Lê Duệ Bạch thấy sau khi những tuyển thủ rời đi thì người Miêu gia cũng đi theo.
Phản ứng của Bạc Thiển khá là kỳ lạ. Rõ ràng người chết là người của cô ta nhưng cô ta không hề quan tâm chút nào vẫn ngồi yên như cũ. Bình tĩnh cho người tới xử lý bãi bầy hầy trên đất.
Lê Duệ Bạch khiếp sợ, đó chính là một mạng người đấy. Tuy quãng thời gian cô đi theo bên cạnh Từ Chi Ngôn đã gặp vô số cái chết quái dị, nhưng tận mắt chứng kiến một người đang sống sờ sờ bỗng lăn ra chết vẫn khiến cô run rẩy sợ hãi.
Từ Minh Sương nói: "Cái cô Bạc Thiển kia đang có ý gì vậy? Vội vàng sai người thu dọn hiện trường như thế không phải là có tật giật mình đó chứ?"
"Thật sự không cần báo án sao?" Lê Duệ Bạch hỏi.
Ngộ Tịnh cau mày nói: "Cho dù có báo cảnh sát thì họ cũng sẽ kiếm cớ qua loa cho xong chuyện. Người Bạc gia bọn họ đã có truyền thống như thế rồi, trước kia nhiều người bị rắn cắn chết trên núi cũng có ai báo án đâu chứ?"
Người trong Bạc gia luôn được nhận về nuôi, không có người thân, chết cũng chẳng ai kêu gào tìm kiếm.
Chuyện như vậy xảy ra, mọi người chẳng ai còn tâm tư ăn uống gì nữa, mọi người bắt đầu trở về lại.
Lát sau, người Miêu gia đi theo những tuyển thi đi báo án kia đã trở lại, tới bên người Miêu Vu ghé miệng nói nhỏ gì đó.
Nghe xong, Miêu Vu đi qua chỗ bọn nọ, tươi cười hỉ hả, nói: "Không biết Từ tộc trưởng có thời gian không? Tôi có chuyện muốn nói với ngài."
Từ Chi Ngôn thản nhiên nhìn lại, quay đầu nói với mấy người Lê Duệ Bạch: "Mọi người lên xe chờ tôi."
Sau đó anh đứng dậy bước theo Miêu Vu tới sân trong.
Từ Minh Sương nhìn theo hướng bọn họ rời đi, nhấc chân đi theo.
"Về rồi chúng ta có nên tìm một chỗ ăn khuya không?" Ra khỏi buổi tiệc, Ngộ Trừng đề nghị.
Ngộ Minh liếc nhìn cậu ta: "Cậu còn ăn nổi hả?" Ban nãy rõ ràng còn bị làm cho buồn nôn.
Ngộ Trừng nói: "Người là sắt, cơm là thép, không thể để cho cái bụng đói được. Em đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn nhiều mới cường tráng cao to được."
Ngộ Triệt nói: "Cậu không cần cao nữa đâu, cao quá thì làm cho mấy sư huynh như bọn tôi trông có vẻ yếu đuối."
Lê Duệ Bạch cảm thấy lời Ngộ Triệt nói rất có đạo lý.
Rời khỏi phòng tiệc, Lê Duệ Bạch cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó, cô nhìn xung quanh thì phát hiện ra chẳng biết Đậu Đậu Phi đã chạy tới cạnh sân từ lúc nào.
Lê Duệ Bạch bất đắc dĩ thờ dài, nhấc chân đuổi theo.
Đậu Đậu Phi không biết đã thấy gì mà lách bên này luồn bên kia, chạy đuổi theo tới một chỗ nào đó.
Lê Duệ Bạch đuổi theo nó xuyên qua hai cái sân, thấy nó chạy vào căn phòng có tấm rèm đỏ. Cô đi tới cửa thì thấy Đậu Đậu Phi đang gặm một cái xúc xích, hưng phấn cong đuôi.
Lê Duệ Bạch: "......."
Trong phòng hơi tối, không hề bật đèn, chỉ có những tia sáng nhỏ mỏng manh từ trên mái nhà chiếu xuống.
Lê Duệ Bạch cúi xuống ôm Đậu Đậu Phi lên bước về phía trước mấy bước. Đối diện cửa có một cái kệ để rất nhiều bài vị, hẳn đây là một cái phòng thờ. Nhưng những chữ trên bài vị đó khiến Lê Duệ Bạch kinh ngạc, kia chẳng phải là chữ viết của Huyền tộc?
