"Đó là đương nhiên, chẳng lẽ hiện tại Bổn vương giống như đang nói đùa sao?" Đông Phương Dịch Hàn nhẹ nhàng liếc mắt nàng một cái, lạnh nhạt nói. Ánh mắt quét tới các vị, không để ý đến ánh nhìn kinh ngạc của bọn họ, nhàn nhã tự tại trở về chỗ ngồi.
"Là không giống, hi vọng ngươi sẽ không hối hận quyết định ngày hôm nay." Tay của Nam Cung Nguyệt siết thật chặt, hình như rất không cam tâm. Nhưng mà, lại đang trước mặt mọi người, không dám quá lộ liễu, trên mặt hiện ra vẻ ác độc nhìn về phía Thương Lung Tinh và Đông Phương Dịch Hàn, nói xong làm cho người ta không hiểu lời nói.
"Đa tạ công chúa Nam Cung nhắc nhở, Bổn vương nhất định sẽ không hối hận" Đông Phương Dịch Hàn mặt lạnh, không vui đáp lại nói. Nữ nhân này thật không biết trời cao đất rộng, còn muốn dùng kế uy hiếp hắn sao? Nếu như muốn tự tìm ăn khổ, vậy thành toàn cho ngươi. . .
Thương Lung Tinh nhẹ nhàng nhíu mày, đột nhiên nghe thấy được vị thịt này, dạ dày không biết thế nào, cảm giác có chút thoải mái. Đang muốn nói gì thì lại "Nôn" một tiếng, rất muốn nôn mửa !
"Lung nhi, nàng làm sao vậy" Đông Phương Dịch Hàn thấy sắc mặt Thương Lung Tinh có điểm quái dị, vội vàng ôm nàng, trên mặt hiện lên lo lắng nhìn nàng nói.
"Không có việc gì, có thể chỉ là dạ dày không thoải mái thôi?" Trong lòng Thương Lung Tinh có chút nghi ngờ, hình như cho tới bây giờ nàng đều không có xuất hiện bệnh bao tử , hôm nay cũng không có ăn cái gì? Tại sao đột nhiên lại như vậy đây?
"Thật sao? Nếu không tìm thái y xem một chút đi" Đông Phương Dịch Hàn khẩn trương nhìn nàng nói. Chuyện gì hắn cũng có thể lạnh lùng bình tĩnh, nhưng duy chỉ có đối với Thương Lung Tinh là bất kỳ gì chuyện cũng khẩn trương vô cùng, cho dù là một chút chuyện nhỏ xíu.
"Không. . . Ác. . . ." Thương Lung Tinh đang muốn nói không cần, kết quả còn chưa nói hết, lại bắt đầu muốn buồn nôn, có chút cảm giác muốn nôn mửa.
"Không được, ta dẫn nàng đi xem thái y. Ngạo, nơi này giao cho ngươi" Đông Phương Dịch Hàn nhàn nhạt dặn dò một tiếng, lập tức bế ngang Thương Lung Tinh, không để ý tới mọi người, liền rời đi bữa tiệc trong phòng.
Đông Phương Ngạo nghe vậy, khóe miệng rút gân, nhưng mà lại không thể làm gì ? Hoàng huynh hắn lại có thể khẩn trương thành ra như vậy, không phải là muốn buồn nôn sao? Ánh mắt quét nhìn nhóm người khác, chỉ thấy bọn họ cũng giương mắt mà nhìn, vẻ mặt khiếp sợ.
"Khụ khụ. . . Cái đó các vị tiếp tục thảo luận đi" Đông Phương Ngạo có chút mất tự nhiên ho khan vài tiếng, ý bảo bọn họ cũng nên trở về nghỉ ngơi rồi. Trong lòng buồn bực cực kỳ, hắn sẽ không phải là cố ý ném chuyện này cho hắn ta, mượn cớ rời đi chứ?
"Hàn, thả ta xuống, ta không sao" Thương Lung Tinh có chút im lặng, Đông Phương Dịch Hàn này khẩn trương hơi quá đi? Nàng cũng chỉ là buồn nôn muốn ói mà thôi, cũng không phải là bệnh nặng đau đớn gì....
