"Ừ, không trở ngại, cũng là thời điểm đối mặt rồi. Huống chi ta đã hứa với nàng lúc trở về sẽ xử lý." Đông Phương Dịch Hàn ngạo nghễ nói xong, trong con ngươi lóe một tia chờ mong cùng với ý cười. Trên khuôn mặt yêu nghiệt lộ ra nụ cười mị hoặc. . .
Tiểu Ức nhìn Đông Phương Dịch Hàn khó có khi lộ ra vẻ cười yếu ớt trên mặt, suýt chút nữa là hóa đá, đây, đây có phải là gia hay không, làm sao lại không thấy thích hợp chứ? Còn nữa, rốt cuộc "nàng" trong miệng ngài ấy nói là ai? Chẳng lẽ là hứa hẹn gì đó với vương phi? Nếu như quả thật là như vậy, lực ảnh hưởng của vương phi cũng quá lớn đi? Thật sự là quá bất khả tư nghị . . .
Hướng Nhất Hướng Nhị nghe thế, sắc mặt trở nên rất nghiêm túc, ăn ý liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lòng băn khoăn. Theo như lời gia, không phải là muốn bại lộ ra thân phận khác chứ? Nhưng, vương phi có thật sự là người của Vương gia không? Gia làm như vậy có phải quá mạo hiểm hay không?
"Các ngươi không cần lo lắng, ta tự có chừng mực." Đông Phương Dịch Hàn hiển nhiên không bỏ qua biểu cảm của bọn họ, vẻ mặt bình tĩnh nói.
"Gia, như thế nào, làm sao có thể đột nhiên phát tác?" Đang lúc mỗi người còn đăm chiêu có suy nghĩ riêng, Tiểu Thần từ bên ngoài vội vàng gấp gáp trở về, gấp rút mở cửa phòng, chạy vào, thở phì phò sốt ruột hỏi.
"Ơ, các ngươi đều ở đây hết hả? Gia, ngài. . . Không có việc gì chứ?" Tiểu Thần dừng lại, vẻ mặt nghi hoặc nhìn mấy người bọn họ, có chút mờ mịt, không rõ chân tướng, chỉ có thể chờ đợi đáp án. . .
"Không phải là không có việc gì, mà là tạm thời không có việc gì, đang đợi ngươi đấy. Nói thật, ngươi cũng không cần gấp gáp thành dạng này chứ?" Tiểu Ức lắc lắc đầu, giọng nói vang lên.
"Đương nhiên ta gấp rồi, các ngươi không biết cả đường ta đều phải vội vàng như thế nào đâu." Tiểu Thần nghe vậy, bất mãn nói. Hắn vừa nghe tin gia phát độc, liền liều mạng trở về gấp, vốn dĩ là hành trình trong ba ngày, thì một ngày đã đến nơi, còn chạy chết hai con ngựa, thực làm cho hắn đau lòng mà.
"Ặc, thật ra thì cũng rất vội, đừng tức giận đừng tức giận." Tiểu Ức cười ha hả an ủi, ánh mắt nhìn về phía Đông Phương Dịch Hàn luôn luôn trầm mặc, sắc mặt cũng trở nên nghiêm cẩn, giọng nói tự nhiên cũng biến thành sầu lo.
"Gia, ta nhìn xem một chút." Đương nhiên Tiểu Thần biết đây không phải chuyện đùa, nhóm người bọn họ ở cùng nhau lâu như vậy, làm sao không biết chuyện gì là nặng chuyện gì là nhẹ? Đi đến bên người Đông Phương Dịch Hàn, bắt mạch, trầm tư . . .
Trong phòng một mảnh yên tĩnh, mấy người khác bên trong đều sốt ruột nhìn Tiểu Thần và Đông Phương Dịch Hàn, đặc biệt khi thấy Tiểu Thần nhíu mày, càng khiến tim gan bọn họ run sợ, bất an không yên lòng, hận người trúng độc không phải là chính bản thân, mà không vị thần trong lòng bọn họ - Đông Phương Dịch Hàn.
"Thế nào, có biện pháp điều trị gì hay không?" Vài người vừa thấy Tiểu Thần thu tay, liền vội vàng hỏi, ngay cả cơ hội thở cũng không cho hắn. Vẻ mặt mỗi người đều tràn ngập nét khẩn trương. . .
