Tống Phưởng đột nhiên chết bất đắc kì tử, mọi người ở đây chẳng ai lường trước được chuyện này. Thi thể của ông đã đã được người của Bạc gia đưa về, Từ Chi Ngôn cũng đặt vé cho người Tống gia.
Để Tống Đệ mau chóng về nhà an bài hậu sự cho Tống Phưởng.
Tống Đệ liếc nhìn Từ Chi Ngôn, trong mắt hắn tràn đầy mờ mịt. Hắn ta được vệ sĩ nâng dậy, hai chân run run đi tới trước mặt Từ Chi Ngôn.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu đã làm gì ông nội tôi?"
Từ Chi Ngôn nâng mắt nhìn hắn ta, mấp máy môi, giọng điệu không giống như đang nói chuyện với người đồng nên mà giống như đang thương hại bố thí sự nhân từ cho hắn ta.
Anh nói: "Ông ấy nhận lấy mệnh số vốn thuộc về cậu."
Tống Đệ là tộc trưởng Tống gia, chẳng phải hạng gà mờ gì, chắc hẳn sẽ phải nhìn ra sự khác thường ở đây. Nhưng từ lúc hắn tỉnh lại đến giờ hình như không hề cảm nhận được âm khí xung quanh và mùi tanh của rắn kia.
Từ Chi Ngôn nói: "Tống gia cậu đã cùng đường mạt lộ rồi, về chuẩn bị hậu sự đi."
Nói xong anh xoay người đi về phía cửa huyệt mộ.
Tống Đệ trì độn đứng ngốc ở đó, một lát sau mới gào theo bóng anh: "Lời này là có ý gì? Cậu cho rằng cậu là gì hả? Dựa vào đâu mà dám phán xét Tống gia tôi?"
Ra khỏi huyệt mộ, Ngộ Trừng hỏi: "Tống Đệ đã không sao rồi, có phải chúng ta nên về?"
Ngộ Tịnh chỉ nói: "Còn sớm lắm!"
Ngộ Trừng không hiểu lắm, hỏi thêm: "Mãng xà trong người Tống Đệ đã bị tiếng gõ mõ cầm canh kia đưa ra ngoài, chúng ta còn ở đây làm gì nữa?" Cậu ta gãi đầu suy đoán: "Hay là sư phụ thấy chúng ta gần đây chăm chỉ nên đưa chúng ta tới chỗ nào đó nghỉ dưỡng?"
Từ Minh Sương đột nhiên nói: "Ý tưởng hay đấy, trong Bạc gia không phải có suối nước nóng sao, chiều nay chúng ta tới đó ngâm mình đi!"
Lê Duệ Bạch ở phía sau Từ Chi Ngôn rề rà bước tới, trong đầu vẫn đang nhớ lại những chuyện xảy ra mấy ngày nay.
"Nghĩ gì đó?" Từ Chi Ngôn dừng bước lại chút, bắt lấy tay cô nắm chặt.
Lê Duệ Bạch hỏi: "Em vẫn có chỗ nghĩ không ra."
Từ Chi Ngôn: "Nói thử xem nào."
"Người biến thành Bạc Thiển đấy em xuống hốc cây là ai?" Lê Duệ Bạch nói, "Đến khi mãng xà rời đi người đó vẫn không xuất hiện."
Từ Chi Ngôn: "Còn gì nữa không?"
Lê Duệ Bạch tiếp tục: "Em cứ cảm thấy lần này chúng ta quá thuận lợi, giống như có người dẫn dắt từng bước."
Từ lúc bọn họ phát hiện quan tài đá kê huyết trên cây đến khi mãng xà rời khỏi người Tống Đệ, không hề có ai ngăn trở.
Lê Duệ Bạch bị người ta đẩy xuống, cũng trời xui đất khiến thế nào mà ngã thẳng vào trong mộ, tất cả như có người sắp đặt sẵn.
Nếu trong quan tài đó là người được Bạc Thiển gọi là Bạc Liên thật sư quan trọng vậy tại sao khi cô gái đó hóa thành máu loãng người kia từ đầu đến cuối vẫn không lộ diện.
Người nọ vì muốn làm cô gái này sống lại mà đã giết bao nhiêu người, từ chung cư Thánh Lâm, thôn Lê gia, đến trường học thành phố B, thậm chí là người Bạc gia. Nhưng tới bước cuối cùng này, người nọ sao có thể trơ mắt nhìn Bạc Liên hóa thành vũng máu? Dù Lê Duệ Bạch nghĩ thế nào cũng cảm thấy không thể chấp nhận được.
Từ Chi Ngôn nói với cô, người biến thành Bạc Thiển là Bạc Mịch.
Ngày ấy say khi con gái mình là Bạc Liên qua đời, Bạc Mịch đã nhắm tới cổ mộ trong núi này.
