Tống Chi Ngôn lợi dụng mãng xà trong cơ thể Tống Đệ để tìm nơi thật sự chôn giấu quan tài đá.
Còn câu Từ Minh Sương nói bị người ta chơi, rốt cuộc là ai chơi, Lê Duệ Bạch và Ngộ Trừng vẫn chưa rõ ràng.
Bọn họ đi theo bóng dáng Tống Đệ, dần dần thâm nhập sâu vào trong rừng cây.
Càng đi sâu vào trong, Lê Duệ Bạch cảm thấy những nhánh cây xung quanh cột mảnh vải màu xanh dương.
Bầu trời vẫn có mưa phùn lất phất, ngoại trừ năm người Từ Chi Ngôn, dù trong tay những người khác sau đợt trốn chạy vừa rồi chẳng biết đã ném tới đâu.
Từng tán cây cao ngất che kín không thấy được trời, mưa bụi ướt át thấm đẫm nước lên rừng cây, đất đã nhão thành từng vũng bùn.
Cuối cùng, Tống Đệ dừng lại trước một cây đại thụ xanh rờn.
Mọi người nhìn quang cảnh trước mắt không khỏi sững sờ. Hai thân cây trước mặt vô cùng lớn, nhìn cành khô to bự kia ít nhất đã sống hơn ngàn năm.
Khoảng cách hai thân cây kia sát rạt nhau, cành cây của chúng đang vào dây dưa không rõ.
"Cây này là cây phu thê." Từ Minh Sương nói: "Dù có bão lớn hay gió mưa to, nó sẽ cùng nhau chống đỡ, tuyệt đối sẽ không đổ xuống."
Từ Chi Ngôn nói: "Hai cây này không sống được mấy năm nữa."
"Tại sao?" Lê Duệ Bạch hỏi.
Từ Chi Ngôn nói: "Thứ ký sinh trên đó quá nhiều, không còn dinh dưỡng để nuôi mình, nhiều nhất cũng chỉ được 5 năm."
Lê Duệ Bạch ngẩng đầu nhìn hai thân cây kia, đúng là trên ngọn cây có từng tán lá vàng, sợ là sắp khô héo.
Tống Đệ trườn lên thân cây, biến mất trong tán lá.
Tống Phưởng nôn nóng nhìn Từ Chi Ngôn nói: "Từ tộc trưởng, bây giờ phải làm gì đây?"
Từ Chi Ngôn không nói gì, bước tới dưới tàng cây nâng tay lên đặt trên thân cây. Anh nhắm mắt niệm chú trong miệng, sau đó thân cây bỗng rung lên.
Anh mở mắt, thu tay đại đặt ra sau lưng, ngẩng đầu nhìn lên trên cao.
Từ Minh Sương đi tới bên cạnh, cũng ngẩng đầu nhìn lên, thắc mắc: "Mấy cái lá mà đỏ kia là gì?"
Từ Chi Ngôn bình tĩnh đáp: "Quan tài."
Sau khi Tống Đệ bò lên thì quấn lấy quan tài kia ôm chặt.
Vẻ mặt Từ Minh Sương hoang mang: "Chúng ta làm thế nào để đưa cỗ quan tài kia xuống được. Những thứ như này thường sẽ có một số cơ quan đúng không?"
Từ Chi Ngôn nói: "Cỗ quan tài đó đã bị cố định trên cây rồi, nếu muốn thấy rõ chúng ta chỉ có thể trèo lên."
"Cậu nói thật đó hả?"
Từ Chi Ngôn chỉ nhìn cô một cái không đáp, xoay người rời khỏi chỗ gốc cây.
"Bốn người bọn tôi leo lên, mấy người ở dưới chờ." Từ Chi Ngôn nói xong quay sang nhìn Bạc Thiển: "Cô cũng lên."
Bạc Thiển không phản đối, đề nghị của Từ Chi Ngôn rất hợp ý cô ta.
Từ khi cô ta đảm nhận chức tộc trưởng tới nay chưa bao giờ tới sau núi, không ngờ có người dám giấu cô ta làm việc này.
Muốn tới sau núi nhất định phải được tộc trưởng đồng ý, nên chuyện này chắc chắn có liên quan tới tộc nhân Bạc gia.
Người cô ta nghi ngờ nhất chính là Bạc Mịch. Chuyện ở đây không thể làm trong một sớm một chiều. Bạc Mịch làm tộc trưởng ba bốn mươi năm chắc chắn là biết rõ, nhưng lại cố tình che giấu không nói cho cô ta, thực sự rất khả nghi.
