Thương Lung Tình sững sờ, người này đang tức giận sao? Nàng chẳng qua chỉ trả lại ngọc bội mà thôi, có cần thiết phải không? Huống chi cũng không phải là hắn tặng, mà do ngày đó nàng thuận tay lấy từ trên người hắn xuống. Có thể lấy nó làm lễ vật sao? Nếu là vậy thì tư duy của hắn thật khác người mà.
“ Vậy ta sẽ lấy vật này làm quà đáp lễ của ngươi, được chứ?” Trong lúc Thương Lung Tình sững sờ thì Dịch Thủy Hàn đã rút chiếc trâm cài tóc lóng lánh từ trên đầu nàng, bỏ vào ống tay áo, lạnh nhạt nói.
Thương Lung Tình cảm thấy khóe miệng giật giật, cái gì đây? Đâu phải nàng định tình với hắn, vì sao phải làm cuộc trao đổi? Vẻ mặt không vui nói: “ Ta có nói sẽ cho ngươi sao? Trả lại cho ta...”
“ Ta còn có chuyện, ta đi trước đây, hôm nào sẽ trở lại thăm ngươi.” Bỗng nhiên Dịch Thủy Hàn không để ý đến lời nói của nàng, nhẹ nhàng hôn vào bờ môi của nàng một cái, thuận tiện nhét miếng ngọc bội vào trong tay nàng, tiến lui nhanh chóng, khóe miệng còn ẩn hiện độ cong, rồi phi thân lướt đi.
Thương Lung Tình không nói gì mà nhìn nam nhân tỏ ra tự nhiên nào đó, trên trán xuất hiện vài vạch đen, sao người này có thể vô lại như vậy? Ánh mắt nhìn chằm chằm vào miếng ngọc bội kia, có cảm giác hơi quen thuộc. Vì sao nàng cứ có cảm giác đã từng gặp qua nó rồi nhỉ?
Bất chợt, sắc mặt của Thương Lung Tình biến đổi, đây không phải là miếng ngọc bội mà Tiểu Triệu thường mô tả sao? Thế nào mà hai miếng giống nhau như đúc? Rốt cuộc chỉ là sự trùng hợp hay bọn hắn căn bản là cùng một người? Xem ra phải tìm thời gian để điều tra cuối cùng mọi chuyện là như thế nào?
Die~n Đa`n Le^ Qui Đo^n
Sáng sớm tinh mơ ánh sáng mặt trời chiếu rọi khắp mọi nơi, bên trong Tiêu Dao vương phủ vô cùng náo nhiệt, giăng đèn kết hoa, những người tới chúc mừng toàn là quan lớn quyền quý. Thương Lung Tình trốn ở trong phòng, nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần, thờ ơ với mọi thứ bên ngoài.
“ Vương phi có ở đây không?” Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến giọng nói uyển chuyển hàm xúc, dịu dàng êm dịu, dường như còn mang theo hàm ý giễu cợt.
“ Có chuyện gì sao?” Thương Lung Tình khẽ cau mày, không vui đáp lời. Nàng đã không muốn nhúng tay vào những chuyện này, vì sao còn có người đến gây phiền toái cho nàng....
“ Tham kiến vương phi, hôm nay là sinh nhật của vương gia, vương phi nên ra ngoài tiếp khách nha.” Giọng nói của Lý Mị Nhi kia nũng nịu, khiến cho toàn thân Thương Lung Tình nổi cả da gà. Trong lòng oán thầm, nàng đâu phải nam nhân, ả có cần phải dùng giọng điệu nũng nịu đó nói chuyện không?
“ Ngươi tiếp đãi cũng giống nhau cả mà, ta có hay không cũng đâu có sao.” Thương Lung Tình thản nhiên liếc ả một cái, không vui mở miệng nói. Nàng cực kỳ lười, không muốn để ý tới những chuyện nhàm chán đó, nữ nhân này vốn biết rõ là nàng không để ý, còn tới nơi này tìm, hay chê ngày tháng sau này quá thoải mái?