Bà ta để tộc nhân đào cổ mộ kia, lấy mật phượng hoàng dùng để giữ cho thi thể không hư thối ra, đưa xác Bạc Liên vào và cất giữ đến tận bây giờ.
Sau khi mãng xà kia bị sát hại hóa thành ác linh, trà thù Bạc gia dám lấy thi thể vợ hắn ra khỏi quan tài thay người khác vào.
Cũng vì đó mà Tống Nghĩa và Bạc Trang nhúng tay vào.
Bạc Mịch không thật sự mong muống hai người họ giúp đỡ, cũng không muốn nhận lại Bạc Trang lần nữa. Bà ta chỉ lợi dụng Tống Nghĩa và Bạc Trang để dẫn mãng xà kia đi mà thôi.
Bà ta dùng trứng rắn để khống chế mấy con rắn kia, và là để bảo đảm rằng dù ba ta có rời khỏi Bạc gia cũng không có ai dám bén mảng tới cổ mộ.
Bà ta để thi thể Bạc Liên trên cây phu thê, hấp thụ tinh hoa nhật nguyện, lại có mật phượng hoàng hấp thụ âm khí, giúp Bạc Liên sông lại.
Nghe đến đó, Lê Duệ Bạch hỏi: "Nếu tất cả những chuyện này đều là kế hoạch của bà ta, tại sao bây giờ lại dẫn chúng ta tới đây phơi bày mọi thứ?"
Từ Chi Ngôn đáp: "Cái xác trong quan tài không phải là Bạc Liên thật. Bạc Mịch dẫn chúng ta lại đây, một là muốn chúng ta cứu Tống Đệ, hai là muốn gỡ bỏ sự nghi ngờ và chú ý của tôi với người trốn khỏi chung cư Thánh Lâm kia."
Lê Duệ Bạch mờ mịt: "Tại sao bà ta lại muốn cứu Tống Đệ?"
Từ Chi Ngôn cong môi: "Có thể là do áy náy. Bà ta gián tiếp hại chết cha mẹ Tống Đệ, lại đưa Tống Phưởng vào con đường sai lầm không thể quay đâu."
Lê Duệ Bạch gật đầu: "Chúng ta có cần tìm Bạc Mịch không?"
Từ Chi Ngôn lắc đầu nói: "Bà ta sẽ tự xuất hiện."
Sau khi ăn trưa xong, Lê Duệ Bạch về phòng nghỉ ngơi, đến chiều bị Từ Minh Sương gọi dậy, mạnh mẽ lôi cô tới suối nước nóng.
Vào trong khu vực suối nước nóng, Lê Duệ Bạch thấy mấy người Từ Chi Ngôn và Ngộ Trừng, Ngộ Tịnh đã tới từ trước.
Từ Chi Ngôn mặt quần đùi màu đen, không hề mặc áo, trên vai có vắt một cái khăn tắm. Cơ bụng như ẩn như hiện, anh ngồi ở bậc trong suối nước nóng, Lê Duệ Bạch có thể nhìn rõ hình xăm trên mắt cá chân anh.
Quanh năm bốn mùa Từ Chi Ngôn đều mặc trường bào ống quần ống tay dài, không hề bị ánh mặt trời nướng nên da rất trắng, còn có thể nhìn thấy mạch máu xanh xanh như ẩn như hiện.
"Này!" Từ Minh Sương khua tay trước mặt cô nói: "Sớm muộn gì đều là của em, nhìn chăm chú vậy làm gì!"
Lê Duệ Bạch nghe vậy thì mặt đỏ bừng.
Bạc Thiển đang ngồi bên cạnh nói gì đó với Từ Chi Ngôn. Cô ta mặc đồ bơi, lộ ra rãnh ngực sâu hoắm, cứ nghiêng người về phía Từ Chi Ngôn.
Anh nhìn thẳng phía trước, câu được câu không nói chuyện với cô ta.
Thấy Lê Duệ Bạch tới, anh đứng dậy đi về phía cô.
Anh đứng trước mặt cô hỏi: "Ngâm với tôi không?"
Lê Duệ Bạch liếc nhìn Từ Minh Sương, thấy người sau lưng mình chả thèm đoái hoài tới mình, nhanh chóng ngồi xuống suối nước.
Có thể vì bọn họ là khách quan trọng nên không có ai xuất hiện quanh đây. Lê Duệ Bạch ngồi xuống nơi xa nhất trong suối, mấy vị trí xung quanh chẳng có ai, cũng coi như là yên tĩnh.
Nước vô cùng ấm, hai người vai kề vai, Lê Duệ Bạch có thể xuyên qua làn nước trong vắt nhìn thấy da thịt trắng trẻo của Từ Chi Ngôn.