Hai cây này có thân thẳng đứng nên khá khó trèo, tuy có chỗ để chân nhưng phải nắm chặt dây thừng mới có thể ổn định cơ thể đang lắc lư.
Ngộ Trừng và Từ Minh Sương ở dưới, thân thể Từ Minh Sương không leo nổi, còn Ngộ Trừng là lá gan không leo nổi.
Lê Duệ Bạch leo ngay sau Từ Chi Ngôn, mỗi lần nhích lên đều là cố hết sức.
Một tay cô nắm lấy dây thừng, một tay khác được Từ Chi Ngôn nắm lấy kéo lên mới có thể đảm bảo tốc độ không bị tụt lại.
Bạc Thiển không được như Lê Duệ Bạch, leo lên được nửa đường thì trượt chân, cả người ngã xuống may mà phản ứng nhanh nắm lấy thân dây mây bên cạnh mới có thể giữ cho bản thân không bị té xuống đất.
Cô ta được Ngộ Tịnh hỗ trợ kéo lên mới có thể tìm lại điểm tựa.
Leo lên tới trên nhánh cây, Lê Duệ Bạch thấy từng nhánh đều to vô cùng, mặt trên rộng như một tấm ván cho người ta nghỉ ngơi. Không biết bao nhiêu năm lắng đọng mới có thể hình thành được hai cây đại thụ khổng lồ chọc tới trời xanh như này.
Đến gần quan tài, mọi người mới biết tất cả những gì Bạc Mịch miêu tả đều là giả.
Kia chẳng phải là quan tài đá gì, mà là một quan tài màu đỏ sậm, đặt trên một phiến đá dày cộm.
Chất liệu của quan tài rất đặc biệt, nó trong suốt, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy hình dáng người đang nằm trong đó.
Tống Đệ ôm chặt quan tài, vẻ mặt si mê.
"Tiên sinh, quan tài kia được làm bằng gì vậy, nhìn giống như là thủy tinh?" Lê Duệ Bạch hỏi.
"Đá kê huyết." Từ Chi Ngôn nói: "Trong phong thủy, đặt mộ dưới gốc cây nghĩa là chúc phúc cho con cháu đời sau, còn đặt quan tài ở trên cây thì có ý nghĩa ngược lại hoàn toàn."
Lê Duệ Bạch vẫn chưa hiểu lắm.
"Đem quan tài, đặc biệt là quan tài làm từ đá kê huyết có âm tính cực nặng này treo trên cây còn được gọi là Động Thần Tiên." Từ Chi Ngôn giải thích: "Nơi này đông cao tây thấp, sâu không thấy đáy, không thích hợp làm nơi đặt quan tài, nhưng lại là nơi tuyệt hảo để tụ âm khí."
"Vậy nên... " Lê Duệ Bạch suy đoán: "Hai cái cây này là nơi dưỡng thi tự nhiên?"
Từ Chi Ngôn gật đầu.
Mấy người tới gần hơn, Tống Đệ đang đầu ấp tay gối với cỗ quan tài kia như ý thức được sự nguy hiểm, chầm chậm ngẩng đầu nhìn bọn họ. Càng tới gần, âm thanh xì xì trong miệng hắn càng to hơn.
Nghe âm thanh đó, dường như thấy được một con rắn đang ngóc đầu bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công.
Lê Duệ Bạch loáng thoáng nghe tiếng nước chảy tí tách, nhưng âm thanh đó vô cùng nhỏ, dễ khiến người ta tưởng rằng nghe lầm.
Từ Chi Ngôn nghe cô nói thì đáp: "Không hình dạng như nước, hơn cả Thiên Long, Thủy Long Vựng?"
"Thủy Long Vựng sống ở vựng dưới thác nước mà", Ngộ Tịnh nhíu mày,"Sao lại xuất hiện ở đây?"
Từ Chi Ngôn ngồi xổm xuống, sờ vào nhánh cây dưới chân, khi anh nhắm mắt lại, Lê Duệ Bạch có thể nhìn thấy khí lành từ người anh bay ra.
Những đám khí lành ùa vào trong cành cô, mà thay vì nói ùa vào, là cành cây đang hút lấy khí lành của Từ Chi Ngôn thì đúng hơn.
Từ Chi Ngôn mở mắt đứng dậy, vẻ mặt lạnh xuống, anh không hề do dự lập tức bước tới chỗ cỗ quan tài kia.
Tống Đệ như mãnh thú bị làm phiền, bổ nhào về phía anh, Từ Chi Ngôn rút chủy thủ ra, cắt một đường vào vai anh ta vô cùng chuẩn xác.
