Lúc Đông Phương Dịch Hàn đi vào trong phòng, thì nhìn thấy Thương Lung Tình đang nằm trên giường nệm nghỉ ngơi, hắn bước tới nhẹ nhàng, ngồi khom người xuống, ánh mắt chứa chan tình cảm nhìn mặt nàng, vẻ mặt càng trở nên dịu dàng và nuông chiều hơn, nhịn không được cúi đầu mà hôn nhẹ lên trán nàng.
Lúc hắn vừa mới bước vào, thì Thương Lung Tình đã biết, chẳng qua nàng tiếp tục giả bộ ngủ mà thôi, muốn biết tiếp theo hắn sẽ làm gì? Không ngờ rằng lại như thế này, trong khoảng thời gian ngắn không kịp phản ứng.
“Lung nhi, ta ôm nàng lên giường ngủ.” Bỗng nhiên Đông Phương Dịch Hàn khẽ nhíu mày, có hơi đau lòng thì thào tự nói. Hắn sợ nàng ngủ ở nơi đó không thoải mái, vậy thì lên giường nằm chẳng phải tốt hơn sao?
“Không cần, thiếp chỉ nghỉ ngơi một lát thôi.” Thương Lung Tình nghe vậy, chậm rãi mở mắt ra, vẻ mặt mơ màng nhìn hắn nói. Trong lòng nàng hơi kinh ngạc, Đông Phương Dịch Hàn này vậy mà lại chăm sóc nàng cẩn thận, rõ ràng còn sợ nàng nằm ở chỗ này không thoải mái?
“Có phải ta đánh thức nàng hay không?” Đông Phương Dịch Hàn có hơi mất tự nhiên nói, trên gương mặt xuất hiện thoáng qua màu đỏ ửng nhàn nhạt hiếm thấy.
“Không có, Lý Mị Nhi kia đi rồi?” Thương Lung Tình ngồi dậy, dửng dưng hỏi han. Ánh mắt thích thú nhìn đôi má hơi đỏ ửng kia của Đông Phương Dịch Hàn, không nghĩ tới người này vẫn còn rất ngây thơ, mới như vậy mà đã xấu hổ?
“Ừ, đi rồi, Lung nhi, nàng muốn xử lí nữ nhân đó thế nào?” Đông Phương Dịch Hàn có vẻ đăm chiêu hỏi Thương Lung Tình, hắn muốn lắng nghe ý kiến của nàng thử xem, muốn biết nàng có phương pháp gì hay để đuổi đi những nữ nhân nhàm chán kia không.
“Xử lí? Chàng bỏ được sao? Nữ nhân trong hậu viện chàng nhiều như vậy, không sợ thiếp sẽ hành hạ các nàng sao?” Thương Lung Tình cố ý giả ngu, cũng không nhìn hắn, hơi nhíu mày nói.
“Lung nhi, nếu nàng thích làm như thế nào vậy thì làm thế đó, từ lúc bắt đầu ta chỉ để ý một mình nàng thôi.” Đông Phương Dịch Hàn vừa nghe Thương Lung Tình nói, hơi nhíu mày, có hơi vội vàng giải thích. Hắn mới không cần hậu viện có nhiều nữ nhân, chỉ cần một mình Thương Lung Tình là đủ, nàng muốn thế nào đều được.
“Thật chứ? Chàng không sợ đến lúc đó gặp phiền phức sao?” Bỗng nhiên Thương Lung Tình xoay mặt về phía hắn, nhẹ nhàng cười, có hơi mị hoặc nhìn hắn nói.
“Sẽ không, có nhiều phiền phức hơn nữa cũng là do ta kết thúc.” Đông Phương Dịch Hàn không chút nghĩ ngợi trả lời, chỉ cần Thương Lung Tình vui vẻ, hắn có thể vì nàng mà làm bất cứ chuyện gì, ánh mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp đẽ kia của nàng, có ý nghĩ xúc động muốn hôn nàng.
Diê~n Đa`n Lê^ Qui Đôn
“Được thôi? Thiếp mới không nhàm chán thế đâu, chỉ có điều, thiếp thích yên tĩnh, hy vọng những nữ nhân đó đừng quá sôi nổi, bằng không thì thiếp cũng không khách sáo.” Thương Lung Tình đứng lên, vừa đi ra ngoài, vừa nói. Dường như trong lòng rất lộn xộn mà vươn vai, nhìn bầu trời xanh thẳm.
