"Đến rồi, tỉnh tỉnh" Thương Lung Tình đẩy người Đông Phương Dịch Hàn một cái, im lặng rút người ra, người này thật kỳ quái, thế mà lại có thể dựa vào trên người nàng ngủ gần một ngày, hay là hắn đang cố ý? Mà mình cũng không giải thích được, tại sao khi nhìn thấy khuôn mặt yêu nghiệt của hắn đang ngủ lại không nỡ đánh thức hắn.
"Ừm, đến rồi à, ta lại có thể ngủ lâu như vậy?" Hiển nhiên là Đông Phương Dịch Hàn còn có chút mờ mịt, ngoài ý muốn thế nhưng mình ngủ được sâu đến thế, hơn nữa còn là ở trên đường? Đưa tay ra duỗi thắt lưng, ngẫm nghĩ, không biết đã bao lâu hắn ngủ được một giấc ngon như vậy, không cần phải dưới tình huống lo lắng suy nghĩ, mà được thoải mái buông lỏng cảnh giác. Trong con ngươi thoáng qua vẻ khó hiểu và ngoài ý muốn. . .
"Ngủ giống như heo ấy, còn nói cái gì." Thương Lung Tình tức giận. Đứng lên, định xuống xe ngựa, lại không nghĩ rằng bởi vì ngồi quá lâu không di chuyển, cho nên chân tê cứng, không đứng được, tay quýnh lên không nắm được cái gì, mắt thấy sẽ phải ngã xuống, trên eo lại đột nhiên xuất hiện thêm một cánh tay, cơ thể cũng ngã nhào vào trong ngực hắn.
"Ái phi, vội vã như vậy làm gì, nếu ngã bị thương, ta chắc chắn sẽ rất đau lòng, vẫn nên để ta ôm nàng đi." Khuôn mặt Đông Phương Dịch Hàn mang theo nụ cười. Không đợi nàng trả lời, đã ôm nàng khom người chui ra xe ngựa, đi vào trong phủ.
Mặt Thương Lung Tình không đổi sắc để cho hắn ôm, nghĩ thầm, còn không phải là lỗi của ngươi hả, nếu không phải là ngươi luôn tựa vào trên người ta, ta sẽ như thế sao? Để cho hắn ôm hình như cũng không có gì không hợp lý, lúc này nàng cũng không phát hiện ra trong lúc vô tình mình đã đón nhận sự thân cận của Đông Phương Dịch Hàn. Đương nhiên, nàng cũng không nghĩ tới, không khí ái muội như thế khiến những người khác xôn xao thành cái dạng gì. . . Di/.en./d.a,n/l.e.qu//dnoo
Những người phía sau thấy tình huống này, vẻ mặt đều nghi ngờ khó hiểu, tại sao mới chỉ một ngày, hai người đã thân mật khăng khít như vậy? Tất cả hạ nhân đều trợn mắt há mồm, gần như là hóa đá gốc lăng mờ mịt nhìn theo bóng lưng xa dần của bọn họ. . .
Tay Nam Cung Hành Vân siết thật chặt, sắc mặt âm trầm nhìn bóng dáng bọn họ đi xa, đột nhiên có loại ý niệm rất muốn thay thế Đông Phương Dịch Hàn. Nhưng mà hắn biết hiện tại hắn không có cách nào để đi ngăn cản mọi thứ ở trước mắt này, chỉ có thể lạnh lẽo nhìn theo. Mặc dù trong lòng vô cùng đố kỵ và hâm mộ. . .
Ban đêm, trên trời đầy sao lấp lánh, ánh trăng sáng chiếu xuống khắp mặt đất, tăng thêm nhiều màu sắc rực rỡ. Đông Phương Dịch Hàn đứng ở bên cửa sổ, ánh mắt phức tạp nhìn ra cảnh sắc bên ngoài, trầm mặc yên tĩnh trong ánh trăng. . .
"Gia, chưa đến nửa canh giờ nữa Tiểu Thần sẽ tới, có lẽ hắn có biện pháp chế trụ cổ này." Giọng nói Tiểu Ức có chút không xác định. Sắc mặt cũng lộ vẻ gấp gáp và phiền nhiễu.
Một bên Hướng Nhất và Hướng Nhị cũng đều có khuôn mặt buồn rầu, không biết nên làm thế nào cho phải? Không hiểu vì sao gia lại đột nhiên phát độc, chẳng lẽ ngài ấy động phải thứ gì đó khiến cổ phát tác?
"Hắn đến thì biết thôi, hiện tại gấp gáp cũng chẳng có tác dụng." Mặt Đông Phương Dịch Hàn không thay đổi nói.
"Gần đây như thế nào? Có tình huống mới gì sao?" Đông Phương Dịch Hàn ngồi trở lại trên tháp mềm, tay có hạ xuống một bên gõ gõ, thần sắc lạnh nhạt hỏi.
"Vâng, gần đây rất kỳ quái, các phe đều yên lặng hơn rất nhiều, cũng không hề có động tĩnh gì, không biết có phải đang mưu tìm cái gì hay không?" Hướng Nhất chau mày có chút nghi ngờ nói.
"Tiếp tục quan sát, có động tĩnh gì lập tức bẩm báo cho ta biết." Ánh mắt Đông Phương Dịch Hàn sâu thẳm nhìn chăm chú vào phía trước, cả người tản ra khí thế cao quý ngạo nghễ.
"Dạ, thuộc hạ hiểu." Hướng Nhất Hướng Nhị hai miệng một lời.
"Đúng rồi, Tiểu Ức, ngươi đi thu dọn lại hậu viện xem có bao nhiêu nữ nhân, mỗi người cấp cho một khoản ngân lượng, cuối tháng này cho toàn bộ các nàng tự rời đi đi." Đông Phương Dịch Hàn giống như nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên vẻ mặt tràn đầy mong đợi. Di/.en./d.a,n/l.e.qu//dnoo
Tiểu Ức nghe vậy vô cùng sửng sốt, ngây dại một lúc lâu cũng chưa lấy lại bình tĩnh. Cho đến khi Hướng Nhất buồn cười địa vỗ hắn một cái, hắn mới hồi thần. Sau đó ngước mặt lên chầm chậm quái dị nhìn Đông Phương Dịch Hàn, muốn xác định lần nữa nói: "Gia, ngài nói không sai chứ? Giải tán hậu viện?"
"Thế nào? Ngươi không bỏ được?" Đông Phương Dịch Hàn lạnh nhạt liếc mắt nhìn Tiểu Ức, lời nói ra khiến Tiểu Ức buồn bực không thôi, khiến hắn đột nhiên ngây ngốc, ngơ ngác nhìn Đông Phương Dịch Hàn. . .
"Phụt" một tiếng, Hướng Nhất Hướng Nhị hai người nhìn nhau, không chút lưu tình bật cười. Cũng vỗ vỗ vai Tiểu Ức, không sợ chết hòa nhã nói: " Không phải là ngươi không bỏ được cô nương nào trong đó chứ? Mau dẫn ra ngoài cho chúng ta nhìn xem, giúp ngươi góp ý một phen. . ."
Tiểu Ức hồi thần, trên gương mặt xuất hiện màu đỏ ửng mất tự nhiên, lửa giận bùng lên lớn tiếng nói: "Hai người các ngươi ít hả hê thêm mắm thêm muối đi, tốt nhất nên cầu nguyện không để cho ta bắt được cái đuôi, hừ. "
"Ôi ôi, tức giận à? Chúng ta hơi sợ đấy." Hướng Nhất càng không sợ chết vẻ mặt giả vờ bị hù dọa, tiếp tục trêu tức.
"Các ngươi. . . Các ngươi câm miệng cho ta, nói chính sự ấy." Tiểu Ức bất đắc dĩ rống giận. Trong lòng không khỏi xúc động: Đúng là kết giao nhầm với bằng hữu. Vẻ mặt tràn đầy tức giận và ẩn nhẫn.
Tiểu Ức rống xong, nhìn về phía Đông Phương Dịch Hàn, thấn sắc nghiêm túc, có chút lo lắng nói: "Gia, như vậy được không? Có thể dẫn đến sự chú ý của người khác hoặc để kẻ khác hoài nghi dụng tâm gì hay không?"