"Hừ, ngươi có thể viết cho ta một bức hưu thư!" Thương Lung Tình phản lại, hừ lạnh xem thường, khinh bỉ nhìn nam nhân trước mặt.
"Hưu thư? Ngươi mơ tưởng! Chẳng lẽ ngươi cho rằng cầm hưu thư là được cùng nam nhân khác song túc song phi*?" Đông Phương Dịch Hàn híp mắt, cả người tản ra hơi thở nguy hiểm, hắn nhớ rằng, vừa rồi nàng ở trong lòng hắn mà lại đang suy nghĩ đến kẻ khác. Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân nàng muốn hưu thư?
*Song túc song phi: Chỉ cặp yêu đương thắm thiết không phân ly
Hiển nhiên, Đông Phương Dịch Hàn suy nghĩ quá nhiều, Thương Lung Tình cũng không có cái ý tưởng này, nàng chẳng qua đơn thuần muốn mình có được cuộc sống tự do. Nhưng mà, hắn đã hiểu lầm, như vậy chuyện này cũng liền đâm lao phải theo lao thôi! Vì thế, nàng chậm rãi mở miệng: "Ngươi trong phủ nhiều cơ thiếp như vậy, thêm một người không xem nhiều quá, thiếu một người cũng chẳng ít đi. Vương gia cần gì phải khó xử ta?"
"Hừ, như thế cố tình không thiếu ngươi được, ngươi đời này mơ tưởng thoát khỏi bổn vương." Đông Phương Dịch Hàn nghe Thương Lung Tình vừa nói xong, vậy mà vô cùng khó chịu, trong lòng thật sự rất bất mãn. Lúc này hắn có chút vô lại, càng khiến người ta không tưởng tượng được. Hắn đường đường là Vương gia, cư nhiên vì nữ nhân này, nói ra những lời đó.
"Ngươi, ngươi nhiều cơ thiếp thế cũng không phải là vô cùng tẻ nhạt nha! Có tất yếu phải dây dưa không rõ như vậy không?" Thương Lung Tình không đảo cặp mắt trắng dã nói, thằng nhãi này nhỏ nhưng không có ngây thơ nha. Mấy lời kia cũng nói được.
"A, quả là thật nhàm chán a, cho nên mới cần ngươi lưu lại để giúp ta đấy." Đông Phương Dịch Hàn khóe miệng nhất câu, tuấn nhan lộ ra một chút ý cười nhợt nhạt, tới gần Thương Lung Tình, ôm phía sau nàng, làm sau gáy nóng lên, hơi thở cực nóng quanh quẩn bên cạnh vành tai mẫn cảm của nàng.
"Ngươi, ngươi cút ngay cho ta, đừng dựa vào ta thân cận quá!" Thương Lung Tình không nghĩ tới Đông Phương Dịch Hàn sẽ đột nhiên tới gần nàng như vậy, nhưng lại trong tư thế ái muội như thế. Trong lòng cáu giận thật sự, tình cảnh hiện tại của mình thế nhưng ở thế bị động. . .
"A, vương, vương gia, ngài, làm sao ngài ở trong này? Hai người, hai người. . ." Mộng Vũ từ bên ngoài trở về, cũng không gõ cửa liền sốt ruột đi vào, đang nghĩ, tại sao tiểu thư tắm rửa lâu như vậy, có phải hay không xảy ra chuyện gì.Nhưng lại không nghĩ rằng, đẩy cửa ra liền nhìn thấy tư thế hai người bọn họ ái muội vậy, lại nhất thời kinh ngạc sửng sốt, nói năng lộn xộn . . .
Đông Phương Dịch Hàn nhìn thấy có người đi vào, thân thủ liền giải khai huyệt đạo Thương Lung Tình, cũng thối lui vài bước. Mà Thương Lung Tình thấy được biểu cảm Mộng Vũ, khóe miệng rút trừu, che trán không nói gì, nha đầu kia có cần thiết ngốc lăng thế không? Cư nhiên nói năng lộn xộn, thấy tiểu thư nàng bị người khác phi lễ, không phải trước thét chói tai sau kêu người đến sao? Hiển nhiên chính nàng đã quên một chuyện: Đây vốn là địa bàn của Đông Phương Dịch Hàn, nàng vốn là vương phi của hắn, sao gọi là phi lễ được?
"Nô tì, gặp qua Vương gia." Mộng Vũ sửng sốt một hồi sau, mới phản ứng lại, nhanh đi đến hành lễ.
"Miễn lễ." Đông Phương Dịch Hàn khôi phục sắc mặt lạnh nhạt, thanh lãnh nói. Ánh mắt thâm thúy sau khi nhìn thoáng qua Thương Lung Tình, liền đi tới cửa, lúc đến gần cửa, quay lại nói một câu làm Thương Lung Tình vô cùng bực mình, vẻ mặt hắc tuyến, dọa Mộng Vũ một hồi kinh hách, sợ hãi.
"Về sau phải nhớ gõ cửa, đừng tiếp tục làm hỏng chuyện tốt của bổn vương. "
"Ách, tiểu thư, nô tì, nô tì thật sự phá hư chuyện tốt của hai người sao?" Mộng Vũ giật mình có chút ngu ngốc, mê mang hỏi Thương Lung Tình.
Thương Lung Tình nghe thế, quả thực không còn gì để nói, nha đầu kia không có não sao? Cũng bị kinh hách đến bộ dạng này? Chẳng lẽ nhìn không ra nàng rất là bất đắc dĩ, bị ép buộc sao? Lắc lắc đầu, lười trả lời, sửa sang lại tốt quần áo của bản thân, buồn bực đi ra ngoài.