"Không được, đến nơi của thái y, ta tự nhiên sẽ thả xuống" Đông Phương Dịch Hàn không để ý tới lời nói của Thương Lung Tinh, trực tiếp ôm nàng đến nơi Thái Y Viện, để cho thái y giúp nàng chẩn đoán bệnh.
"Người tới, xem vương phi xảy ra chuyện gì?" Đông Phương Dịch Hàn vừa đến Thái Y Viện, liền vội vàng lớn tiếng hét to.
Trần thái y hiểu ý, liền bắt mạch Thương Lung Tinh, không bao lâu, vẻ mặt khiếp sợ. Nhìn Thương Lung Tinh càng thêm có ý cười đầy mặt, gật đầu một cái, nhìn về phía Đông Phương Dịch Hàn: "Chúc mừng Vương Gia, vương phi có tin vui"
Thương Lung Tinh nghe vậy, trong lòng hạ xuống, không phải đâu? Có? Làm sao lại nhanh như vậy, nàng nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới phương diện này đi, khó trách được trong khoảng thời gian này rất thích ngủ, còn tưởng rằng là quá mệt mỏi ! Không nghĩ tới là…..
Đông Phương Dịch Hàn quả thật ngẩn ra, ánh mắt có chút ngốc trệ, cứ như vậy yên lặng nhìn Thương Lung Tinh? Có tin vui? Hồi hồn, lập tức hưng phấn, thật tốt quá, rốt cuộc hắn cũng như ý nguyện.
"Ngươi chắc chắn không chẩn sai, vương phi có tin vui?" Đông Phương Dịch Hàn ôm chặt Thương Lung Tinh, ánh mắt nhìn về phía Trần thái y, lần nữa xác nhận nói.
"Đúng, Vương Gia, đây là chuyện vô cùng chính xác, đã có hơn một tháng" Trần thái y nghe vậy, vội vàng gật đầu một cái, khẳng định nói qua.
"Thật tốt quá, Lung nhi, nàng nghe không, nàng có thai rồi"
Mặt Thương Lung Tinh đen sì, thật xấu hổ, nàng chỉ là đã hoài thai, có cần phải vui mừng đến như vầy không? Mặc dù trong lòng mình cũng rất ngọt ngào , nhưng nhìn đến dáng vẻ kia của hắn, lại có chút im lặng. . .
"Đi, chúng ta trở về Tiêu Dao vương phủ, kêu người làm đồ ăn dinh dưõng cho nàng ăn" Đông Phương Dịch Hàn ôm lấy Thương Lung Tinh, không để ý tới vẻ mặt mọi người kinh ngạc, đi thẳng ra bên ngoài cửa cung.
"Hàn, thả ta xuống á..., ta có thể đi, chàng không cần phải khẩn trương như vậy nha! Mỗi ngày không phải ta đều ăn rất dinh dưỡng sao?" Thương Lung Tinh không nói nhìn Đông Phương Dịch Hàn, hắn cần phải long trọng như vậy sao? Vẫn còn ôm nàng, không mệt sao?
"Không được, ta ôm nàng đi, không thể để cho nàng mệt, còn có về sau ăn nhiều tổ yến thuốc bổ một chút, ta muốn dưỡng nàng thật khỏe mạnh" Đông Phương Dịch Hàn liếc nhìn nàng một cái, vẻ mặt kiên định. Trong lòng càng thêm kích động cực kỳ, đây là đứa bé đầu tiên của bọn họ, hắn nhất định phải chăm sóc các nàng thật tốt .
"Ách, khỏe? Chẳng lẽ chàng muốn dưỡng ta thành heo, làm thịt bán chứ?" Thương Lung Tinh nghe vậy, cái trán xẹt qua mấy vạch đen, khóe miệng co giật, đây là hắn đang làm gì? Bây giờ chỉ là thời gian đầu nàng mang thai mà thôi đấy.