Tiểu Thần nhíu mày, lộ ra nét khó xử, có chút bất đắc dĩ nói: "Gia, gần nhất có phải ngài tiếp xúc cái gì làm cho cổ đột phát nhanh hơn phải không?"
Khuôn mặt Đông Phương Dịch Hàn lạnh lùng đạm bạc, trầm tư một hồi, không vội không nóng nói: "Không có, đều giống như ngày thường."
"Không có? Chẳng lẽ là trong cổ phát sinh chuyện gì mới dẫn đến như thế? Nếu như thực sự là thế này, vậy thì nguy rồi." Mặt Tiểu Thần sốt ruột lo âu, giọng nói tràn ngập lo lắng. . .
"Vậy nên làm thế nào? Tiểu Thần, ngươi cũng không có biện pháp gì sao?" Tiểu Ức nghe vậy, càng quýnh lên, gấp gáp hỏi.
Tiểu Thần nhìn mọi người, sắc mặt càng thêm trầm trọng, giọng nói cũng không nắm chắc: "Trước mắt ta chỉ có thể nghiên cứu tạo ra một ít dược khống chế, sau đó lại nghĩ biện pháp tìm kiếm phương pháp giải cổ, nhưng gia, ngài ngàn vạn lần không thể sử dụng nội lực, bằng không sẽ rất nguy hiểm."
"Chẳng lẽ thực sự không có biện pháp dẫn cổ ra hay sao?" Hướng Nhất cũng rất lo lắng, giọng nói nặng nề hỏi. Cứ dựa vào dược để áp chế cổ là không được, lỡ may ngày nào đó gặp phải nguy hiểm, không thể ra tay? Vậy thì nên làm cái gì bây giờ?
"Ừ, trước mắt ta cũng không có biện pháp, có lẽ chỉ có thể thông qua cô công chúa kia mới biết được." Tiểu Thần chưa bao giờ có cảm giác vô lực như thế này, mặc dù hắn được xưng là thần y, bệnh tình khó khăn nguy cấp gì cũng có thể chữa trị, duy nhất chỉ có tình cổ trong người Đông Phương Dịch Hàn là giải không xong. . .
"Vậy. . . Vậy chẳng lẽ còn muốn gia đi tìm ả nữ nhân kia?" Tiểu Ức vừa nghe đến tìm cô công chúa kia, khuôn mặt tức giận bất bình. Giọng nói tràn ngập khinh thường và trào phúng, nghiến răng nghiến lợi giống muốn ăn tươi nuốt sống ả. . .
"Nếu thực sự không giải hết, muốn cứu mệnh của gia, cũng chỉ có. . ." Tiểu Thần chăm chú nhìn Đông Phương Dịch Hàn, có chút bất đắc dĩ. Trong lòng hắn quả thực rất rõ ràng, Vương gia không biết có bao nhiêu chán ghét ả ta, hơn nữa ngài có bệnh thích sạch sẽ, làm sao có khả năng chạm vào nữ nhân kia? Mà nếu thực sự không đi tiếp xúc ả, vậy gia liền. . .
"Không có khả năng, bổn vương có chết cũng không bao giờ tìm ả tiện nhân kia." Lông mày Đông Phương Dịch Hàn nhíu lại, đáy mắt lướt qua một tia tức giận, i lộ ra từng trận hàn ý lạnh lẽo thấu xương, sắc mặt phát thanh, giọng nói trầm thấp đáng sợ.
Lúc trước nếu không phải là bởi vì mặt mũi hoàng huynh, nhất thời mềm lòng uống với ả một ly rượu, lại không nghĩ rằng bị trúng cổ. Mà chỉ bằng hành vi nàng dám hạ loại cổ này với hắn, hắn đã có thể bằm thây vạn đoạn ả. Nhưng cuối cùng vẫn giữ lại tính mạng cho ả ta, chỉ phế đi cánh tay hạ cổ của ả. Bây giờ muốn vì cứu tính mạng, phải cùng với ả ta, quả thực là so với việc giết hắn còn khó hơn. Huống chi, hiện tại trong đầu hắn đều suy nghĩ tưởng niệm đến Thương Lung Tình. . .
Cứ như vậy, khuôn mặt vài người lộ vẻ khó xử, vẻ mặt lo âu đứng ở trong phòng quan sát . . .