"Đẹp không?" Từ Chi Ngôn thấy Lê Duệ Bạch cứ nhìn chằm chằm vào chỗ nào đó trên người mình bèn hỏi.
Lê Duệ Bạch hoảng sợ, sau đó ngẩng đầu lên.
Cô đột nhiên nhớ tới câu nói của Từ Minh Sương, vì thế ma xui quỷ khiến kiểu gì mà gật đầu nói:"Đẹp!"
Từ Chi Ngôn nhướng mày, cúi đầu mổ một cái lên môi cô, cười nói: "Thế sao không nhìn nữa?"
Lê Duệ Bạch theo bản năng mà ngó xung quanh, thấy không có ai để ý tới bọn họ mới thở phào.
Chẳng biết có phải cô nhìn nhầm hay không, lúc quay đầu lại dường như nước ở đây có nhiều sương trắng hơn.
Cô đang định nói đã bị Từ Chi Ngôn vớt vào trong lòng, cúi đầu hôn thật sâu.
Hai đôi môi giao triền, hơi thở cuồn cuộn mãnh liệt của anh không ngừng xông vào trong từng hô hấp của cô. Lê Duệ Bạch khép hờ mắt, bởi vì xung quanh nhiều sương khói chẳng sợ ai nhìn thấy nên mạnh dạn bám vào vai anh.
Nụ hôn này kéo dài như vô tận.
Sương khói xung quanh làm những xúc cảm được phóng đại, tiếng môi lưỡi dây dưa và hít thở gấp gáp càng rõ ràng.
Sau khí tách ra, Lê Duệ Bạch mở to hai mắt, mông lung lúng liếng, cô không nhìn được gì, chỉ biết Từ Chi Ngôn đang kề bên.
Từ Chi Ngôn liếm môi, ôm chặt lấy thân thể mềm mại như không xương của Lê Duệ Bạch, khàn khàn hỏi: "Muốn về phòng không?"
Giọng nói của anh bây giờ đối với Lê Duệ Bạch tràn đầy dụ hoặc, ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng cô.
Lê Duệ Bạch không biết phải trả lời như thế nào, cũng không rõ những ẩn ý bên trong câu chữ của anh. Cô dụi trán vào vai anh, không dám mắt đối mắt.
Một lâu sau Lê Duệ Bạch mới hơi lắc đầu.
Từ Chi Ngôn không nói gì, Lê Duệ Bạch càng vùi đầu sâu hơn, như thể đứa bé phạm lỗi sai, một con mèo nhỏ, trong chốc lát không biết phải đối mặt với anh làm sao.
Từ Chi Ngôn thở dài một tiếng nói: "Nếu em không muốn về, tôi lấy thêm khăn tắm cho em nhé, khoác thêm cho đỡ lạnh."
Lê Duệ Bạch ngơ ngác ngẩng đầu lên, dường như cô làm bẩn sự thuần khiết nơi Từ Chi Ngôn.
Một lát sau, Từ Chi Ngôn cầm một cái khăn tắm lớn và một chai rượ vang đến.
Sương trắng xung quanh đã tan đi, Lê Duệ Bạch vội vàng nhận lấy khăn tắm từ anh choàng lên vai. Từ Chi Ngôn rót rượu ra đưa cho cô.
Từ Chi Ngôn uống khá nhiều, hai má nhuốm màu đỏ, môi cũng dính màu rượu nhìn vô cùng mê hoặc.
Lê Duệ Bạch cúi đầu, âm thầm sám hối những tư tưởng nhơ nhuốc kia.
Từ Chi Ngôn chợt cất lời, anh hỏi: "Em có tâm sự?"
Lê Duệ Bạch chối ngay: "Hả, tiên sinh, em không có tâm sự."
Từ Chi Ngôn nói: "Vậy sao em không nói chuyện với tôi?"
Lê Duệ Bạch yên lặng, cô tuyệt đối sẽ không nói với anh cô có những ý tưởng đen tối kia.
Anh ghé lại, chạm môi lên vành tai mềm mượt của Lê Duệ Bạch, hạ thấp giọng, nói: "Trong chuyện tình cảm này tôi rất ngu dốt, nếu em có chuyện gì nhất định phải nói với tôi.
Tim Lê Duệ Bạch đập liên hồi, cô chủ động lưu lại một nụ hôn lên má anh, nhẹ vâng dạ.
Thật ra từ khi hai người bên mau, Từ Chi Ngôn vẫn luôn thành thật nói ra lòng mình, vô cùng chủ động. Cho dù là thổ lộ tình cảm hay những hành động thân mật, anh không thẹn thùng chút nào.
Mà như vậy, Lê Duệ Bạch lại thấy mình đang giữ quá nhiều cố kỵ.