Đây là phòng thờ của Huyền tộc, tại sao lại thờ cúng cho người Huyền tộc ở Miêu gia?
Nghĩ như vậy, Lê Duệ Bạch không kìm được sự tò mò trong lòng, nhấc chân đi vào. Ban đầu tưởng tia sáng từ trên mái nhà chiếu xuống nhưng đi vào mới nhận ra những ánh sáng đỏ đó là từ một con mắt. Nó lẳng lặng nhìn về phía Lê Duệ Bạch, thong thả chớp chớp mấy cái. Không hiểu sao cô lại thấy được sư vui sướng trong đó.
Lê Duệ Bạch bị ý nghĩ này làm cho hoảng sợ, cô bỗng không biết nên đứng đây hay là bỏ chạy.
Đậu Đậu Phi như là ý thức được, nó meo meo với cô mấy tiếng, Lê Duệ Bạch càng đi nhanh hơn.
Cánh cửa đột nhiên đóng lại, Lê Duệ Bạch giật mình lùi lại. Từ khe hở bên dưới cửa đột nhiên có máu tràn ra, chảy thẳng tới chân của cô.
Lê Duệ Bạch cứ cảm thấy đằng sau có một ánh mắt trong tối đang nhìn mình. Cô thậm chí còn cảm nhận được có tiếng hít thở.
Hai mắt của cô dần thích ứng được với bóng tối. Cô ngẩng đầu nhìn qua, bên cạnh kệ bày bài vị kia hình như có một bóng người.
Lê Duệ Bạch nín thở, hai tay ôm chặt lấy Đậu Đậu Phi. Nó dường như cũng cảm nhận được nguy hiểm cận kề, cổ họng gầm gừ khè khè mấy tiếng, lông đuôi xù hết lên.
Người nọ đứng trong bóng tối, Lê Duệ Bạch không thấy mặt mũi hay dáng vẻ người nọ, không thể nào định danh được.
Cô không biết rốt cuộc người này hao tâm tổn sức muốn dẫn cô tới đây là để làm gì?
"Lê Duệ Bạc!" Người nọ mở miệng, là giọng của đàn ông, lại còn hơi quen quen.
Lê Duệ Bạch dần mở to hai mắt, không thể tin nổi, "Là ông?" Chính là người được gọi là lão già kia.
"Hóa ra cô vẫn nhớ." Người đán ông kia nói.
Lê Duệ Bạch đáp: "Khó mà quên được." Cô bồi thêm một câu: "Dù gì ông cũng đuổi sau mông bọn tôi đã lâu, lại giết hại nhiều người như vậy."
Không biết có phải lời nói của Lê Duệ Bạch mang lực sát thương quá lớn mà người nọ im lặng hồi lâu mới lên tiếng: "Tôi muốn làm một giao dịch với cô."
"Giao dịch gì?" Lê Duệ Bạch hỏi.
"Tôi hỏi cô ba vấn đề, cô cũng có thể hỏi tôi ba vấn đề." Người nọ nói.
Nhưng phản ứng của Lê Duệ Bạch lại khiến cho bóng đen kia thất vọng, cô suy tư một lúc, nói: "Tôi không có gì muốn hỏi ông cả." Ngắn gọn và kiên quyết.
Người đàn ông ngừng chút sau đó nói, trong giọng điệu mang theo sự mê hoặc: "Cô có muốn biết tương lai của Từ Chi Ngôn không?"
Lê Duệ Bạch hơi trầm tư, ngay khi người nọ nghĩ rằng có hi vọng thì cô hất cằm lên với độ cong lạnh lùng: "Tôi càng muốn biết tương lai của ông hơn, tôi nghĩ chắc cỏ trên mộ ông cao lắm nhỉ?"
Nghe cô nói vậy người đàn ông nọ chẳng hề bực bội, hắn ta cười khẽ một tiếng: "Cô không muốn biết Từ Chi Ngôn đang giấu cô làm chuyện gì hả?"
Lê Duệ Bạch lập tức cau mày không đáp trả.
Ông ta thấy cô dao động thì tiếp tục nói: "Từ Chi Ngôn đang tìm đá lang bi và ngọc huyết thấm. Cô có biết những thứ này được dùng để làm gì không?"
