Hàng ngàn ngôi sao trên bầu trời ban đêm sáng lấp lánh, ánh trăng yếu ớt. Trong phòng tối đen, ánh nến chiếu ngược ra bóng hai người, một cao một thấp, một nam một nữ, hai người kia giống như đang thương lượng chuyện gì, cúi đầu lắng nghe, bày mưu tính kế. . .
"A Quyền, không nghĩ đến Thương Lung tình lại quay trở về, lần này chúng ta có thể động thủ luôn ở chỗ này." Dương Tú nhi dựa thân hình kiều mỵ, quyến rũ xinh đẹp nói.
"Ừ, chúng ta phải chuẩn bị kế hoạch thật tốt." Trong con ngươi Thương Quyền lóe lên một luồng tinh quang và tham lam.
"Ừ, nếu không chúng ta làm như vậy. . . Như vậy. . ." Dương Tú nhi ghé vào bên tai Thương Quyền nhẹ nhàng nói.
Một lát sau, chỉ thấy mặt mày hai người hớn hở cùng nhau gật đầu, tiếp tục công việc làm nóng thân mình của bọn họ. . .
"Tiểu thư, bọn họ thật sự chuẩn bị hành động, kế hoạch là vào ngày cử hành thọ yến thiết kế cho người bị thất trinh, làm Tiêu Dao Vương bỏ rơi, rồi thiết kế đuổi người ra khỏi Thương gia. . ." Mục Tinh bẩm báo cho Thương Lung Tình toàn bộ những lời vừa mới nghe được.
"Cái gì? Nhị di nương kia lại hèn hạ vô sỉ như vậy, muốn đưa tiểu thư vào chỗ chết?" Mộng Vũ sau khi nghe xong, tức giận bất bình mắng.
"Tiểu thư, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?" Mục Vũ có chút lo lắng hỏi. Dù sao đây cũng là địa bàn của Thương gia, hơn nữa cũng không biết đến lúc đó thái độ của Thương lão gia sẽ thế nào?
"A, rất tốt, gậy ông đập lưng ông." Khóe miệng Thương Tung Tình nhất câu, nhàn nhạt nói, thần sắc lạnh lùng như băng.
"Mục Tinh, ngươi tới đây." Thương Lung Tình trầm tư một chút, liền nói Mục Tinh ghé sát lỗ tai vào, nàng nói thầm một hồi bên tai hắn, thần sắc quỷ dị nói: "Đã hiểu?"
"Vâng, tiểu thư, thuộc hạ lập tức đi chuẩn bị." Trong mắt Mục Tinh xuất hiện một tia kinh ngạc, sau đó khôi phục lại bình thường, lên tiếng trả lời rời đi.
Thương Lung Tình cong ngón tay lên, thỉnh thoảng gõ xuống mặt bàn, trong lòng cười lạnh. Cẩu huyết hãm hại thất trinh này, trong phim truyện ở thế kỷ 21 đã sớm trở thành quá khứ, không nghĩ tới cổ đại lại trở thành "chuyện bình thường", hết lần này tới lần khác đều là một trong những thủ đoạn hãm hại rối nát tranh thủ tình cảm ở hậu viện nhà phú quý. Mà mấy nam nhân ngu xuẩn giống nhau đều tin là thật, nghĩ tới đây, trong lòng Thương Lung Tình càng thêm khinh bỉ và oán hận những nam nhân có tam thê tứ thiếp hay một đống cơ thiếp. . .
"Tỷ tỷ, tỷ có trong phòng không?" Đang lúc Thương Lung Tình trầm tư, ngoài cửa truyền đến lời nói mềm mại của Thương Doanh Nhi.
“Có, vào đi." Thương Lung Tình híp mắt đáp. Trong lòng có chút ngoài ý muốn, Thương Doanh Nhi này không khi nào thông đồng làm bậy với mẹ nàng, hơn nữa còn có cảm giác tình cảm của nàng đối với nguyên chủ không tệ.
Nếu như thật là như vậy, nàng cũng sẽ không làm khó nàng ta, chỉ cần nàng ta an phận thủ thường không chọc đến nàng. Dù sao phương châm của nàng luôn luôn là người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta sẽ trả kại gấp trăm gấp ngàn lần. Vì vậy cũng sẽ không tùy ý đi trêu chọc người khác, chẳng qua là muốn tránh phiền toái, phiền toái ngược lại đến tìm.
"Tỷ tỷ, rốt cục tỷ cũng trở lại, muội luôn luôn ở đây chờ tỷ, nhớ về tỷ; muốn đi tìm tỷ… nhưng di nương lại không cho đi ra ngoài." Thương Doanh nhi vừa vào cửa liền bắt đầu nói không ngừng, bỉu môi giống như bộ dáng thiếu nữ đơn thuần kia đang làm nũng, không có chút ngụy trang nào.
Hiển nhiên là Thương Lung Tình không nghĩ tới thế này, đối với nhiệt tình của Thương Doanh Nhi có chút không chịu nổi, khóe miệng hơi giơ lên, nhàn nhạt nói: "Ừ, muội tìm tỷ có chuyện gì không?"
“A, muội chỉ muốn hỏi tỷ tỷ định chuẩn bị lễ vật gì cho cha?" Thương Doanh nhi ủy khuất thấp giọng, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Thương Lung Tình, có chút ngoài ý muốn, cũng có hơi thất vọng. Trong lòng có loại cảm giác mất mác, vì lần này Tình tỷ tỷ trở về, cảm thấy không giống nhau, cứ như tỷ tỷ lúc trước và bây giờ có sự khác biệt rất lớn.