Editor: Kim Phượng
Beta: Um-um, Sư Tử Cưỡi Gà
"A, không đi, vậy ở đây làm gì chứ?" Thương Lung Tình cười lạnh thành tiếng, lạnh nhạt nhìn bọn họ, không hề sợ hãi chút nào.
"Hừ, ngươi thật sự rất tự tại!" Nam Cung Nguyệt khẽ hừ một tiếng, rất bất mãn, ánh mắt nhìn chăm chú vào Đông Phương Dịch Hàn, trong mắt thoáng qua một tình yêu say đắm, si tình nói: "Đông Phương Dịch Hàn, bổn cung hỏi chàng một lần nữa, chàng thật sự lựa chọn nàng ta, không hối hận sao?"
"Vì sao phải hối hận, nàng là thê tử duy nhất của đời ta, bất kỳ ai cũng không thể thay đổi quyết định của bổn vương, l^q'đ ngay cả nhìn trộm cũng không được!" Đông Phương Dịch Hàn khẽ hừ một tiếng, giọng nói lạnh lùng, không cho phép nghi ngờ.
"Chàng. . . Được, vậy ta sẽ thành toàn cho chàng, do chàng vô tình trước, đừng trách bổn cung vô tâm!" Lúc này mặt mũi của Nam Cung Nguyệt rất dữ tợn, lướt qua vẻ ác độc, kiên quyết nói.
"Nguyệt nhi, muội còn nói nhảm với hắn làm gì? Nếu hắn thật sự có ý với muội thì đã sớm cưới muội rồi, cần gì phải chờ tới bây giờ!" Nam Cung Hành Vân nhìn hai người đang ôm nhau, trong lòng hận không thể lập tức tách bọn họ ra. Tay nắm thật chặt, dường như đang ẩn nhẫn điều gì, lạnh nhạt trào phúng.
Vẻ mặt của Nam Cung Nguyệt như bị roi quất, âm trầm đáng sợ như bão táp sắp kéo đến. Nhìn chằm chằm Đông Phương Dịch Hàn và Thương Lung Tình, chợt cười lên ha hả: "Nếu đã như vậy thì đừng hối hận!"
Sắc mặt nàng ta bỗng kì dị, không biết trong miệng đang lẩm bẩm cái gì, mắt không chuyển động nhìn chằm chằm Đông Phương Dịch Hàn, hình như muốn xem hắn có phải có gì đó không thích hợp không. Nhưng kết quả lại khiến nàng ta thất vọng.
"Chàng... tại sao chàng không có chút cảm giác nào? Chẳng lẽ không đau đớn sao?" Mặt Nam Cung Nguyệt không thể tin nhìn chằm chằm Đông Phương Dịch Hàn, có vẻ rất khó hiểu, tay chỉ vào hắn, run rẩy.
"Hừ, khiến ngươi thất vọng rồi đúng không? Nói cho ngươi biết cũng được, cổ độc của bổn vương đã sớm được giải, bây giờ ngươi khởi động cổ độc hoàn toàn không thể khống chế được ta!" Đông Phương Dịch Hàn nghe vậy, nhẹ nhàng liếc nhìn nàng ta một cái, trong mắt lộ vẻ khinh thường.
"Không, không, làm sao có thể, làm sao chàng có thể không sao? Làm sao có thể giải được cổ độc?"
"Tại sao không thể? Bây giờ chẳng phải bổn vương đang khoẻ mạnh đứng đây sao? Ngươi cho rằng dùng cổ độc này là có thể khống chế bổn vương à? Quả thật si tâm vọng tưởng, lqđ có lẽ ngươi nên lo lắng cho bản thân mình đi?"
Đông Phương Dịch Hàn vừa dứt lời, chỉ thấy Nam Cung Nguyệt thét lên một tiếng “A”, cả người ngã trên mặt đất, mặt mũi vặn vẹo, mũi chảy máu, gương mặt mềm mại trong nháy mắt trở nên xấu xí không chịu nổi, trông vô cùng thê thảm, thật khiến người ta ghê tởm không thôi.
Nam Cung Hành Vân thấy thế, có phần kinh ngạc, hắn chẳng thể nghĩ tới sẽ là kết quả thế này, bước chân vô thức lui về phía sau vài bước, trong mắt lộ vẻ khó tin.
"Hừ, đừng tưởng rằng như vậy thì các ngươi có thể rời đi, người đâu, bắt bọn họ lại cho ta!" Sau khi kinh ngạc Nam Cung Hành Vân hồi hồn lập tức tức giận rống to.
"Nam Cung Hành Vân, ngươi làm gì thế? Ngươi chắc chắn muốn bao vây chúng ta như vậy sao?" Thương Lung Tình lạnh nhạt nhìn hắn, trong mắt thoáng qua vẻ thất vọng, nàng không ngờ hắn chính là loại người này.
"Chỉ cần nàng đồng ý ở lại, ta sẽ không làm khó dễ hắn!" Nam Cung Hành Vân thâm tình nhìn Thương Lung Tình, trong mắt xuất hiện sự không cam lòng và chờ mong.
"Không thể nào, nàng vĩnh viễn là thê tử của Đông Phương Dịch Hàn ta, ngươi đừng hòng nhúng chàm!" Đông Phương Dịch Hàn nghe vậy, khẩn trương ôm chặt Thương Lung Tình, tức giận gầm nhẹ, toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh lùng và lệ khí nồng đậm.
"Hừ, thật sao? Vậy phải xem bản lĩnh của ngươi!" Vẻ mặt Nam Cung Hành Vân âm u, hừ nhẹ nói. Tay khẽ vung lên, một nhóm người chạy vào, cầm đao kiếm trong tay bao vây bọn họ, chờ chỉ thị.
"Lung nhi, nàng cẩn thận một chút, đừng để bọn họ thương tổn!" Đông Phương Dịch Hàn cúi đầu nhìn qua Thương Lung Tình, quan tâm dặn dò.
"Không sao đâu, không cần lo lắng cho ta, tự ta sẽ chăm sóc tốt cho mình!" Thương Lung Tình biết hắn quan tâm nàng, trong lòng ấm áp, lạnh nhạt nói, trong lòng đang tính toán một canh giờ sắp tới rồi, l.q.đ vậy thuốc trên người nàng cũng sắp phát huy tác dụng.
"Đủ rồi, hai người các ngươi dám ân ái trước mặt bổn vương, chịu chết đi!" Nam Cung Hành Vân âm trầm nhìn hai người bọn họ đang nhu tình mật ý trò chuyện với nhau, tức giận lên tiếng.
"Hừ, chịu chết, còn chưa biết là ai đâu!" Đông Phương Dịch Hàn khẽ hừ một tiếng, vung tay lên, chỉ nghe bốn phía ‘A’ một tiếng, một đám người ngã xuống.
Trong mắt Nam Cung Hành Vân thoáng qua vẻ không tưởng tượng nổi, không ngờ võ công của Đông Phương Dịch Hàn tốt như vậy, hắn vẫn luôn cho rằng hắn ta là kẻ bệnh tật, phóng đãng truỵ lạc.
"Hừ, một lũ vô dụng, bổn vương đấu với ngươi một trận!" Nam Cung Hành Vân nhìn một đám người ngã dưới đất, khẽ hừ một tiếng, ánh mắt âm hiểm nhìn Đông Phương Dịch Hàn nói.
"Lung nhi, nàng đứng cho vững, coi chừng thương tổn đến nàng!" Đông Phương Dịch Hàn đẩy nhẹ Thương Lung Tình ra, lạnh nhạt nói.
"Được, cẩn thận một chút!" Thương Lung Tình gật đầu, lui về phía sau vài bước, ánh mắt căng thẳng nhìn chằm chằm bọn họ.
Thân pháp của Đông Phương Dịch Hàn rất quỷ mị, như gió như điện, bỗng nhiên áp sát sau lưng Nam Cung Hành Vân, vung chưởng đánh ra, mà Nam Cung Hành Vân lại không xoay người, trở tay đánh trả một chưởng, ý muốn lấy cứng đối cứng. Trong nháy mắt, thủ pháp của hai người đã san bằng tiểu viện.
"Hừ, xem ra nhiều năm như vậy Tiêu Dao Vương là giả heo ăn thịt hổ à?" Nam Cung Hành Vân thở hồng hộc, châm chọc nói.
"A, quá khen, Vân vương chẳng qua cũng chỉ như thế!" Đông Phương Dịch Hàn khẽ hừ một tiếng, khinh thường nói.
"Ngươi. . ."
Nam Cung Hành Vân đỏ cả mặt, tức giận tăng cao, hô một tiếng lập tức đánh về phía ngực của Đông Phương Dịch Hàn, tiến thẳng đến giữa ngực, nhắm ngay chỗ hiểm.
Bước chân Đông Phương Dịch Hàn chuyển động, đã sớm tránh qua, thân hình nhanh chóng tránh một bên, llêquýđônn duỗi ngón tay đâm lên lưng hắn ta, nhưng tay trái của Nam Cung Hành Vân cũng vung về phía sau, trong thủ chứa công. Qua hết mấy chiêu, chưởng thế của hắn ta nhanh dần, chưởng lực sắc bén.
Cứ như vậy, hai người có qua có lại, đấu hơn nửa canh giờ, Thương Lung Tình nhìn đến hoa cả mắt, trong lòng không khỏi cảm thán, người cổ đại thật giỏi, nội công và võ lực kết hợp lại, trông lợi hại như vậy. Trong mắt lộ vẻ kinh ngạc, không ngờ võ công của Nam Cung Hành Vân cũng tinh anh như thế.
