Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đồng hồ trên điện thoại hiện thị 5 giờ sáng nhưng cảnh tượng trong phòng vẫn tối tăm như cũ.

5 giờ đã là rạng sáng, theo lý sắc trời đã sáng lên.

Từ Chi Ngôn nói phải rời khỏi đây trước khi hừng đông, nhưng lại không nói về hậu quả khi không thoát khỏi đây trước hừng đông.

Lê Duệ Bạch không nhớ mình đã ở trong căn phòng này từ khi nào, mãi Từ Chi Ngôn vẫn không tìm tới, không biết cũng bị vây trong ảo cảnh như cô không.

Cửa bị khóa không mở ra được, Lê Duệ Bạch chỉ có thể giơ điện thoại lần mò manh mối trong phòng. Nếu đây là ảo cảnh, chắc chắn sẽ có thứ gì đó giống với hiện thực.

Tìm khắp một hồi, Lê Duệ Bạch đã có thể xác định rằng chỗ cô đang ở là một phòng của gia tộc Thánh Lâm gây chấn động một thời.

Mà cỗ thây khô trên giường chính là giáo chủ của Thánh Lâm gia tộc. Tin tức có nói rằng rất nhiều giáo đồ tự nguyên hiến dân sinh mạng để đưa ông ta sống lại.

Nhưng nhìn cảnh này hiên nhiên là họ thất bại.

Xung quanh đột nhiên có tiếng sột soạt, Lê Duệ Bạch cứng người. Tiếng động này cực nhỏ, như là từ sàn nhà phát ra. Nhưng trong phòng này ngoài cô ra không hề có bất cứ ai cả.

Sau khi tiếng động dừng lại, cô lại loáng thoáng nghe thấy tiếng ca trầm thấp. Không đúng, đây không phải là tiếng ca mà giống tiếng tụng kinh hơn. Ban đầu chỉ lẩm bẩm thì thầm, dần dần trở nên rõ ràng.

Lê Duệ Bạch ngây dại. Trong chốc lát không biết mình đang mơ hay đây là thật.

Quay đầu lại, xung quanh giường có một đám người đang đứng. Những người này đứng sát nhau, đưa lưng về cô, dưới ánh sáng ít ỏi cô chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng họ.

Khoảng cách giữa Lê Duệ Bạch và họ dần dần rút ngắn lại. Rõ ràng hai bên không hề di chuyển, nhưng bóng dáng những người đó lại càng lúc càng to lên và rõ ràng hơn trong mắt cô.

Những người đó mặc trường bào màu trắng, giống như người thân của người chết trong lễ tang ở thôn quê.

Bọn họ cúi đầu, chắp tay trước trán, mắt thì nhắm còn miệng thì lẩm bẩm.

Lê Duệ Bạch nhìn bọn họ từ trên uống dưới. Chân những người đó để trần, trên cổ chân ai cũng có đeo lục lạc, mũi bàn chân chĩa về phía cô.

Trước đó cũng từng trải qua cảnh tượng như vậy nên bây giờ Lê Duệ Bạch không còn sợ hãi quá nhiều, nhưng vẫn theo bản năng lùi về sau một bước.

Giữa đám người nọ, cô có thể loáng thoáng thấy được bóng dáng của người phụ nữ kia. Cô ta cũng đưa lưng về phía cô, chầm chậm quay đầu 180 độ, miệng nở nụ cười nhìn chăm chú Lê Duệ Bạch.

Lê Duệ Bạch nhìn thấy người phụ nữ nọ lại thấy bình tĩnh lạ thường. Từ khi bước vào chung cư này cô cứ thấy có chỗ nào đó lấn cấn, mãi đến khi nhìn thấy người phụ nữ nọ, trong lòng cô bỗng có một suy đoán.

Lúc ở phòng điêu khắc, sau khi nhìn thấy bóng dáng của người phụ nữ đó cô gặp Trần Di Như biến thành Từ Chi Ngôn. Vừa rồi ở cuối hành lang cô lại nhìn thấy người phụ nữ kia, thì chạy theo Ngộ Tịnh vào phòng này.

Những chuyện này có liên quan gì tới nhau không? Người phụ nữ này tại sao lại dẫn cô tới đây?

Lê Duệ Bạch giơ điện thoại, gom góp can đảm lặng lẽ tới gần người phụ nữ kia. 

Càng lúc càng tới gần, cô nghe được tiếng hít thở mỏng manh, lập tức dừng bước.

Những người đứng ở mép giường không biết đã quay đầu nhìn cô từ khi nào, cầm dao trong tay lăm le về phía cô.

Mà người phụ nữ nọ lại biến mất không tăm hơi như Ngộ Tịnh.

Thấy những người đó chỉ đứng yên mà không động đậy gì, Lê Duệ Bạch cứ thế nhào tới chỗ bọn họ.

Với tình cảnh hiện tại, nếu cứ đứng yên chờ chết thì chẳng thà chủ động nhận chết còn hơn.

