Bọn họ đã phát hiện được thứ gì đó trong huyệt mộ. Từ Chi Ngôn đắp chăn thật kỹ cho Lê Duệ Bạch, cúi người hôn trán cô một cái mới đi.
Lê Duệ Bạch sờ sờ vầng trán vẫn đang còn hơi ấm của anh, gương mặt đỏ ửng trùm chăn kín đầu, bật cười thành tiếng.
Cô tứ tưởng hôm nay gặp nhiều nguy hiểm như vậy chắc sẽ khó ngủ. Nhưng cô lại ngủ khá ngon, chỉ nhắm mắt một lúc đã tiến vào mộng đẹp.
Lúc tỉnh lại cô nghĩ trời đã sáng, bên ngoài có tiếng gõ cửa, Lê Duệ Bạch thấy chỉ mới qua nửa đêm.
Đã có kinh nghiệm nhiều lần, Lê Duệ Bạch không lập tức ra mở cửa mà ngồi dậy cầm điện thoại, mở đèn pin lên.
Cô soi khắp phòng không thấy có thứ gì khác mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiếng gõ cửa vẫn còn tiếp tục, thời tiết ban đêm ở Vân Nam khá lạnh. Lê Duệ Bạch ban nãy nằm trong ổ chăn ấm áp, không còn chăn bị lạnh đến run bần bật.
Người bên ngoài vẫn kiên trì gõ cửa, Lê Duệ Bạch cố nén sự sợ hãi trong lòng, hỏi: "Ai vậy?"
"Là tôi!" Âm thanh của Từ Minh Sương từ ngoài truyền vô, cô nói: "Ngủ rồi à, tôi tới thăm em."
Lê Duệ Bạch chậm chạp xuống giường, đi tới cạnh cửa liếc nhìn ra bên ngoài, thấy đúng là Từ Minh Sương đang đứng đó mới mở cửa ra.
Ngay khi hé cửa, một cơn gió lớn hất tung cánh cửa, bên ngoài không có một bóng người. Lê Duệ Bạch bị cơn gió kia thổi qua cảm thấy người mình muốn đóng băng.
Nhưng giờ phút này, không chỉ cơ thể cô lạnh mà nội tâm cô cũng đang lạnh đến run bần bật.
Cô cảm nhận rõ vừa rồi có thứ gì đó bay vào phòng mình. Cô lập tức nhảy ra ngoài đóng sầm cửa lại, chạy tới trước cửa phòng Từ Chi Ngôn gấp gáp gõ lên.
Từ Chi Ngôn mở cửa, anh mặc áo ngủ đứng cạnh cửa hơi mờ mịt nhìn Lê Duệ Bạch bên ngoài.
Nhưng có lẽ anh đã cảm nhận được gì đấy, nói: "Vào đi."
Lê Duệ Bạch bước nhanh theo anh vào trong.
Cô không thấy được khi mình vừa chân vào trong phòng, cửa phòng cô đột nhiên mở tung, một bàn tay với tới sau lưng cô. Dù Từ Chi Ngôn đã quay người lại nhưng dường như anh thấy được đằng sau, hai tay dùng sức đóng chặt cửa lại.
Lê Duệ Bạch bị tiếng đóng cửa làm cho giật nảy mình, cô cẩn thận nhìn về phía Từ Chi Ngôn, sợ mình tới đây làm phiền thời gian nghỉ ngơi khiến anh bực bội.
"Thấy gì vậy?" Từ Chi Ngôn hỏi.
Lê Duệ Bạch lắc đầu: "Em không thấy rõ. Lúc nãy đột nhiên sư phụ gõ cửa nhưng lúc em mở ra thì không thấy ai cả. Em cảm thấy lúc em mở cửa có thứ gì đó vào phòng, em không dám nhìn, trực tiếp tới đây tìm ngài."
Vì sợ nên Lê Duệ Bạch lại gọi Từ Chi Ngôn là ngài nữa.
Từ Chi Ngôn hỏi thêm mấy câu, Lê Duệ Bạch nói hết những gì mình nhớ ra. Anh trầm tư một lúc, sau đó lên giường mở chăn ngồi vào.
Thấy Lê Duệ Bạch vẫn còn đứng ở đó, anh vỗ vào vị trí bên cạnh nói: "Lại đây đi, hôm nay em ngủ cùng tôi."
Lê Duệ Bạch ngẩn người, mãi mới máy móc gật đầu, yên lặng trèo lên giường.
Lần đầu tiên hai người chung giường, Lê Duệ Bạch hơi hồi hộp, cô đoán được đêm nay chắc chắn là thức trắng.
Lại bởi vì mối quan hệ giữa hai người, trong lòng cô như chờ đời chuyện gì đó xảy ra nhưng lại lo lắng về chuyện đó.
"Lạnh không?" Từ Chi Ngôn cảm giác được Lê Duệ Bạch đang gồng người lên, anh nhích lại gần cô hơn.
Lê Duệ Bạch thấy ấm hơn nhiều, hơi nóng dần bao lấy thân thể cô.
"Không ạ... " Lê Duệ Bạch trả lời bằng giọng mũi, nửa khuôn mặt chôn vào trong chăn.
Từ Chi Ngôn yên lặng hồi lâu, Lê Duệ Bạch tưởng anh đã ngủ rồi. Bỗng anh vươn tay vén mái tóc sau cổ cô, ôm lấy bả vai cô, kéo cả người cô vào trong lòng mình.
Lê Duệ Bạch hạnh phúc muốn ngất.
"Còn lạnh không?" Từ Chi Ngôn hỏi.
Lê Duệ Bạch cảm thấy tư thế này không được tự nhiên, bèn chủ động dụi vào ngực anh, vòng tay lên eo anh nhỏ giọng đáp: "Không lạnh."
Cơ thể Từ Chi Ngôn cứng lại, yên lặng một lúc mới than nhẹ một câu: "Ngủ đi nào."
Lê Duệ Bạch áp mặt vào ngực anh, nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ của anh.
Người anh rất nóng, dưa vào bên cạnh như được ánh mắt trời sưởi ấm.
Lê Duệ Bạch hơi thắc mắc: "Trên người anh ấm như vậy sao còn sợ lạnh?"
Từ Chi Ngôn nói: "Vì tôi mặc nhiều nên mới ấm."
Anh vỗ nhẹ từng cái lên vai cô: "Ngủ đi."
Ngày hôm sau Lê Duệ Bạch được Từ Chi Ngôn gọi dậy.
Rời giường, Lê Duệ Bạch mặc áo khoác của anh, cẩn thận bước về phòng. Thấy không có gì khác thường mới nhanh chóng thay quần áo, đánh răng rửa mặt. Mọi người lại cùng nhau tới cấm địa sau núi.
Lúc đứng dưới tàng cây kia lần nữa, Lê Duệ Bạch mới thấy rõ cửa động.
Ngộ Trừng nói vốn nó là một cái lỗ đen, bên dưới chính là sông ngầm hôm qua Lê Duệ Bạch rơi vào, dưới hốc cây có một đường hầm nhỏ thông xuống.
Sau khi Bạc Thiển tỉnh lại, biết được tình huống cụ thể thì phái người sửa đường hầm nọ trong đêm, bây giờ có thể xuống theo từng bậc thang.
Ngộ Trừng còn nói với cô rằng ngày hôm qua khi thấy cô biến mất trong cửa động, Từ Chi Ngôn đã nhảy theo không chút do dự, mãi tới khi tới mặt hồ cũng không nói gì. Cứ thế nín thở xuống dưới đưa cô lên.
Ngộ Trừng: "Chị không biết nhìn dáng vẻ đó, tộc nhân Bạc gia còn tưởng rằng sư phụ muốn tuẫn tình đó."
Tuy lời cậu ta là đùa vui nhưng Lê Duệ Bạch không thể nào cười nổi, vừa đau lòng lại vừa cảm động.
Vì hôm qua tối đen nên Lê Duệ Bạch không nhìn rõ được gì cả, cũng không biết bên trong huyệt mộ này có hình dạng thế nào.
Cúi người bước vào hang chật hẹp, đường trong này được lửa đuốc soi sáng.
Xa xa, Lê Duệ Bạch thấy mặt hồ ở gần vách đá có thứ gì đó màu trắng lơ lửng, nhìn như là bọt biển.
Đến gần hơn cô mới nhận ra đó là trứng.
Những quả trứng đó lớn hơn trứng ngỗng chút, to cỡ bằng bàn tay cô.
Từ Minh Sương nói đó là trứng rắn.
Lê Duệ Bạch thấy làm lạ, trước kia lúc rảnh rỗi cô có xem thế giới động vật, đã từng thấy quá trình sinh trưởng của rắn.
Rắn đẻ trứng vào mùa xuân tháng ba tháng bốn, và nở vào tháng sáu tháng bảy. Bây giờ là tháng mười, nhiệt độ đã hạ thấp, rắn đã đi ngủ đông, dù trứng có được ấp đi nữa thì tỉ lệ nở cũng gần bằng không, tại sao lại có trứng rắn ở đây?
"Trứng rắn kia không phải là trứng rắn bình thường." Từ Minh Sương nói: "Hôm qua sau khi Thiện Hạnh đưa em đi, bọn tôi xem xét quanh huyệt mộ này thấy có da rắn và vết rắn bò. Cũng phát hiện thấy xung quanh mộ có rắc bộ hùng hoàng."