“ Thế nhưng, nếu thiếp thân ra ngoài tiếp đãi, thật không hợp quy tắc chút nào a! Hơn nữa Vương gia mà trách tội thì......” Lý Mị Nhi ra vẻ tội nghiệp nói, vẻ mặt tràn đầy ủy khuất.
“ Hắn không rảnh tới nỗi quan tâm những chuyện nhàm chán này đâu, ngươi cứ việc đi tiếp đón đi.” Thương Lung Tình nhíu mày, nữ nhân này đến nơi này để tìm lý do sao? Vậy cũng tốt, ta sẽ thành toàn cho ngươi vậy...
“ Thật sự có thể chứ? Vương phi không sợ bị chỉ trích sao?” Lý Mị Nhi gắt gao nắm chặt khăn trong tay, giọng nói chứa cả mong đợi cùng hưng phấn, con ngươi ẩn chứa tia đắc ý và tính toán.
Thương Lung Tình làm sao có thể bỏ qua ánh mắt đó của ả, chẳng qua làm như không biết, giả bộ giống như rất vui lòng nếu ngươi làm điều đó, khẽ cười mở miệng nói: “ Chuyện đó thì có sao đâu chứ? Đều là nữ nhân của vương gia cả thôi, cần gì phải tính toán những thứ này? Người ngoài rảnh rỗi quan tâm chuyện nhà của chúng ta sao?”
“ Vâng, miễn vương phi không ngại là được, vậy thiếp thân ra ngoài chiêu đãi khách đây.” Lý Mị Nhi vẻ mặt quyến rũ, lẳng lơ nói. Rồi hài lòng lắc mông, xoay người đi ra ngoài.
“ Tiểu thư, như vậy có được không?” Mộng Vũ nhìn theo Lý Mị Nhi đã đi xa, lo lắng hỏi. Đợi lát nữa không biết tiểu thư có gặp phiền toái gì hay không.
“ Không có việc gì, nếu ả ta đã thích bị giày vò, vậy cứ để ả ta làm, xem xem ả ta có thể diễn ra được vở kịch gì, chờ thời điểm đến, liền xử lý.” Thương Lung Tình biểu cảm như không có chuyện gì xảy ra, chỉ riêng lời nói của nàng, đã khiến cho người ta lạnh đến nỗi run lập cập.
“ Nhưng mà, nói như vậy, danh dự của tiểu thư sẽ bị ảnh hưởng.” Mộng Vũ tỏ ra không đồng ý nói, nàng lo lắng một khi bị Lý Mị Nhi quấy rối như vậy, người bị thương tổn sẽ là tiểu thư a!
“ Không có việc gì, không cần lo lắng, ta chẳng để ý mấy thứ này đi.” Thương Lung Tình nhìn vẻ mặt lo lắng của Mộng Vũ, trong lòng càng thêm ấm áp. Khẽ mỉm cười, nụ cười kia giống như bông tuyết nở rộ, vô cùng mê người.
“ Vậy ngươi quan tâm cái gì?” Đúng lúc Mộng Vũ còn muốn nói thêm gì đó thì ngoài cửa truyền đến giọng nói trầm thấp ẩn chứa lửa giận của Đông Phương Dịch Hàn.
“ Tham kiến vương gia.” Mộng Vũ sững sờ, hoảng hốt khi nhìn thấy người tới là Đông Phương Dịch Hàn, vội vàng hành lễ, rồi nhẹ nhàng lui ra ngoài. Chỉ thấy hắn mang khuôn mặt lạnh lẽo đi tới, lúc nãy vừa vặn nghe được nửa sau cuộc nói chuyện của các nàng, khi nghe được lời nói từ phía Thương Lung Tình, hắn liền tức giận.
Thương Lung Tình nhẹ nhàng nâng con mắt, lạnh nhạt nhìn Đông Phương Dịch Hàn trước mắt, ánh mắt nóng rực của hắn cứ nhìn chằm chằm nàng, im lặng. Nàng chỉ nói ra suy nghĩ của mình thôi, hắn có cần phải tức giận vậy không? Hình như chuyện này đâu có liên quan đến hắn? Nghĩ tới đó, nàng liền mở miệng: “ Chuyện này mắc mớ gì tới ngươi sao? Ta cũng chỉ nói ra sự thật mà thôi, có liên quan đến chuyện thứ ta quan tâm là gì sao?”