Tống Đệ nhận ra mình không phải là đối thủ của Từ Chi Ngôn, cặp mắt hẹp dài đảo qua đảo lại, cực kì nôn nóng và bất lực.
Hắn ta bò quanh Từ Chi Ngôn, nhưng vì sợ hãi nên mãi không dám tiến lên.
Từ Chi Ngôn dường như đoán chắn hắn ta không dám tấn công, chẳng hề quan tâm tới hắn cứ thể thẳng bước tới chỗ quan tài, đưa tay đẩy nắp nó ra một chút.
Vừa đẩy ra, Lê Duệ Bạch thấy làn khói màu đỏ bay lên, mũi thì ngửi được mùi thảo dược nồng đậm.
Tống Đệ như con mồi bị nhốt, lộ ra vẻ thà chết không sờn, vọt nhanh tới chỗ Từ Chi Ngôn.
Từ Chi Ngôn xoay người cực nhanh, giơ tay nắm chặt cằm hắn ta, tay còn lại thì lấy ra một lá bùa đập lên trán hắn. Anh niệm vài câu, lá bùa kia lập tức biến thành làn khói.
Mà Tống Đệ cũng mất ý thức.
Mấy người Lê Duệ Bạch bước tới, nhìn vào trong quan tài.
Lê Duệ Bạch sững sờ khi thấy khuôn mặt còn nguyên vẹn trong đó. Cỗ thi thể này cứ như vừa chết mấy ngày, da dẻ còn căng bóng, trên mặt có lớp trang điểm tỉ mỉ.
Cô biết người phụ nữ này bở cô từng thấy người nọ xuất hiện trong oán khí bách quỷ.
Người phụ nữ đó bị ngâm trong nước thuốc đỏ thẫm, môi cong cong như đang ngậm gì đó trong miệng.
Bạc Thiển bước lên, ánh mắt nghiền ngẫm, trong giọng nói không che giấu nổi sự khiếp sợ: "Bạc Liên?"
Ngộ Tịnh hỏi: "Ngài nhận ra?"
Bạc Thiển gật đầu nói: "Đây là con gái của Bạc Mịch!"
Từ Chi Ngôn cau mày hỏi lại: "Con gái Bạc Mịch?"
Bạc Thiển nói: "Hồi còn trẻ Bạc Mịch nhận hai đứa nhỏ, một là Bạc Trang, người còn lại là Bạc Liên."
Dừng một chút, cô ta chưa thể tin vào mắt mình: "Nhưng Bạc Liên đã chết hai mươi mấy năm, lúc trước tôi tận mắt nhìn thấy cô ta hạ táng xuống huyệt, tạ sao thi thể cô tại lại xuất hiện ở đây?"
Từ Chi Ngôn yên lặng nhìn thi thể trong quan tài không nói gì cả.
"Vậy có nghĩa là...." Ngộ Tịnh nói: "Thi thể vốn ở trong quan tài đã không còn ở đây, có người lấy ra đổi thành người này, để giữ cho xác chết không bị phân hủy?"
Lê Duệ Bạch nói: "Đây mới là nguyên nhân khiến mãng xà kia trả thù Bạc gia."
Từ Chi Ngôn lấy khăn tay ra cách lớp vải sờ sờ mặt người phụ nữ kia. Anh bóp miệng cô ta, nhìn thấy thứ tròn tròn bên trong.
Từ Chi Ngôn đưa hai ngón tay vào lấy ra, thi thể đột nhiên tan thành máu dung hòa với nước thuốc trong quan tài.
"Đây là...." Ngộ Tịnh khó tin nói với Từ Chi Ngôn: "Mật phượng hoàng?"
Từ Chi Ngôn gật đầu xác nhận.
Mật phương hoàng là thứ quan trọng nhất tượng trưng cho sự luân hồi bất diệt, có tác dụng thay da đổi thịt. Trong rất nhiều bí thuật phong thủy có ghi rằng đây là hạt ngọc vô cùng quý hiếm.
Là vật chí dương khó có trong thế gian.
Sau này, trong giới phong thủy có người nói thêm một ý nghĩa khác của mật phượng hoàng, nói rằng mật phương hoàng thật ra là mắt rắn.
Trừ phi xà thần tự nguyện dâng hai mắt mình, người khác không cách nào có thể lấy được. Nếu cứ cưỡng ép đoạt lấy, ngay khi mắt rời khỏi tròng sẽ lập tức tan thành mây khói.
Truyền thuyết ghi mật phương hoàng từng xuất hiện ở vùng Điền Nam, không ngờ đồ vật tưởng chừng chỉ có trong sách này lại thật sự tồn tại.