Trên bức tường cạnh giường bỗng hiện ra một bức tranh. Lê Duệ Bạch nhìn tổng thể, trong tranh có vẽ một nhân vật truyền thuyết nào đó. Gương mặt của nhân vật đó giống với bức trượng mà cô nhìn thấy trên bàn thờ.

Trong tranh còn có một đồ vật gọi là kim cương chử.

*Kim cương chử hay chày kim cương (: वज्र - vajralà một trong những biểu tượng quan trọng của Phật giáo và Ấn Độ giáo. Đây là một có tính chất cứng rắn của, có thể cắt mọi vật thể khác mà không vật thể nào cắt được nó, đồng thời, nó có thêm sức mạnh vô địch của. Do vậy, nó là biểu tượng cho tinh thần kiên định và uy lực tâm linh. 



Theo truyền thuyết, kim cương chử là pháp khí cổ Ấn Độ được các pháp sư bói toán hoặc tăng nhân Mật giáo ở Tây Tang sử dụng trong các nghi thức tu hành hoặc trừ tà.

Kết thúc câu chuyện trong tranh, kim cương chử được giấu trong gia tộc Thánh Lâm.

Đột nhiên cửa được đẩy ra từ bên ngoài, Lê Duệ Bạch quay người thấy Ngộ Tịnh vọt vào, hoảng sợ nhìn cô hét lớn: "Cẩn thận!"

Lê Duệ Bạch theo ánh mắt Ngộ Tịnh nhìn lại, thấy những bóng người kia đã thay đổi tư thế, dao nhọn trong tay đã chĩa về cô tự bao giờ.

Mà cô không hề phát hiện ra chuyện này.

Tốc độ của những người đó vô cùng chậm, Lê Duệ Bạch nghiêng người, vội vàng chạy hai bước về trước. Cô nhìn Ngộ Tịnh ở cửa, âm thầm cảnh giác, không hề tới gần anh mà lặng lẽ kéo dài khoảng cách.

"Lại đây đi, sư phụ đang chờ chúng ta ở ngoài đó!" Ngộ Tịnh nói.

Lê Duệ Bạch nhìn anh với vẻ vô cảm, hỏi: "Vừa nãy sư huynh đi đâu vậy?"

"Vừa nãy?" Ngộ Tịnh nói: "Tôi chạy trốn những quái vật kia với em đó, sao thế?"

Lê Duệ Bạch im lặng, không hề đáp lại.

Ngộ Tịnh nhìn cô hỏi: "Em không tin tôi?"

Nếu Ngộ Tịnh này không nói gì thì Lê Duệ Bạch sẽ tin. Bình thường Ngộ Tịnh luôn tích chữ như vàng, vốn sẽ không giải thích nhiều lời với cô như vậy.

Hơn nữa trên cổ tay anh ta không có dây tơ hồng. Hiện tại cô đã hiểu tại sao Từ Chi Ngôn lại buộc dây tơ hồng lên tay mỗi người, xem ra anh đã đoán trước được bên trong này sẽ xảy ra chuyện gì.

"Anh là ai?" Lê Duệ bạch hỏi.

Thấy mình đã bị bại lộ, "Ngộ Tịnh" trực tiếp ngả bài. Xung quanh anh có sương đen vây kín, sau đó bóng dáng Trần Di Như xuất hiện.

Lê Duệ Bạch đã dự trước được sẽ là cô ta, trên mặt không có chút bất ngờ nào.

Cô giơ điện thoại soi tới chân Trần Di Như, thấy có bóng đổ xuống Lê Duệ Bạch mới âm thầm thở phào.

Trần Di Như liếc mắt đã nhận ra ý của Lê Duệ Bạch, cười nói: "Quả nhiên là đồ đệ của Từ Chi Ngôn, phản ứng rất mau lẹ."

Lê Duệ Bạch nhướng đầu lông mày, không nói gì.

Thấy cô bình tĩnh như vậy, Trần Di Như cảm thấy hơi bất ngờ, nói tiếp:"Cô không muốn biết tại sao tôi lại ở đây ư?"

"Chẳng khó đoán gì cho cam." Lê Duệ Bạch nói: "Nếu từ đầu đã chọn tôi làm tế phẩm thì lần này chắc cũng vậy thôi."

Trần Di Như yên lặng đồng ý, Lê Duệ Bạch cũng im, mãi mới nhấc mắc nhìn cô ta nói: "Những gì cô làm không giấu được tiên sinh đâu."

"Cô đề cao Từ Chi Ngôn quá đấy." Trần Di Như khinh thường nói: "Để coi tiên sinh không gì không thể của cô làm thế nào để thoát khỏi ảo cảnh."

Thấy trong ánh mắt Lê Duệ Bạch có chút hoảng loạn, Trần Di Như cong môi: "Cô có tò mò rốt cuộc Từ Chi Ngôn thấy gì trong ảo cảnh không?"