*Hùng hoàng: có màu đỏ, độc và sinh ung thư.Phân hủy khi phơi sáng lâu thành bột gồm cận hùng hoàng (pararealgar) hoặc arsenolit và thư hoàng. Thường được rắc quanh nhà để xua đuổi và sâu bọ, cũng như được sử dụng trong. Hùng hoàng được pha với rượu gạo để làm (hùng hoàng tửu) để uống trong các nhằm phòng ngừa xui xẻo, ám chỉ tới các tính chất diệt trừ sâu bọ của nó.
Ngộ Tịnh nói: "Là có người cố ý muốn chặn mấy con rắn kia bên ngoài."
Rắn bị chặn bên ngoài, mà trứng rắn thì lại ở trong huyệt mộ, chắc đây cũng là lý do mà rắn vẫn chưa nở.
Ngày xưa tộc nhân Bạc gia vào sau núi bị rắn đen công kích nên núi này trở thành cấm địa, không tộc nhân nào được tới gần.
Giờ nghĩ lại, người kia có lẽ không muốn Bạc gia phát hiện ra bí mật của huyệt mộ nên lợi dụng mấy quả trứng rắn kia để uy hiếp rắn đen.
Quan tài bằng đá kê huyết kia được đặt giữa huyệt mộ này, đứng ở đóng đất bị đào lên nhìn xuống như một cái lu rộng.
Từ Chi Ngôn kêu Tống Phưởng đặt Tống Đệ lên đất, sau đó đặt mật phượng hoàng lấy được từ trong quan tài đặt lên người hắn ta.
Anh lấy một lá bùa, dùng chủy thủ cắt ngón tay Tống Đệ, dùng máu của hắn vẽ lên lá bùa.
Ngay khi anh vẽ xong, xung quanh đột nhiên nổi lên từng đợt gió lớn ầm ầm, mặt hồ đang yên lặng cũng bị thổi thành từng gợn sóng.
Như thể có thứ gì đó đang muốn chui vào trong cửa động.
Đuốc lửa bị thổi nghiêng ngả rồi tắt, xung quanh lại rơi vào tối đen, chỉ có chút ánh sáng từ cửa động giúp bọn họ nhìn được lờ mờ.
Gió lặng, trong huyệt mộ đột nhiên yên tĩnh đến lạ thường.
Một lát sau, trên mặt hồ có tiếng động quái dị. Thanh âm kia như thể có ai đó đang muốn khạc nhổ, Lê Duệ Bạch cứ cảm thấy mình đã từng nghe thấy ở đâu đó.
Mãi đến khi Ngộ Trừng nhỏ giọng nói: "Âm thanh này sao giống nữ quỷ trong hồ kia thế nhỉ!"
Thì Lê Duệ Bạch mới gật đầu, đúng là giống đến bảy tám phần.
Sau đó trên vách đá có tiếng "coong coong; như có người gõ lên tường.
Âm thanh này cũng hơi quen, có tiết tấu đặc biệt. Cẩn thận nhớ lại có vẻ giống tiếng mõ canh lúc ban đêm trong thời cổ đại.
Xung quanh không có gió nhưng mặt hồ lại lăn tăn gợn sóng, dần dần lớn hơn từng đợt từng đợt vỗ vào vách đá.
Lê Duệ Bạch nghe thấy tiếng nhớp nháp, là từ trên người Tống Đệ.
Giống như có thứ gì đó đang di chuyển trong máu thịt hắn ta.
Âm thanh trên vách đá dần nhỏ lại, đồ vật trong cơ thể Tống Đệ cũng dần lặn xuống.
Từ Chi Ngôn cau mày, lại lấy ra đinh bạc ngày hôm qua ra.
Anh ngồi xổm xuống bên cạnh Tống Đệ, mạnh bạo nhấn đinh vào giữa trán Tống Đệ.
"Graoooo!" Đột nhiên, trong huyệt mộ vang lên một âm thanh rúng động, giống như tiếng dã thú thụ thương rít lên. Ngay sau đó, lại có âm thanh nhớp nháp trong người Tống Đệ.
Lê Duệ Bạch lờ mờ nhìn thấy thứ gì đó rời khỏi cơ thể hắn, sau đó bên tai nghe một cái bịch.
Đến khi tiếng trên vách ngừng lại, mặt hồ cũng lặng xuống, đuốc cắm xung quanh cũng phụt một cái cháy lên lại.
Từ Chi Ngôn lấy mật phượng hoàng lại, Tống Đệ mở bừng hai mắt ngồi bật dậy như lò xo.
Sau đó hắn ta ói ra một bãi nước đen hệt như Ngộ Trừng ở sau núi thôn Lê gia.
Tống Phưởng thấy vậy vội vàng xông tới, nhưng mới được hai bước thì ngã quỵ trên đất ngừng thở.
Mọi người ngạc nhiên tới xem tình hình ông ta, Từ Chi Ngôn chỉ đứng yên như thể đã sớm đoán trước được chuyện này.