“À, Lung nhi yên tâm, ta sẽ xử lí tốt.” Đông Phương Dịch Hàn nghe vậy, đúng là có hơi sững sờ, ý tứ của nàng là chấp nhận hắn, gợi ý cho hắn đi xử lí những nữ nhân kia sao? Trong lòng không khỏi sung sướng mà đứng dậy, cuối cùng hắn có thể không cần cả ngày phải lo lắng đề phòng nàng rời đi rồi.
Thương Lung Tình không đáp lại câu nói của hắn, nhưng nghĩ về ngày nọ mà lâm vào trầm tư... Ngay cả lúc bị Đông Phương Dịch Hàn ôm vào lòng cũng chưa phát hiện ra có gì không thích hợp. Đến khi phản ứng kịp, lại trong một lúc bị nụ cười nhẹ của tên Đông Phương Dịch Hàn yêu nghiệt quỷ quái kia mê hoặc, cuối cùng cũng không nhúc nhích để mặc hắn ôm.
“Tỷ tỷ, mấy ngày nay tỷ đang vội việc gì vậy? Đệ tìm mãi mà không thấy tỷ.” Đúng lúc này, Âu Dương Thăng mang vẻ mặt phấn khởi từ bên ngoài chạy vào, lớn tiếng hỏi Thương Lung Tình.
Đông Phương Dịch Hàn lạnh lùng nhìn Âu Dương Thăng nọ, trong nháy mắt sắc mặt cực kỳ khó coi, hắn thật vất vả mới cùng Thương Lung Tình có không khí ấm áp như vậy, lại bị tên tiểu tử thối này phá hủy, xem ra phải tìm chút chuyện cho nó làm rồi...
Thương Lung Tình nghe vậy, muốn rời khỏi vòng ôm của Đông Phương Dịch Hàn, lại phát hiện bị hắn giam cầm vào trong ngực, không thể động đậy. Sau cùng, chỉ có thể để tùy ý hắn ôm, nhìn Âu Dương Thăng nói: “Mấy ngày nay đúng là có việc vội, đệ có chuyện gì sao?”
“Dạ, tỷ tỷ, vết thương của đệ đã khỏi rồi, đệ có thể đến khu vực gần đây chơi đùa không?” Vẻ mặt Âu Dương Thăng hồn nhiên, có hơi chờ mong nói, trong con ngươi hiện lên vẻ thâm trầm khiến người ta khó mà phát hiện.
“Có thể, nhưng mà đệ phải cẩn thận một chút, đừng làm bậy mà gây họa.” Thương Lung Tình nhìn Âu Dương Thăng, vẻ mặt mang ý cười nói. Trong lòng nàng đã sớm coi Âu Dương Thăng như đệ đệ ruột mà yêu thương. Phần tình thân này khó có được, chỉ có chính nàng mới cảm nhận được.
“Được, tỷ tỷ đệ biết rõ rồi, đệ sẽ cẩn thận.” Âu Dương Thăng vui vẻ gật gật đầu. Trong lòng có hơi lo âu sầu não, sợ Thương Lung Tình biết được thân phận thật của nó thì sẽ giận nó, không để ý tới nó nữa...
“Ừ, đi đi.” Thương Lung Tình gật đầu, ý bảo nó có thể đi rồi.
“Được, đệ đi ra ngoài trước đây.” Sau khi Âu Dương Thăng nhìn chăm chú Đông Phương Dịch Hàn, phất tay với Thương Lung Tình, rồi chạy ra ngoài.
Đông Phương Dịch Hàn có hơi buồn bực nhìn Âu Dương Thăng vừa chạy đi, sau đó lại dùng vẻ mặt buồn bả cúi đầu nhìn Thương Lung Tình, còn tỏ vẻ đáng thương tội nghiệp nói: “Lung nhi, nàng thật không công bằng, vì sao đối xử với tên tiểu tử kia tốt như vậy, còn đối xử với ta lại thờ ơ?”
Thương Lung Tình nghe vậy, khóe miệng giật giật, rốt cuộc nam nhân yêu nghiệt này muốn làm gì? Có thể đừng nhàm chán như vậy không? Nàng đối xử thờ ơ với hắn khi nào chứ? Nhìn dáng vẻ đó của hắn, không nói gì, chỉ có thể lựa chọn không thèm để ý đến lời hắn nói, thản nhiên dựa vào trong lòng hắn lặng im.
Dường như Đông Phương Dịch Hàn biết Thương Lung Tình không thèm để ý tới lời hắn nói, nên chỉ ôm nàng chặt chẽ, dừng một lát, có hơi căng thẳng nói: “Lung nhi, ngày mai nàng cùng ta đi xem hoàng cung được không?”