Tâm tình Lê Duệ Bạch không tự chủ được mà nhấp nhổm.

Trần Di Như nói: "Cô chỉ cần biết rằng vị tiên sinh cô sùng bái ái mộ tự đưa cô tới trong tay tôi, vậy là đủ rồi."

"Cô có ý gì?" Lê Duệ Bạch nhíu mày.

"Hắn ta lấy cô làm mồi để dụ tôi ra." Trần Chi Như chầm chậm nhả từng lời: "Nhưng mà hắn cũng đã đánh giá cao chính mình quá rồi."

Lê Duệ Bạch ngẩn ra, từ từ cong môi nói: "Phải không?" Cô nên đoán được từ trước rằng Từ Từ Chi Ngôn biết tất cả mọi chuyện sẽ xảy ra trong này, anh đã sớm biết ý đồ của Trần Di Như và Tống gia.

Nhưng cô vẫn tin Từ Chi Ngôn, nếu anh đã chọn làm thế này chắc chắn cũng có nguyên nhân và nắm chắc phần nào.

Lê Duệ Bạch im lặng, không hé răng một lời.

Trần Di Như thấy thế, lấy chuông gió gỗ ra, vẻ mặt thanh thản như thể sắp được giải thoát. Cất lời nói với Lê Duệ Bạch nhưng lại như tự nói với chính mình: "Rất nhanh sẽ kết thúc."

Chuông gió gỗ nhẹ nhàng đung đưa phát ra âm thanh trong trẻo, nhìn biểu cảm không để ý tới bất cứ điều gì của Trần Di Như, Lê Duệ Bạch càng thêm tin vào phỏng đoán của mình. Cô ta không phân biệt được âm thanh của chuông gió gỗ và chuông bạc.

Những bóng người cầm dao kia nghe thấy âm thanh thì bắt đầu bước về chỗ Lê Duệ Bạch.

Lê Duệ Bạch vừa mới sờ tới khóa kéo của ba lô, có một tấm vải màu vàng từ trên trần rơi xuống phủ trên người cô. Tấm vải quấn quanh, buộc chặt cả người cô vào trong.

Giây tiếp theo, cô cảm thấy cả người mình bay lên không trung, tiếng chuông vẫn liên tục vang lên. Khoảng mấy phút sau, cách một lớp vải cô có thể nhìn thấy được ánh lửa.

Khoang mũi tràn ngập mùi máu tươi, Lê Duệ Bạch không biết rốt cuộc Trần Di Như đã đưa cô tới nơi nào.

Trong không gian này, Lê Duệ Bạch còn nghe thấy tần suất hít thở của Trần Di Như có sự thay đổi. Cô cau mày, hình như ở đây không chỉ có một người.

Lê Duệ Bạch bị đặt xuống một tấm ván gỗ cứng ngắc. Cô nghiêng đầu, xuyên qua lớp vải thấy có vài bóng người đang đứng.

Có một bóng người trong đó khiến cô cảm thấy rất quen, giống như đã từng gặp.

"Im như vậy không phải đã chết rồi chứ?" Lê Duệ Bạch cố gắng mở to hai mắt nhìn, vậy mà lại nghe được giọng của Tống Đệ.

Dường như cô đã biết rốt cuộc Từ Chi Ngôn đang chờ điều gì.

Trần Di Như tỏ vẻ chẳng sao: "Sống hay chết cũng có tác dụng như nhau, tôi đã mang người tới, mau làm đi."

"Hừ!" Người đàn ông vẫn luôn im lặt đột nhiên cười lạnh, nói: "Hai người đúng là ngu ngốc."

Lê Duệ Bạch hơi ngẩng đầu, định nhìn kỹ khuôn mặt của người kia nhưng trước mắt bỗng lại tối om.

"Ông có ý gì?" Tống Đệ hỏi.

"Hai người đã quá xem thường năng lực của Từ Chi Ngôn. Thật sự cho rằng chỉ với chút năng lực đó mà có thể vây khốn được hắn? Buồn cười!" Âm thanh của người nọ trầm khàn như thể ông già năm, sáu mươi tuổi.

"Vậy phải làm thế nào? Vất vả lắm mới đưa được đến chẳng lẽ cứ thế thả cô ta đi?" Âm thanh oang oanh của Tống Đệ muốn làm thủng màng nhĩ Lê Duệ Bạch.

Người kia lạnh lùng nói: "Nếu cậu không muốn chết ở đây, không muốn thi thể cha mẹ bị phát hiện thì mau chạy theo tôi!"

Tống Đệ mất kiên nhẫn nói: "Thế chẳng lẽ lần này chúng ta công cốc?"

Người nọ nói: "Tùy cậu."

Bầu không khí xung quanh yên lặng trong chốc lát, Lê Duệ Bạch cảm thấy có bàn tay đang sờ lên mặt mình, sau đó nghe thấy tiếng Tống Đệ: "Lần này tha cho cô, hẹ lần sau."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK