Beta: Um-um, Sư Tử Cưỡi Gà
Trời khuya, đêm đen như mực, vô cùng yên tĩnh, mặt trăng như lưỡi liềm, lặng lẽ treo ở chân trời. Gió đêm thổi tới, hơi lạnh xơ xác tiêu điều, bóng cây không ngừng lay động như đang nhảy múa.
Thương Lung Tình ngồi trên giường, ánh nến mông lung bao phủ trên người nàng tựa như phủ lên một tầng hào quang nhàn nhạt, llêqquyýđônn trông quyến rũ nhưng lại đơn thuần, cao quý nhưng lại lạnh nhạt, nàng thong dong nâng chung trà lên, động tác tao nhã uống hớp trà, rồi nhẹ nhàng để chung trà xuống, khẽ mở môi mỏng: "Nếu đã đến rồi thì vào đi!"
"A, xem ra tính cảnh giác của nàng rất cao, ta vừa mới đến nàng đã phát hiện ra rồi." Trong mắt Nam Cung Hành Vân thoáng qua vẻ kinh ngạc, chẳng phải nàng không có nội lực sao? Tại sao lại nhạy cảm như vậy?
"Có việc gì thế?" Thương Lung Tình không để ý tới sự kinh ngạc của hắn, lạnh nhạt hỏi.
"Ngày mai ta phải rời đi, muốn đến hỏi câu trả lời của nàng là gì?" Nam Cung Hành Vân cười khẽ một tiếng, hình như hơi khẩn trương.
"Ta sẽ không rời khỏi nơi này, ta cũng không nhận nổi tình yêu của ngươi."
"Tại sao? Chẳng lẽ ta thua kém tên Tiêu Dao Vương vô dụng đó?"
"Xin ngươi nói chuyện tự trọng, dù chàng vô dụng thế nào cũng là phu quân của ta, ngươi không có quyền bình luận!" Ánh mắt của Thương Lung Tình lạnh lùng, người của nàng mặc kệ ra sao cũng không cho bất luận kẻ nào xem thường.
"Nàng... nói như vậy, nàng thật sự quyết định không đi theo ta sao?"
Lúc này dung nhan anh tuấn của Nam Cung Hành Vân vặn vẹo, lqđ dường như khó chấp nhận! Hắn nghĩ mãi không hiểu vì sao nàng hào hoa phong nhã như vậy lại nguyện ý đi theo một nam tử phóng túng truỵ lạc như thế? Rốt cuộc hắn có điểm nào không bằng hắn ta?
"Tại sao ta phải đi theo ngươi, ngươi không cảm thấy lời này rất kì lạ sao?"
"Nước tìm chỗ trũng mà chảy, người tìm chỗ cao mà đi. Hắn không thích hợp với nàng, vì sao không thể lựa chọn rời khỏi?"
"Làm sao ngươi biết chàng không thích hợp với ta vậy? Chuyện của chính mình ta tự có chừng mực, không nhọc ngươi lo lắng."
"Lung Tình, nàng thật sự không đi theo ta sao? Ta sẽ cho nàng vinh hoa phú quý cả đời, hơn nữa chỉ cần sau khi chuyện thành công, vị trí cao nhất này nhất định là của nàng. . ."
"Đủ rồi, không cần nói nữa, mặc kệ thế nào cũng được, ta đều sẽ không rời đi!"
"Thật sao? Cho dù Tiêu Dao Vương đó sắp chết? Nàng vẫn sẽ kiên trì sao?"
"Có ý gì?" Ánh mắt Thương Lung Tình lạnh lẽo, nói từng chữ bằng giọng lạnh băng.
"Không phải nàng đã sớm biết sao? Cổ độc trên người của hắn sớm muộn gì cũng sẽ phát tác, có thể sống bao lâu chứ?"
Ánh mắt Nam Cung Hành Vân lóe lên, trên mặt cũng lộ ra vẻ ác độc và hả hê khi người gặp hoạ. Trong lòng có chút hài lòng, nữ nhân ngốc đó đã vì yêu thành hận, sẽ rất nhanh thúc giục cổ độc phát tác, cứ như vậy, Tiêu Dao Vương này nhất định khó thoát khỏi cái chết.
"Vậy thì thế nào, chỉ cần ngày nào chàng chưa chết thì ngày đó chàng vẫn là phu quân của ta!" Thương Lung Tình lạnh nhạt liếc hắn một cái, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng hắn nói chuyện gì khác! Nếu là cổ độc thì vấn đề đã sớm được giải quyết.
"Nàng. . . Rốt cuộc hắn tốt chỗ nào? Đáng giá để nàng một lòng một dạ đối với hắn như thế?" Nam Cung Hành Vân nghe vậy, trong nháy mắt nổi giận, hắn không rõ vì sao nàng lại cố chấp với hắn ta như vậy?
"Đây là chuyện của ta, không nhọc ngươi lo lắng, nếu không có việc gì mời trở về đi!" Dường như Thương Lung Tình cũng mất đi tính nhẫn nại rồi, lạnh lùng đuổi người!
"Nếu đã như vậy thì đừng trách ta, đắc tội!" Nam Cung Hành Vân nghe vậy, nói ra lời khiến người ta không hiểu. Động tác thật nhanh, tay vung về phía Thương Lung Tình, chỉ ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng.
"Ngươi làm gì thế? Hèn hạ!" Thương Lung Tình phát hiện có gì đó không đúng, vội vàng bịt mũi, lại phát hiện đã chậm một bước, cả người hơi hoa mắt chóng mặt, lạnh lùng lên tiếng! Đáng chết, nàng quá sơ suất rồi!
"Ta nói rồi, sẽ không buông tay nàng, nàng đã không tự nguyện đi theo ta, vậy chỉ có thể dùng loại phương pháp này!" Nam Cung Hành Vân lập tức đón lấy Thương Lung Tình đang choáng váng muốn ngã, thản nhiên giải thích.
"Ngươi. . ." Lời của Thương Lung Tình còn chưa nói hết đã ngất xỉu trong ngực Nam Cung Hành Vân.
Nam Cung Hành Vân bế ngang Thương Lung Tình lên, trên mặt lộ ra một nụ cười âm mưu đã thực hiện được, trong lòng càng thêm vui vẻ, Thương Lung Tình, l^q'đ ta nhất định phải lấy được nàng... nàng chỉ có thể là của ta. Xoay người rời khỏi, biến mất trong đêm đen. . .
Đông Phương Dịch Hàn xử lý văn kiện ở thư phòng, cả đêm không ngủ, đợi sau khi xử lý văn kiện xong mới phát hiện đã rạng sáng gần canh năm rồi, lập tức đứng dậy đi về nơi ở của Thương Lung Tình, nhưng bất ngờ phát hiện trong phòng trống không, không thấy bóng dáng của nàng. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ nàng đi ra ngoài luyện công buổi sáng rồi à?
Nhưng cũng không đúng! Nàng đã mang thai, làm sao còn có thể đi luyện công buổi sáng? Ánh mắt chợt lóe, đáng chết, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?
"Người đâu, vương phi đâu?" Sắc mặt Đông Phương Dịch Hàn hoảng sợ, hỏi có chút vội vàng.
"A, vương gia, chẳng phải vương phi nghỉ ngơi ở trong phòng sao?" Mộng Vũ vội vàng chạy vào, hơi buồn bực.
"Không có, nàng không nói nàng đi đâu sao?" Trái tim Đông Phương Dịch Hàn kêu thình thịch, đáng chết, sẽ không thật xảy ra chuyện gì chứ? Vậy rốt cuộc nàng đã đi đâu?
"Không có, không có! Nô tỳ vẫn cho rằng tiểu thư ở trong phòng nghỉ ngơi, hơn nữa, ta vẫn luôn ở bên ngoài, chưa từng thấy tiểu thư đi ra ngoài." Mộng Vũ nghe vậy, có chút không thể tưởng tượng nổi, sao tiểu thư có thể vô duyên vô cớ biến mất?
"Đáng chết, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện!"
Đông Phương Dịch Hàn ‘Ầm’ một tiếng, tay đập lên mặt bàn. Lòng tự trách, hắn không nên sơ ý, hẳn nên đề phòng mới đúng! Nhưng theo lý mà nói, lqđ dựa vào thân thủ của nàng, người bình thường không thể động vào nàng, chẳng lẽ nàng gặp phải đối thủ?
"Vương gia, vậy làm sao bây giờ?" Mộng Vũ ngây ngẩn cả người, bản lĩnh của tiểu thư người bình thường sẽ không động vào người được! Rốt cuộc tiểu thư đã đi đâu cơ chứ?
"Tiểu Ức, lập tức tra xem đã xảy ra chuyện gì, vương phi đi đâu? Có phải có người đã tới hay không?" Sắc mặt Đông Phương Dịch Hàn âm trầm, căn dặn tiểu Ức, xoay người rời khỏi phòng, đi tới thư phòng.