“ Nói lại sự thật? Danh hiệu Tiêu Dao vương phi không đáng để ngươi để ý ư? Vậy ngươi cũng nên quan tâm tới cảm nhận của ta chứ?” Đông Phương Dịch Hàn tay nắm chặt thành quyền, thẹn hóa quá giận gầm nhẹ, trong nháy mắt đi tới bên cạnh nàng, mặt đối mặt nhìn nhau.
“ Cảm nhận của ngươi?” Thương Lung Tình sững sờ, không phản ứng kịp với lời nói của hắn, nàng không hiểu người này tức giận cái gì, quan tâm cảm nhận gì của hắn? Do nàng không đi tiếp đãi tân khách sao?
“ Không phải sao? Ngươi là vương phi của ta, mà ngươi lại không để ý đến sự sắp xếp của người ta - người muốn hãm hại ngươi, điều đó đồng nghĩa với việc không quan tâm tới cảm nhận của ta, hay ngươi muốn mượn cơ hội lần này để người ta có lý do đem ngươi đẩy ra xa ta?” Ánh mắt Đông Phương Dịch Hàn rét lạnh, toàn thân tản ra khí thế làm người khác có cảm giác bị uy hiếp, nhìn chằm chằm Thương Lung Tình, bỗng nhiên hắn thật sự rất muốn moi tim nàng ra, xem xem nó là cái cái gì? Mà sao máu lạnh vô tình đến vậy...
“ Ta chưa từng nghĩ như vậy, chỉ lười phải đi tiếp đón khách mà thôi.” Thương Lung Tình im lặng vỗ trán, thì ra người này để ý cái này, nhưng ý nghĩ thật sự của nàng chỉ không muốn để ý tới mọi chuyện mà thôi. Hôm nay lúc hắn nói như thế, lại thấy có đạo lý, nhưng phải làm sao đây? Nếu hắn thật sự có tình cảm với nàng, vậy sẽ không vì những chuyện này mà đối xử với nàng khác được?
“ Thật chứ? Không phải muốn mượn lý do ấy rời khỏi ta?” Trong nháy mắt con ngươi của Đông Phương Dịch Hàn sáng lên, đưa tay nhẹ nhàng ôm vòng eo nhỏ nhắn của nàng, mừng rỡ nhìn nàng nói.
Thông báo: Bắt đầu từ đoạn cuối của chương này, ta sẽ thay đổi cách xưng hô của nam-nữ chính cho phù hợp nhé. Bởi nhờ có khúc mắc lần này, mà nam chính và nữ chính chịu bộc lộ suy nghĩ thật của mình. Với lại ta thấy đã đi hơn ½ chặng đường rồi cứ để ta-ngươi hoài cũng không được. Đổi cách xưng hô cho nó ngọt ngào.
“ Ừ, nếu ta muốn rời khỏi chàng, còn cần nhiều lý do vậy sao? Trực tiếp rời đi không phải càng tốt.” Thương Lung Tình cố ý trưng ra vẻ mặt thờ ơ rồi nói, trogn con ngươi ẩn hiện tia hài hước.
“ Không cho phép, không cho nàng rời xa ta.” Đông Phương Dịch Hàn tực giận lập tức gia tăng lực của cánh tay, khí thế bá đạo nói. Trong lòng có một loại cảm xúc phiền lòng mà nóng nảy không biết tên, hắn có cảm giác không thể nắm bắt được nàng.
“ Nếu ta muốn đi, ngươi có chắc là sẽ ngăn cản được?” Thương Lung Tình giống như cố ý nói khích để hắn tức giận, nhẹ giọng dễ dàng đưa ra nghi vấn.
“ Hừ, vậy ta sẽ luôn luôn đem nàng cột vào bên người, nhìn xem nàng đi như thế nào?” Đông Phương Dịch Hàn không chút nghĩ ngợi, thuận miệng đáp lời. Ngay cả hắn cũng không cảm thấy lời nói lúc đó có gì bất thường, trong lòng chỉ nghĩ đến làm sao để giữ chặt nàng mà thôi.