"Thế nào? Có muốn làm giao dịch với tôi không?"
Lê Duệ Bạch cau mày, không đáp mà hỏi ngược lại: "Trước hãy nói xem ông muốn hỏi tôi chuyện gì?"
Người đàn ông đó nhìn thấu kế sách của cô, cũng không định giấu giếm cười nói: "Vấn đề mà tôi định hỏi cô rất đơn giản, nửa cuốn sách kia Từ Chi Ngôn đã điều tra được gì chưa?"
"Có chút." Lê Duệ Bạch nói: "Bây giờ tới lượt tôi, ông là ai?"
Người đàn ông hơi khựng lại rồi tựa tiếu phi tiêu mà nói: "Là một người xa tít chân trời, gần ngay trước mắt."
Lê Duệ Bạch: "....." Ông trả lời có giống như đã trả lời chưa? Tôi sao không biết ông đang xa tít chân trời, gần ngay trước mắt chứ hả?
"Được rồi, tới lượt tôi hỏi." Người đàn ông đó nói: "Mục Thiên Sơn còn sống không?"
Lê Duệ Bạch học theo kiểu trả lời của ông ta, nhanh chóng đáp: "Nửa chết nửa sống."
Người đàn ông nọ: "..... ."
Lê Duệ Bạch không chừa thời gian cho ông ta nghĩ nhiều, nhanh chóng hỏi: "Quan hệ của ông và Bạc Liên là gì?"
Người nọ nhăn mày, không ngờ cô lại đột nhiên hỏi tới vấn đề đó, cười nói: "Đương nhiên là quan hệ yêu đương."
Lê Duệ Bạch mím môi, nếu quan hệ của bọn họ là người yêu với nhau thì về cơ bản người đàn đông này sẽ trạc tuổi Bạc Liên.
Người đàn ông kia biết ý đồ của Lê Duệ Bạch, cũng nhận ra mình hơi bị bộ, cười xòa nói: "Một câu cuối cùng. Nếu giữa cô và Từ Chi Ngôn chỉ một người có thể sống tiếp, vậy thì cô sẽ chọn ai?"
Lê Duệ Bạch đối với câu hỏi này hơi không hiểu, cô chậm rãi trả lời: "Đương nhiên là hi vọng Từ Chi Ngôn sống."
Người nọ nói: "Có phải không?"
Lê Duệ Bạch hỏi: "Ban nãy ông nói tiên sinh đang giấu tôi làm chuyện gì đó, vậy có nghĩa là ông biết anh ấy đang làm gì?"
"Đương nhiên là Từ Chi Ngôn cũng chọn giống cô." Người đàn ông đáp vậy,"Thấy cô cũng khá ngoan và đáng yêu, tôi sẽ thêm cho cô vài lời. Từ Chi Ngôn đang định dùng mạng mình để đổi lấy mạng cô."
Lê Duệ Bạch nhíu mày định hỏi thêm thì bóng đen kia bỗng nhiên biến mất.
Xung quang tối đen như vậy, người nọ đi không một tiếng động.
Nhưng vấn đề hiện tại là người nọ đi rồi, thứ trên mái nhà kia vẫn đang còn đó.
Lê Duệ Bạch thò tay vào túi ráng kiếm coi có lá bùa nào hay không, vẫn mày có được một vài cái. Cô niệm chú sau đó ném bùa lên cao.
Ánh lửa ấm áp soi sáng căn phòng, con mắt màu đỏ vẫn còn nguyên đấy, bên cạnh đó có treo rất nhiều sáo.
Những cây sáo này có hình dạng kỳ quái. Không phải là sáo làm bằng sắt hay tre nứa, nhìn qua như thể được làm từ xương.
Lê Duệ Bạch ngẩng đầu nhìn chằm chú, đột nhiên nhận ra hình dạng sáo như thể xương đùi người.
Ánh lửa dần lụi đi, con mắt đó lại như thể có chế độ ban đêm, cứ vậy nhìn vào Lê Duệ Bạch không ngừng.
Lê Duệ Bạch lại lấy thêm một lá bùa nữa đốt lên. Cô tận dụng chút khoảng thời gian chiếu sáng ít ỏi để quan sát bày trí trong phòng. Trên tường có một cái trống cổ xưa, cái này giống y hệt với cặp trống trong khách sạn Vân Nam.
Trong lòng cô bỗng có dự cảm không tốt.