"Hàn, đánh nhanh thắng nhanh!" Thương Lung Tình thật sự không có kiên nhẫn xem bọn họ cứ tiếp tục đánh mãi, lạnh nhạt lên tiếng. Cả người tràn ngập hơi thở lạnh lùng.
"Được!" Đông Phương Dịch Hàn đáp một tiếng, miệng cười nhếch lên, nhanh chóng ra tay, tăng nhanh tốc độ, một chưởng trúng ngực Nam Cung Hành Vân.
Chỉ thấy ‘Phốc’ một tiếng, Nam Cung Hành Vân phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, nét mặt không thể tưởng tượng nổi. Hắn vốn tưởng rằng sẽ đánh ngang tay với hắn ta, lại không nghĩ rằng thực lực của hắn ta cao hơn tưởng tượng của hắn rất nhiều.
"Thế nào, phục chưa?"
Đông Phương Dịch Hàn đứng trước mặt Nam Cung Hành Vân, lạnh lùng lên tiếng. Một chưởng này của hắn đánh xuống không chết cũng tàn phế, trong lòng hắn sẽ không cho bất cứ kẻ địch nào có cơ hội phản kháng, như lời của Thương Lung Tình, ra chiêu trí mạng, mới là cách trả thù tốt nhất với kẻ địch. Để tránh bản thân lo lắng về sau.
"Khụ khụ, ngươi. . ." Nam Cung Hành Vân vỗ bờ ngực đau đớn, ho khan vài tiếng, nét mặt hung ác nham hiểm, trong lòng hắn vô cùng không cam tâm, tại sao lại bại bởi hắn ta chứ? Vậy mà sự thật đã phơi bày trước mắt làm hắn không thể không khuất phục.
"Nam Cung Hành Vân, nếu ngươi không đến trêu chọc bổn vương, bổn vương chưa từng nghĩ sẽ muốn mạng của ngươi, l^q'đ muốn trách cũng chỉ có thể trách ngươi quá mức si tâm vọng tưởng, lại dám có ý nghĩ không an phận với Lung nhi!"
Đông Phương Dịch Hàn híp mắt nhìn Nam Cung Hành Vân, lạnh lùng nhấn mạnh từng chữ. Trong lòng hắn không ai có thể quan trọng bằng Lung nhi của hắn, hắn cũng quyết không cho phép bất kỳ ai tới dòm ngó người của hắn. Đối với kẻ địch hắn quyết không nương tay.
"Hừ, bây giờ ngươi giết chết ta rồi, không sợ đến lúc đó người của Địa Long Quốc truy cứu sao?" Nam Cung Hành Vân rất không phục, mặt mũi vặn vẹo, không cam lòng nói.
"Hừ, do ngươi bắt cóc Vương phi của bổn vương trước, còn dám nói lý sao? Huống chi nơi này đã ở ngoài Thiên Long Quốc, cũng không phải là trách nhiệm của Thiên Long Quốc, ngươi cảm thấy có thể truy cứu gì chứ?" Đông Phương Dịch Hàn nặng nề hừ một tiếng, vẻ mặt âm trầm, trong mắt thoáng qua sát khí.
"Ngươi. . ." Vì lời của hắn mà Nam Cung Hành Vân càng tức giận không thôi, tay chỉ vào hắn, nhưng không nói nổi một câu.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân hỗn loạn của một đám người, còn có vài tiếng kêu thảm thiết khiến hắn ta nhất thời có chút kinh ngạc, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Chỉ thấy đám người Hướng Nhất hăm hở đi vào: "Gia, người không sao chứ?"
Nam Cung Hành Vân hơi kinh ngạc, không ngờ là người của Đông Phương Dịch Hàn, vẻ mặt không cam lòng, vì sao hắn lại thua bởi hắn ta? Bỗng nhiên, ánh mắt nhìn về phía Thương Lung Tình, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, hai mắt muốn nứt ra, xuất hiện quỷ kế, hắn muốn nàng chôn theo. Thừa dịp bọn Đông Phương Dịch Hàn không chú ý, cầm một đoạn kiếm lên, dùng hết toàn lực huy động chưởng phong đánh về phía Thương Lung Tình.
"Lung nhi, cẩn thận!"
Đông Phương Dịch Hàn "Ừ" một tiếng đáp lại người của hắn, khóe mắt liếc về phía Nam Cung Hành Vân, lqđ không ngờ phát hiện hành động của hắn ta, nhanh chóng ra tay, chỉ thấy ‘Phốc’ một tiếng, Nam Cung Hành Vân té xuống đất, máu chảy không ngừng, gương mặt không cam lòng nhưng có chút hả hê nhìn Đông Phương Dịch Hàn.
Danh Sách Chương: