• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Kim Phượng
Beta: Um-um, Sư Tử Cưỡi Gà

"Gia, tra được rồi, tối hôm qua hình như Nam Cung Hành Vân có tới, người nói có phải vương phi đi với hắn không?" Tiểu Ức vội vàng chạy vào, lập tức nói kết quả tra được ra.

"Cái gì? Hắn đã tới?"

Sắc mặt Đông Phương Dịch Hàn chợt biến, gương mặt tuấn tú tối tăm như sắt, không trách được bản lĩnh nàng tốt như vậy lại mất tích không rõ nguyên nhân. Nhưng nàng tự nguyện rời đi với hắn ta sao? Nàng thật sự không cần hắn nữa sao? Tay lập tức nắm thành quyền, l.q.đ dường như đang run rẩy...

"Á, phải... Đúng vậy, gia, vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào?" Tiểu Ức hậu tri hậu giác phát hiện Đông Phương Dịch Hàn có vẻ không thích hợp, lqđ tay gãi đầu, có chút ngập ngừng hỏi.

"Chuẩn bị một chút, ta muốn đến biên giới!" Đông Phương Dịch Hàn lạnh mặt, nhấn rõ từng chữ.

"A? Gia, người phải đi. . . Vậy nơi này làm sao bây giờ?" Hướng Nhất vừa nghe vậy, vội vàng tiến lên trước, có chút nóng nảy hỏi.

"Nơi này do tiểu Ức tạm quản, không có việc gì! Hiện tại ta cũng không thể lo nhiều như vậy, nhất định phải biết rõ đến cùng là có chuyện gì xảy ra!"

Đông Phương Dịch Hàn lạnh lùng lên tiếng, trong lòng cũng đang rung động, Lung nhi, nàng thật sự đi với hắn, không cần ta nữa sao? Hay còn có nguyên nhân nào khác? Nhưng mặc kệ như thế nào ta cũng không thể nào buông tay, nàng chờ đi. . .

"Dạ, vậy thuộc hạ lập tức đi chuẩn bị!" Hướng Nhất gật đầu, lập tức xoay người rời đi bắt tay vào chuẩn bị.

Thương Lung Tình từ từ tỉnh lại, phát hiện mình ở trên xe ngựa, hơn nữa cả người không có sức, nhất thời tức giận không thôi. Đáng chết, nàng quá sơ suất, lại có thể bị hắn tính toán! Nam Cung Hành Vân này rốt cuộc muốn làm gì?

"Nàng đã tỉnh?" Vẻ mặt Nam Cung Hành Vân dịu dàng nhìn Thương Lung Tình.

"Đến tột cùng ngươi muốn làm gì? Vì sao phải làm vậy với ta?"

Sắc mặt Thương Lung Tình lạnh nhạt, bình tĩnh lại rồi lạnh lùng hỏi. Thật ra trong lòng nàng rất phiền muộn, hình như người này khá hiểu nàng, lấy hết tất cả thuốc trên người nàng, còn hạ Nhuyễn Cốt Tán với nàng, để cả người nàng không còn sức, không cách nào rời khỏi.

"Lung Tình, nàng đừng tức giận, qua biên cảnh, trở về Địa Long Quốc, ta sẽ cho nàng thuốc giải, bây giờ nàng chỉ có thể chịu chút uất ức, sau này ta sẽ bồi thường cho nàng thật tốt!" Nam Cung Hành Vân nghe vậy, thâm tình ngắm nhìn nàng, llêqquyýđônn thản nhiên giải thích. Người hay vật Nam Cung Hành Vân hắn muốn có được thì nhất định sẽ nghĩ biện pháp lấy cho bằng được. Nàng cũng không ngoại lệ. . .

"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Ngươi cảm thấy nếu ta đến Địa Long Quốc thì sẽ không có cách gì sao?" Thương Lung Tình nhíu mày, vẻ mặt lạnh nhạt.

"Cho dù thế nào nàng cũng sẽ cho ta cơ hội, không phải sao? Ở đây vài ngày, nói không chừng nàng cũng sẽ. . ."

"Không thể nào!" Nam Cung Hành Vân tự mình mừng rỡ nhìn Thương Lung Tình, nói đến một nửa lại bị nàng lạnh lùng cắt đứt.

"Tại sao? Nàng cứ muốn giữ khư khư cho hắn ta như vậy sao?" Nam Cung Hành Vân nghe thế, sắc mặt chợt biến, có chút khó tin. Hắn không hiểu rốt cuộc Đông Phương Dịch Hàn đó có gì tốt, đáng để nàng liều chết hi sinh đi theo hắn ta như vậy?

"Đây là chuyện của ta, không nhọc ngươi lo lắng, ngươi vẫn nên thả ta đi đi?"

"Không thể nào, nếu nàng đã chưa từ bỏ ý định, vậy thì chờ hắn ta chết trước mặt nàng, nàng sẽ chết tâm chứ?"

“Có ý gì?”

"Hừ, nàng cảm thấy đột nhiên không thấy nàng nữa, hắn sẽ thờ ơ sao? Nếu hắn đuổi theo, nhất định sẽ để hắn có đi không có về!" Tay Nam Cung Hành Vân gắt gao nắm thành quyền, l^q'đ gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, hai mắt sắp nứt ra, gương mặt đẹp trai thêm một phần dữ tợn.

"Thật sao? Vậy ngươi cũng phải có bản lĩnh đó, ta muốn nhìn xem rốt cuộc ngươi có bản lĩnh gì để chàng phải chịu như thế!" Sắc mặt Thương Lung Tình vẫn lạnh nhạt, nhưng giọng nói lại trở nên bén nhọn, một tia sáng lóe và sự khát máu thoáng qua trong mắt.

"Được, nàng chờ đi, ta không tin không trừng trị được hắn!" Nam Cung Hành Vân nghe vậy, càng thêm tức giận không thôi, phất tay áo, xoay người xuống xe ngựa.

Tay Thương Lung Tình vỗ vỗ trán, hối hận lúc đầu đã không làm khác đi. Ban đầu nếu không cứu hắn thì hiện tại sẽ không rước lấy phiền toái này, thật là ra quân bất lợi. Người này biết nàng am hiểu y thuật, nên ngăn chặn tất cả những thứ có liên quan đến y dược trên người nàng, hình như còn muốn giam lỏng nàng cho đến khi trở về Địa Long Quốc.

Bất chợt, ánh mắt nàng lạnh lẽo, hừ, hắn không khỏi quá xem thường nàng rồi? Chỉ chút thủ đoạn này đã muốn giam cầm nàng sao? Nhưng mà bây giờ nàng phải nhìn xem đến tột cùng hắn muốn làm gì? Sớm muộn gì cũng sẽ tính toán rõ ràng với hắn về khoản nợ này.

"Cô nương, đến khách điếm rồi, xuống đây sao?" Ngoài xe ngựa vang lên tiếng của hộ vệ, như đang chờ đợi câu trả lời của nàng.

Thương Lung Tình từ từ đi ra, xuống xe ngựa. Tự mình đi lại không thành vấn đề, nhưng cả người không sử dụng được sức lực. Xem ra nàng phải sớm nghĩ cách giải quyết vấn đề trên người thì mới có thể đề phòng tốt hơn.

"Ơ, không phải Tiêu Dao Vương phi sao? Sao thế? Muốn cho Tiêu Dao Vương đội nón xanh nữa à?" Nam Cung Nguyệt đi tới từ nơi không xa, lqđ vẻ mặt âm u nhìn Thương Lung Tình, nhẹ nhàng mỉa mai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK