Lê Duệ Bạch vẫn nghĩ tới những gì mà "Ngộ Trừng" nói với mình trong ảo cảnh, thoáng liếc trộm về phía Từ Chi Ngôn.
Sau khi anh khen cô biểu hiện không tồi, sắc mặt nãy giờ hơi trầm xuống, Lê Duệ Bạch nói: "Tiên sinh..."
Từ Chi Ngôn nghiêng đầu nhìn cô một cái, chỉ cần liếc mắt anh đã biết cô muốn hỏi gì: "Muốn hỏi tôi về ảo cảnh đúng không?"
Lê Duệ Bạch gật đầu: "Ngài đã biết trước con mãng xà kia sẽ tạo ảo cảnh cho người khác ư?"
Từ Chi Ngôn khẽ ừ: "Không qua chắc chắn. Nhưng tôi thấy đó là một cơ hội hiếm có nên muốn để em trải nghiệm chút. Nếu không em cho rằng tại sao tôi lại để em đi đặt trứng gà chứ không phải mấy đứa Ngộ Tịnh."
Lê Duệ Bạch cười khổ đáp: "Em tưởng vì thể chất thuần âm của em nên ngài mới làm vậy." Hơn nữa, lần đầu tiên cô biết "cơ hội hiếm có" dùng được trong hoàn cảnh như vậy.
Lúc Ngộ Trừng lấy lại ý thức đã là nửa tiếng sau, cậu ta đột nhiên bật dậy.
Giáo giác nhìn xung quanh, kinh ngạc thốt lên: "Sao em lại ở đây?" Rồi thấy vẻ thù hận trong ánh mắt Ngộ Tịnh đang nhìn chằm chằm minh thì hiểu ra.
Ngộ Trừng nói cậu vào căn nhà kia thì thấy trên bàn đối diện cửa có một cái bình, trong nhà cũng treo bức tranh Long Vương tống tài nhưng Long Vương này có móng vuốt, đúng là tranh Long Vương tống tài thật.
Cậu do dự không biết có nên mở bình ra không thì cơ thể bỗng không chịu sự điều khiển của cậu nữa, tay cứ thể mở bình ra.
Ngộ Trừng chỉ nhớ được tới đó, sau đấy thì mất ý thức tới tận vừa rồi.
Căn nhà mà Ngộ Trừng tới ở ngay giữa thôn, cũng là tế đàn thật sự.
Xuống núi, bọn họ tới nơi có bức tranh Long Vương tống tài chân chính.
Lê Duệ Bạch đến trước cửa thì sững sờ, đây là nơi ở của Lý Tâm Hoa.
Tâm trạng cô chùng xuống, bước vào trong cô lập tức ngửi thấy mùi hôi thối.
"Căn nhà này có vị trí rất đặc biệt." Từ Chi Ngôn nói: "Đây là quỷ môn, nơi âm khí tụ về, đúng là một nơi dưỡng "Long Vương" hoàn hảo."
Ngộ Tịnh quan sát đồ vật xung quanh, nói: "Toàn bộ người dân nơi đây, không một ai có may mắn sống sót."
Từ Chi Ngôn nghe vậy thì nhìn thoáng về phía Lê Duệ Bạch như thể muốn nói rằng vẫn còn một người.
Lê Duệ Bạch lo lắng: "Tiên sinh, là bà Lý ư?"
Từ Chi Ngôn: "Khó nói." Anh chỉ gặp Lý Tâm Hoa đúng một lần, không thể suy đoán gì được.
Đến khi vào trong phòng, mùi hôi thối biến mất.
Căn nhà này đã xiêu vẹo không ra hình dạng gì nữa, Lê Duệ Bạch bước tới trước bàn thờ, cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc. Cô chấm tay vào tàn hương đưa lên mũi ngửi, đúng là mùi hương trên người Lê Hướng Dân hôm đó.
"Để dưỡng đồ vật mà giết hết cả một thôn." Ngộ Triệt nhìn bức tranh Long Vương, than một câu.
Ngộ Minh nói: "Đó là mệnh số của bọn họ. Bọn họ tham lam mới treo bức tranh Long Vương giả trong nhà, tạo cơ hội cho người kia lập trận." Nhắc tới chuyện này, Ngộ Minh tỏ vẻ buồn bực, có lẽ cậu ta cũng không muốn nói về chuyện này.
