Thương Lung Tình đẩy hắn một cái, lạnh lùng nói: "Đúng thì thế nào? Ngươi quản được sao?"
Đông Phương Dịch Hàn hí mắt nhìn xuống Phó môn chủ kỳ trang, vừa nhìn về phía Thương Lung Tình, toàn thân tản ra hơi thở lạnh lùng. Đưa tay ôm lấy Thương Lung Tình, yêu mỵ nói: "Ta biết nàng đang nói đùa, nếu thật sự coi trọng hắn, ta liền giết hắn. "
Thương Lung Tình nhíu mày, vẻ mặt tràn đầy hài hước, tùy ý nói: "Ta cứ nhìn người khác thì ngươi có thể diệt được bao nhiêu?"
Đông Phương Dịch Hàn nghe thấy, trên đỉnh đầu giống như bay qua một đám quạ đen, sắc mặt đen như đáy nồi, vẻ mặt tràn đầy chiếm giữ và bá đạo, cường thế nói: "Vậy tới một người ta giết một người, tới một đôi diệt một đôi, ai dám dòm ngó đến nàng, ta liền phế kẻ đó, nếu nàng không tin, vậy thì thử xem. "
"Là sao? Ngươi xác định ngươi có bản lãnh đó?" Thương Lung Tình khinh bỉ nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói.
"Thiên hạ này còn không có người ta không dám động, nàng có thể thử." Giọng nói Đông Phương Dịch Hàn đầy khí phách, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Cả người tản mát ra khí chất cao quý và sự uy hiếp khiến người khác không thể bỏ qua, khiến Thương Lung Tình không khỏi sửng sốt, hiển nhiên là không nghĩ tới hắn nghiêm túc như vậy.
Mà lúc này Phó môn chủ ở cách đó không xa ánh mắt quái dị tò mò nhìn bọn họ, đầu nghiêng về phía Thương Lung Tình, không có chút nào chú ý đến vẻ mặt không vui của Đông Phương Dịch Hàn.
Thương Lung Tình cau mày, kỳ quặc nhìn Đông Phương Dịch Hàn, lạnh nhạt nói tiếp: " Chưa bao giờ ta làm chuyện không nắm chắc, thử thì miễn đi. "
Đông Phương Dịch Hàn sửng sốt, đột nhiên khóe môi nhất câu, lộ ra nụ cười mị hoặc, thần sắc vui vẻ: "Đúng vậy, ai dám tới trực tiếp diệt, không cần thử, nàng cũng bớt phiền không ít. "
Môi Thương Lung Tình co quắp, ý của nàng căn bản không phải là thế này, sao vào trong miệng của hắn lại ra như vậy chứ?
Quay người xem thường, quyết định không để ý tới hắn, nhẹ nhàng cầm lên một ly trà, nhàn nhã uống.
Ở nơi xa một ánh mắt ác độc nhìn chăm chú vào Thương Lung Tình, hận không thể thiên đao vạn quả nàng.
"Chuẩn bị xong chưa?" Một nữ nhân ăn mặc cao quý hung tợn nói. Vẻ mặt tràn đầy ác độc cùng đắc ý, khuôn mặt âm u.
"Đều chuẩn bị xong, phu nhân yên tâm." Đứng ở bên cạnh là một thiếp thân nha hoàn có lòng tin mười phần trả lời.
"Nhớ, chỉ cho phép thành công, không cho thất bại." Phụ nhân kia hết sức hài lòng gật đầu, lần nữa giao phó.
Phụ nhân kia cũng chính là Dương Tú Nhi, trên khuôn mặt nhu mỹ của bà lộ ra sự ác độc, xoay người rời đi.
Ở trên đại sảnh, mặc dù mọi người ngoài dự đoán lần này nhân vật đặc biệt trình diện, nhưng cũng không đi truy cứu, lúc này đều có hai ba nhóm người tụ tập với nhau nói chuyện, chờ đợi nhân vật chính lên màn, yến hội sẽ bắt đầu. . .
Thời điểm lúc mọi người nói chuyện về thời tiết, Thương Minh cười cười tiến vào đại sảnh, giọng nói vang dội lại có địa: "Hôm nay là sinh thần lão phu, đa tạ các vị đã đến chúc mừng, mọi người tận tình vui sướng, không cần câu nệ. . ."
Lời này vừa nói ra, tất cả đã thấy nhân vật chính đến nơi, rối rít đi lên dâng lễ vật , bày tỏ chúc mừng. Thương Lung Tình nhạt nhẽo nhìn một đống lớn lễ vật, lông mày nhếch lên, quyền quý ở cổ đại này không thể xem thường nha! Nhiều lễ vật như vậy, đưa đến thế kỷ 21, thành đồ cổ, giá cả không biết phải mấy triệu. Những người này thật là đủ xa xỉ, tùy tiện vừa ra tay đều là lấy ra đồ gì đó giá trị liên thành.
"Tiểu thư, lễ vật của người giờ mang lên sao?" Mộng Vũ thấp giọng hỏi Thương Lung Tình, thần sắc tràn ngập tò mò, đêm qua nhìn nàng bận rộn hơn nửa ngày trong phòng bếp, không biết là làm gì?
"Ừ, lấy vào đi. Cẩn thận một chút, chớ đụng phải." Thương Lung Tình nhìn ánh mắt tò mò của nàng, khẽ cười lên tiếng, giao phó.
Khi Mộng Vũ cầm một bánh sinh nhật cao ba tầng tiến vào đại sảnh, tiếng vang ầm ỹ trong đại sảnh lập tức yên tĩnh trở lại, mọi người tò mò trợn mắt há mồm nhìn chiếc bánh sinh nhật kia cao khoảng nửa thước, không biết là vật gì? Mặt theo mang nghi ngờ nhìn lễ vật thần bí này chờ đợi giải đáp.
Đông Phương Dịch Hàn nhìn vẻ mặt bình tĩnh Thương Lung Tình, thần sắc thoáng qua một luồng kinh ngạc, không nghĩ nàng lấy ra lễ vật đặc biệt như thế, nhìn như có thể ăn, cũng không biết vật kia làm ra sao? Hắn đi qua rất nhiều nơi, nhưng lần đầu tiên thấy vật kia. Trong lòng cũng hứng thú tìm tòi nghiên cứu hơn đối với Thương Lung Tình.
"Lão gia, đây là lễ vật tiểu thư chuẩn bị cho sinh thần của ngài. " Mộng Vũ tự hào nói, nhìn nhiều người phú quý như vậy, lại không hiểu vật này, hiển nhiên đã nói lên thứ này có chỗ hơn người, tặng một lễ vật đặc biệt như vậy, so với người tặng vàng bạc châu báu gì kia có vẻ ý tứ hơn nhiều.
"Ha ha, tốt, vật đặc biệt như thế, lão phu vẫn là nhìn thấy lần đầu tiên đây." Thương Minh mặt mày hớn hở nhìn Thương Lung Tình, trong ánh mắt tràn đầy thương yêu cùng cưng chiều, tự hào nói.
Khóe miệng Thương Lung Tình giật giật, bánh sinh nhật này là do nửa đêm hôm qua nàng nhiệt huyết sôi trào làm ra, căn bản không nghĩ đến phản ứng mọi người như vậy. Nàng chỉ vì không chuẩn bị cái lễ vật quan trọng gì, mới làm cái bánh sinh nhật này, không nghĩ rằng bây giờ lại trở thành tiêu điểm.