống Đệ phun ra đen đặc, hơi giống máu lúc Ngộ Trừng phun ra khi bị mãng xà bám vào ở thôn Lê Gia.
Búng máu kia tản ra mùi tanh ghê tởm, vô cùng hôi thối.
Ngộ Trừng đứng tận trong bếp mà vẫn không nhịn được nôn khan.
Mấy vệ sinh đứng bên Tống Đệ sắc mặt trắng bệch, vội che miệng chạy ra ngoài.
Từ Minh Sương đỡ trán, nhăn mặt, cô không phải là không chịu được mùi này mà cô quan tâm tới sàn nhà. May mà lúc trước cô không trải thảm, không thì tâm can cô đau chết.
Tống Phưởng run rẩy chạm lên mạch của Tống Đệ, vẻ mặt lập tức thay đổi, thống khổ quỳ trên đất.
Ông ta ngẩng đầu nhìn Từ Chi Ngôn cầu xin: "Từ tộc trưởng, ngài có thể xem mạch cho cháu tôi được không."
Từ Chi Ngôn đứng bên cạnh Tống Đệ cúi đầu nhìn hắn, vẻ mặt lạnh nhạt không hề quan tâm tới sống chết của Tống Đệ, khiến người khác nhìn vào sinh ra ảo giác như đang từ trên cao nhìn xuống chúng sinh.
Anh ngồi xổm xuống duỗi tay chạm lên mạch trên cổ Tống Đệ.
Tống Phưởng nhìn chằm chằm vào Từ Chi Ngôn, tìm kiếm đáp án.
Từ Chi Ngôn đứng dậy, nói: "Không phải lo, chưa chết được." Anh chà chà ngón tay, cong môi nói: "Thú vị thật, không còn là mạch tượng của người."
Tống Phưởng bật dậy, hỏi kĩ: "Cậu nói vậy là sao?"
Rõ ràng ông ta có sờ thấy mạch đập mỏng manh.
Từ Chi Ngôn nói: "Nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo, cổ cương cứng, mắt đỏ, miệng câm, da dẻ nhợt nhạt suy yếu, ra mồ hôi lạnh, mạch như rắn."
Tống Phưởng nghe kết luận của anh mặt mũi tái nhợt, cả người lảo đảo ngồi phịch xuống ghế, như thể không còn chút sức lực nào.
Lê Duệ Bạch mờ mịt nhìn Ngộ Trừng đang đăm chiêu ở bên cạnh hỏi: "Lời tiên sinh nói nghĩa là sao?"
Ngộ Trừng cũng không hiểu lắm, nên đoán: "Hình như là nói mạch đập của hắn ta không phải mạch người mà là mạch của rắn."
Từ Chi Ngôn nhìn về phía Tống Phưởng, nói: "Trong người cậu ta chắc là bị bỏ thứ gì đó vào nên giờ mạch đập rất trơn tru. Đây không phải là chuyện ngày một ngày hai làm ra được, xem ra trước đó đại tộc trưởng cũng không biết."
Tống Phưởng đột nhiên quỳ gối xuống trước mặt Từ Chi Ngôn, nói: "Từ tộc trưởng, ngài đại nhân đại lương, tha cho cháu tôi với!"
Lý Tri Mệnh kéo ông ra, giọng điệu bực bội mất kiên nhẫn: "Đại tộc trưởng đừng có vội quy chụp cho tộc trưởng chúng tôi. Nhà mấy người làm những chuyện này từ hơn hai mươi năm trước, chọc tới thứ tà vật không hề đơn giản. Thừa thời gian thì nên chuẩn bị mà lo hậu sự đi!"
Lý Tri Mệnh dứt lời, Từ Chi Ngôn hơi nhướng mày như suy nghĩ tới điều gì đó, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt.
Anh nhìn Tống Phưởng nói: "Ngài là đại tộc trưởng, để hai tay không nhuốm máu mà giao chuyện này cho Tống Đệ làm,. Hắn đã nhúng chàm lâu như vậy, Tống thị nhà các người hại biết bao nhiêu sinh mệnh, bây giờ để Tống Đệ bồi thêm một mạng cũng chẳng lỗ gì."
Tống Phưởng thấy thái độ Từ Chi Ngôn quyết đoán tuyệt tình, sai người nâng Tống Đệ đang hôn mê dậy đi khỏi.
"Mặc kệ thật hả?" Lý Tri Mệnh nhìn anh.
Từ Chi Ngôn bình tĩnh đáp: "Tống Phưởng sẽ kiếm chỗ nhờ, chúng ta chỉ cần rửa mắt ngồi chờ xem là được rồi."
Lý Tri Mệnh hơi sửng sốt, nhận ra ý đồ thật sự của Từ Chi Ngôn khi không muốn nhúng tay vào, âm thầm dựng một ngón tay cái cho anh.
Tống Phưởng chắc chắn sẽ tìm tới các vị đại tộc trưởng ở nhà tổ phong thủy sư nhờ cứu mạng Tống Đệ, đến lúc đó thứ trong cơ thể Tống Đệ sẽ bị bại lộ.
Từ Chi Ngôn không cần làm gì cả, những chuyện Tống gia làm sẽ bị phơi bày ra ánh sáng.