Sau khi Từ Chi Ngôn vào nhà, anh bước thẳng tới phòng ngủ bên trong. Phòng ốc trống hơ trống hoác, trên mặt đất có vô số dấu chân in lại bằng tàn hương.
Lê Duệ Bạch đi theo, mùi hôi thối trong phòng xộc thẳng vào mũi cô khiến cô bụm mặt: "Mùi nồng quá."
Từ Chi Ngôn lạnh lùng nói: "Đã chạy trốn rồi."
Lê Duệ Bạch vô cùng khó hiểu, cúi đầu thấy dưới đất có hai vết dài dài ở cạnh Từ Chi Ngôn: "Đây là gì?"
Từ Chi Ngôn: "Đồ vật cung cấp âm khí cho mãng xà."
"Sư phụ, ở đây có người chết!" Tiếng của Ngộ Trừng vọng tới từ phía xa.
Đi tới gần mới biết trong sân có một cái giếng cạn, xung quanh cỏ dại um tùm che đi miệng giếng, không tìm kĩ sẽ không thể thấy. Mà đi đứng không cẩn thận cũng dễ ngã xuống. Ngộ Trừng ngửi được mùi lạ theo đến mới phát hiện ra.
Lê Duệ Bạch cẩn thận tới bên miệng giếng, đang định thò đầu nhìn thử đã bị Từ Chi Ngôn túm lại, trong giếng bỗng có đám sương đen bay vút ra.
Lê Duệ Bạch hồi hồn, nói: "Cảm ơn tiên sinh."
Từ Chi Ngôn không nói gì, chỉ gật đầu rồi buông tay.
Ngộ Tịnh khẽ thốt: "Không chỉ một cỗ, rất nhiều thây khô."
Từ Chi Ngôn: "Trưa rồi, chúng ra sang trấn bên cạnh ăn gì đã."
"Hả?" Tuy mọi người nghi ngờ nhưng vẫn đồng ý, bận cả một buổi sáng đúng là rất đói.
Xe ra khỏi thôn Lê gia, không khí mát mẻ trong lành hơn cả. Âm khí và hơi lạnh vờn quanh người cũng biến mất. Ánh mặt trời giữa trưa chiếu xuống, Lê Duệ Bạch không những không cảm thấy nóng mà chỉ thấy cả người ấm áp.
Có lẽ là tác dụng từ tâm lý, nên khi nhìn ánh mặt trời trong thôn cứ như cách một tấm màn mỏng, không hề ấm áp chút nào.
Tới trấn bên, bọn họ tìm đại một quán cơm nhìn khá sạch sẽ, gọi vài món ăn.
Từ Chi Ngôn chỉ ăn một ít cơm trắng còn lại không đụng đũa chút nào, Lê Duệ Bạch thì "cố gắng" nuốt hai chén.
Lê Duệ Bạch nhấc đũa gắp miếng cá chua ngọt, một cốc nước chìa ra trước mặt, Từ Chi Ngôn nói: "Ăn chậm chút."
Lê Duệ Bạch gật đầu, bị Từ Chi Ngôn nhìn chằm chằm nên phải thả chậm tốc độ ăn lại.
Ăn uống no đủ xong, Lê Duệ Bạch rảnh rỗi nhìn xung quanh, trên cột điện ở ngoài có dán tờ rơi tìm người, đa số là các bé gái.
Cô chợt nhớ tới một thứ, ngồi xổm xuống hỏi ông chủ tiệm hải sản đang rửa sạch nghêu sò: "Ông chủ, gần đây trong trấn có nhiều người mất tích à?"
Ông chủ ngẩng đầu, liếc mắt từ trên xuống dưới đánh giá cô: "Người từ nơi khác tới? Hỏi chuyện này làm gì?"
Lê Duệ Bạch cười cười nói: "Nói thật với ông, bọn tôi là phóng viên của thành phố, nghe chuyện nhiều bé gái mất tích nên tới điều tra chút. Thấy cột điện ở đây có dán tờ rơi nên mới hỏi."
Ông chủ nhìn cô với vẻ nghiên cứu: "Phóng viên?", ông hất cằm về phía mấy người đứng sau, rõ là không tin lời cô,"Bọn họ cũng thế à?"
Lê Duệ Bạch đứng lên, tới bên cạnh Ngộ Tịnh mượn một trăm đồng, xoay người đưa cho ông chủ: "Mong ông giúp đỡ."
Ông chủ lập tức cười hớn hở lộ mấy chiếc răng, vươn tay nhận ngay và nói: "Muốn hỏi gì hỏi đi."
Lê Duệ Bạch: "Trong trấn có người mất tích?"
Ông chủ đáp: "Có chứ, nhiều là đằng khác." nói xong ông nhìn trái nhìn phải, ghé lại gần hạ giọng: "Mấy bé gái mất tích đó, thật ra không phải mất tích mà là bị quỷ câu hồn."
Ngộ Trừng nhịn không được bước tới hỏi: "Quỷ ở đâu?"
Ông chủ: "Giáp bên trấn này là thôn Lê gia, mấy bé gái đó trước khi mất tích đều nói tới thôn Lê gia, nhưng cảnh sát tìm mấy bận lại chẳng thấy ai, đây không phải là quỷ ư?"
"Từ khi nào mà thôn Lê gia thành như vậy?" Lê Duệ Bạch hỏi.
Ông chủ nghĩ nghĩ mới nói: "Hình như là từ năm ngoái, có người nào đó họ Tống tới thôn thầu đất. Ông ta ra giá rất cao, một mẫu khoảng 5 ngàn một năm. Lúc ấy mọi người vô cùng ngưỡng mộ thôn họ đột nhiên giàu có, ngờ đâu không lâu sau chẳng thấy người trong thôn họ giao du với ai. Cán bộ trên trấn tới xe, mới biết chẳng có ai trong thôn cả, như thể đã bốc hơi khỏi thế gian này."
Lê Duệ Bạch cau mày, nếu đã biến mất từ lâu vậy lúc nãy bọn họ gặp được những gì thế?
"Gần đây có ai tới thôn đó không?" Từ Chi Ngôn đột nhiên lên tiếng hỏi.
"Nhiều người mất tích như vậy ai mà dám tới nữa." Ông chủ nghĩ lại, bỗng nói: "Trong thôn đó có một bà điên, thường xuyên tới trấn này giành giật đồ ăn. Mọi người đồn là mấy bé gái mất tích kia bị bà ta lôi về thôn giết rồi nấu thịt ăn, vậy nên cảnh sát mới không tìm ra được ai."
Nghe thấy ông chủ nhắc tới bà điên, Lê Duệ Bạch liên tưởng tới Mộc Ái Anh: "Gần đây có thấy bà điên đó không?"
Ông chủ lắc đầu: "Mấy hôm rồi không thấy, chỉ sợ là chết đói rồi."
Lúc bọn họ chuẩn bị rời đi, ông chủ gọi bọn họ lại nói thêm: "Còn một chuyện kì lạ nữa."
Nói rồi ông ta dừng lại nhìn nhìn Lê Duệ Bạch chờ đợi.
Ngộ Trừng hiểu ra, móc thêm một trăm đồng nữa đưa cho ông ta: "Mời ông nói."
Ông chủ thấy Ngộ Trừng hào phóng như vậy, không khỏi nghi ngờ giơ tờ tiền lên cao soi dưới ánh mặt trời, thấy là thật mới tiếp tục nói: "Gần đây mọi người đều nói trong núi sau thôn Lê gia có một bà cụ đắc đạo thành tiên, hơn trăm tuổi nhưng vẫn đi bộ như bay."
Ngộ Trừng ngẩn người: "Thì sao?"
Ông chủ gật đầu, nói: "Thấy cậu trẻ tuổi tôi mới tốt bụng kể, là người khác thì còn lâu mới nói."
Ngộ Trừng hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ nếu là người khác thì có thể tiết kiệm được một trăm đồng rồi.
Sau khi nghe câu chuyện của ông chủ, biết đại khái những cỗ thây khô trong giếng cạn nhà Lý Tâm Hoa là từ đâu, đầu óc Lê Duệ Bạch quay mòng mòng.
Nhưng cô nghĩ, với thực lực của Từ Chi Ngôn nếu muốn tìm hiểu điều gì chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Lên xe, Ngộ Trừng bật cười một cách khó tin nói: "Bà cụ đắc đạo thành tiên?" Càng nghĩ càng thấy phí tiền.